Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 50




Hoàng Thiên Dũ rất nhanh sắp đến đỉnh núi, cô ta cũng không trụ được, ngồi bên đường nghỉ ngơi.

Thanh Nhiễm phía sau cuối cùng cũng vượt qua cô ta, theo sát phía sau là Tạ Ánh An.

Hoàng Thiên Dũ cả đường đứng thẳng cuối cùng cũng cúi người xuống, cô duỗi tay về phía Tôn Hân, “Nhanh đưa tôi bình nước, khát chết mất thôi.”

Tôn Hân nhanh chóng lấy chai nước từ túi đeo sau lưng, mở nắp đưa cô ta.

Trần Tích Văn ngồi bên phải Hoàng Thiên Dũ, cô ta vuốt mông ngựa khen một câu: “Thiên Dũ, cái váy hôm nay cậu mặc đẹp quá, màu hồng rất tôn da cậu.”

Hoàng Thiên Dũ nhếch cằm cười: “Cái váy này là  thiết kế riêng đó.”

Trương Lị ngồi phía sau cũng ghé qua, cô ta chớp mắt với Hoàng Thiên Dũ: “Thiên Dũ, vừa nãy rất nhiều nam sinh nhìn cậu.”

“Vậy, vậy Tạ Ánh An thì sao?” Vẻ mong đợi trên mặt Hoàng Thiên Dũ không che nổi nữa.

Nụ cười trên mặt Trương Lị cứng lại, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại: “Giáo thảo đi phía sau cậu, cậu ấy không nhìn cậu thì còn có thể nhìn ai nữa.”

Trong ấn tượng của Trương Lị, Tạ Ánh An giống như cả đường chỉ nhìn mình Thanh Nhiễm.

Hoàng Thiên Dũ gượng gạo cúi đầu, tâm tư thiếu nữ có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy nữ sinh cười tỏ ý hiểu rõ.

Chủ nhiệm lớp bảy chầm chậm tiến về phía trước, đợi đến lúc nhìn thấy bọn họ liền thúc giục bọn họ nhanh đi đi.

Hoàng Thiên Dũ đi giày có chút cao, bây giờ, cô đi không nổi nữa, cũng không để ý đến lời thúc giục của chủ nhiệm lớp bảy, ngồi im chỗ cũ chầm chậm uống nước.

Chủ nhiệm lớp bảy là người khẩu phật tâm xà, thấy dáng vẻ của bọn họ cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng khuyên: “Bạn học, kiên trì thêm một chút, các em cũng không muốn để các bạn đi phía trước phải đứng lại đợi mình phải không?”

Mấy cô gái lúc này mới không tình không nguyện tiếp tục leo lên.

Đến đỉnh núi, hai thầy để mọi người nghỉ ngơi một lát.

Những bó cây chỉnh tề ngay ngắn được các bạn nam lớp bảy khiêng ra, những lúc này, không thể không bội phục thể lực của con trai.

Lão Ngô thổi cái còi đeo trên cổ một hơi, học sinh hai lớp nhanh chóng đừng thành hàng.

“Các bạn học, lễ trồng cây đến rồi, hôm nay chúng ta sẽ thêm màu xanh cho trái đất, mọi người đều phải cùng nhau hành động……”

Lão Ngô không nói nhiều, xếp năm người một nhóm, có thể tự do chọn nhóm, mỗi nhóm phải trồng mười cây, có thể nói việc này vô cùng có nhân tính.

Nguyễn Nhuyễn với Tống Thời Trạch đang thương lượng xem đấu thế nào, cồn chưa bàn xong phương án, mấy đàn em của Tống Thời Trạch đã chạy đến.

“Trạch ca, hay là chúng ta một đội đi.”

Nguyễn Nhuyễn nhìn Tống Thời Trạch bổ sung: “Tôi là nữ, đồng đội của cậu cũng phải là nữ.”

“Chậc!” Tống Thời Trạch liễm môi: “Nữ sao? Tôi đi đâu tìm một đồng đội là nữ đây?”

Thanh Nhiễm mở nắp chai, uống một ngụm nước, Tống Thời Trạch nhìn qua, cậu ta lại li3m môi, hỏi Thanh Nhiễm: “Nước ở đâu ra đó, nào, cho tôi một ngụm đi.”’

Cậu ta nhìn bình nước trong tay Thanh Nhiễm, duỗi tay qua.

“Khát quá.” Cậu ta nói.

Bị đánh bộp một cái không chút lưu tình, Tống Thời Trạch kêu một tiếng, thu lại bàn tay bị đánh đến đỏ hồng.

Cậu trừng mắt nhìn Tạ Ánh An, vì để lát nữa thi đấu được nhường, cuối cùng không dám ra tay: “Còn là anh em không đấy?”

Tạ Ánh An lười nhìn cậu ta.

Nguyễn Nhuyễn đưa cho Tống Thời Trạch một chai nước, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu ta: “Nhanh lên, có phải cậu sợ thua không, muốn nuốt lời?”

Tống Thời Trạch sợ nhất là bị k1ch thích như vậy, lúc này không vui vẻ gì nữa, cậu uống ừng ực hết chai nước, thuận tay bóp vỏ chai trong tay.

Còn không quên đốp chát lại: “Sợ cậu? Ha, tôi sợ cậu thua quá thảm, lát nữa lại khóc lóc gọi mẹ.”

Nguyễn Nhuyễn chỉ Thanh Nhiễm đứng phía sau cậu ta: “Nhiễm Nhiễm, đợi mình thắng rồi, cậu xem mình làm sao chơi chết tên ngốc này!”

Tống Thời Trach trợn trắng mắt, chạy đến bên Thanh Nhiễm: “Lý Thanh Nhiễm, làm đồng đội tôi đi.”

Mặc dù tôi biết cậu tuyệt đối sẽ cố ý làm tôi thua.

Thanh Nhiễm hơi chớp mắt, ra ám thị với Nguyễn Nhuyễn, đáp một tiếng: “Được.”

Tạ Ánh An với Nguyễn Nhuyễn một đội.

Tống Thời Trạch với Thanh Nhiễm một đội.

Hai đội so xem bên nào tự trồng xong mười cây trước, trồng xong còn phải để lão Ngô kiểm tra, sau khi kiểm tra đủ tiêu chuẩn mới giành chiến thắng.

Tống Thời Trạch chọn một cái xẻng trong đám.công cụ kia, cậu ta chọn chỗ sau đó liều mạng đào đất, Thanh Nhiễm cầm một cái cây chầm chậm.đi.qua.

Tống Thời Trạch hì hục đào, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Lý Thanh Nhiễm, cậu có ý cũng được, nhưng đừng có cố ý rõ ràng như vậy được không?"

"Rõ ràng lắm sao?" Thanh Nhiễm cúi người, hơi mỉm cười, thuận tay đưa cho cậu đôi gang tay.

Tống Thời Trạch: "......"

Fuck! Tống Thời Trạch lấy găng tay từ trong tay cô đeo lên.

Thấy cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, lại biết lấy lòng người khác, ông đây miễn cưỡng tha thứ cho cậu.

Tạ Ánh An với Nguyễn Nhuyễn bên kia cũng đeo gang tay, một người lấy xẻng đào đất, Tạ Ánh An với Tống Thời Trạch thể lực ngang nhau, nhưng Tạ Ánh An có Nguyễn Nhuyễn giúp đỡ, cái này không giống nữa rồi.

Đợi.Tạ Ánh an trồng xong cây thứ hai, Tống Thời Trạch vẫn đang đào cái hố thứ hai, đầu cậu túa đầy mồ hôi, nhưng vẫn không ngẩng lên, dường như không bị tình hình bên kia ảnh hưởng.

Thanh Nhiễm không nhìn nổi nữa, cuối cùng cũng cầm theo cái xẻng qua chỗ Tống Thời Trạch đào đất.

Tống Thời Trạch cười tít mắt: "Thanh Nhiễm của tôi ơi, đợi cậu phát hiện ra lương tâm của mình thật không dễ dàng.

Thanh Nhiễm cũng không thèm quan tâm cậu ta, đeo gang tay vào chầm chậm đào.

Cuộc thi diễn ra một nửa rồi, ngay cả lão Ngô cũng bị thu hút qua xem, ông vui vẻ nhìn bọn họ dốc sức đào đất, còn không quên hỏi một câu: "Ai thi đấu với ai đây?"

Tống Thời Trạch không có thời gian trả lời, cậu cởi áo khoác ngoài, thuận tay ném ra, trên người mặc chiếc áo ngắn tay, đào xong năm cái hố, người cậu đổ mồ hôi như tắm.

Tạ Ánh An với Nguyễn Nhuyễn cũng đào đến cái hố thứ sáu, không có thời gian trò chuyện, Thanh Nhiễm đành phải ngại ngùng giải thích cho lão Ngô, cô chỉ vào Tống Thời Trạch: "Em với cậu ta một đội, Tạ Ánh An với Nguyễn Nhuyễn một đội, hai đội chúng em thi đấu ạ."

Lão Ngô nghe vậy càng vui hơn: "Ồ? Quy tắc thi đấu thế nào? Thắng thua có thưởng phạt gì không?"

Chuyện thưởng phạt thắng thua có đánh chết cũng không dám nói cho ngài đâu ạ!

Thanh Nhiễm nói qua quy tắc thi đấu, cố ý hỏi han làm lão Ngô sao nhãng.

-

Có lão Ngô đứng xem, Thanh Nhiễm cũng không dám cố ý thua quá rõ ràng, cô cúi đầu đào hố.

Thi đấu kết thúc, Tống Thời Trạch thua Tạ Ánh An một cây.

-

Nguyễn Nhuyễn vui vẻ kêu oa oa, chạy qua ôm Thanh Nhiễm, sau bị Tạ Ánh An đen mặt kéo ra.

Lão Ngô càng vui hơn, cười không thấy mắt, ông rất nhanh đã phát hiện ra lợi ích gì đó, chạy qua cổ vũ các bạn học khác cũng thi đấu.

Không khí xung quanh sôi nổi hẳn lên.

Nguyễn Nhuyễn đến trước mặt Tống Thời Trạch, gập người nhìn cậu ta đang bần thần bên hố đất, cô dùng tư thế từ cao nhìn xuống: "Có dám nhận thua không?"

Tống Thời Trạch đương nhiên không muốn nhận thua, nhưng trước mặt Tạ Ánh An với Lý Thanh Nhiễm, lời nói cự tuyệt lên đến miệng rồi còn bị nuốt xuống.

"Phục, phục, phục." Tống Thời Trạch đứng lên, cầm chiếc xẻng vừa bị ném sang một bên, cởi gang tay vứt xuống đất: "Sao nào, có cần tôi thực hiện nghĩa vụ không?"

Cậu ta nói đến nghĩa vụ gì, cả ba người đều rõ ràng.

Nguyễn Nhuyễn nhướn mày: "Đợi mãi câu này của cậu."

Tống Thời Trạch ngây ngốc, chỉ tay vào lưng Nguyễn Nhuyễn: "Cậu, cậu—-"

Nguyễn Nhuyễn ngắt lời cậu ta: "Cậu gì mà cậu!"

Cô cởi chiếc túi sau lưng ném vào lòng Tống Thời Trạch, cậu ta nhìn cái túi: "Chỉ thế này?"

Thanh Nhiễm đồng tình nhìn cậu ta, trước khi Nguyễn Nhuyễn chưa chơi chán, bên người cậu đừng hòng mọc thêm đóa hoa đào nào.