Tần Khải cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng Vương Kỳ vẫn cứ bám theo.
Thái độ ân cần của cô ấy khiến Tần Khải bất giác cau mày, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Với tính cách của Vương Kỳ, đằng sau sự nhiệt tình này, chưa biết chừng sẽ cố tình ngáng chân Tần Khải.
Lòng dạ phụ nữ quả thật rất thâm sâu!
Tần Khải cười thầm, nét mặt ung dung: “Tôi nói này, Kỳ Kỳ, không phải cô thích tôi rồi đấy chứ? Mặc dù tôi rất ưu tú, nhưng nếu cô đã chủ động đến thế… cũng không phải là không thể, khà khà!”
“Hừ, anh nằm mơ đi!”
Vương Kỳ nhéo cánh tay của Tần Khải, rồi lại đột nhiên cúi xuống, nhìn chăm chăm Tần Khải một cách hiếu kỳ: “Nói mau, anh đã làm gì Tư Tư nhà chúng tôi rồi?”
“Tôi? Làm gì cô ấy? Sếp à, cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Tần Khải thiếu chút nữa đã bật cười.
Mặc dù Chu Tư Tư rất xinh đẹp, nhưng với tính khí của cô ấy, Tần Khải chỉ có thể tôn trọng giữ khoảng cách.
Giữa hai người có thể đùa giỡn, chứ nếu muốn thực sự phát sinh mối quan hệ thì quả thực rất xa vời.
“Anh đừng có giả ngốc! Thành thật thì được tha, kháng cự thì đừng có trách, nếu anh không làm gì, vậy tại sao Tư Tư lại như mất hồn mất vía, sáng sớm đã gọi điện hỏi thăm anh? Chắc chắn có gì đó kỳ quái, nói mau!”
Vương Kỳ lại tiến gần thêm chút nữa, dùng sức nhéo cánh tay Tần Khải.
Thân hình nóng bỏng đã gần trong tầm tay.
Khoảng cách giữa hai người gần tới mức như có chút mờ ám.
Mỗi lần hít thở, Tần Khải đều có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Vương Kỳ.
Tất nhiên, cảm giác đau đớn trên cánh tay cũng rất chân thực.
Đây gọi là miêu tả chân thực của câu sung sướng trong đau đớn.
Lén lút liếc nhìn Vương Kỳ, vẻ ngoài thanh tú và quyến rũ đó thật giống nữ điệp viên trong Tra Chỉ Động (tên một bộ phim).
“Shhhh… Cô buông ra trước đã!”
Nhưng vừa nhìn, Vương Kỳ lại càng nhéo mạnh hơn.
Tần Khải bị đau thở hổn hển, người phụ nữ này ra tay thật là tàn nhẫn.
“Anh khai thật trước đi, nếu không tôi nhéo chết anh!”
Vương Kỳ không chịu nhượng bộ, tuyên bố rằng phải nghe từ chính miệng Tần Khải nói ra.
“Tôi phải nói cái gì đây?”
Tần Khải dang tay tỏ vẻ bất lực nói.
Còn chuyện ngày hôm qua, không có gì xảy ra cũng thôi đi, mấu chốt là một số chi tiết có liên quan đến bí mật của Tần Khải, anh không thể nói ra.
“Được lắm, tôi hơi nhẹ tay với anh phải không, để tôi cho anh biết sự lợi hại của chị đây!”
Vương Kỳ nhếch môi, lực trên tay tăng gấp đôi.
“Đừng, đừng, tôi nói!”
Tần Khải không chịu được hét lên, nhân lúc Vương Kỳ lỏng tay, vội nhích người ra xa.
Phụ nữ đúng là cọp cái!
Đặc biệt là người như Vương Kỳ, tuy ít nói nhưng ra tay rất thâm độc.
Vương Kỳ ôm cánh tay, mặt tỏ vẻ tôi đã tiêu diệt được nụ cười của anh.
Tần Khải bất lực thở dài, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có gì, hôm qua tôi đi uống rượu với bạn, đúng lúc gặp cô ấy, chúng tôi đều đã có chút rượu vào người, lại còn trai đơn gái chiếc, sau đó… chắc cô cũng hiểu, khà khà…”
“Cái gì? Tư Tư nhà chúng tôi đã bị anh…”
Tần Khải giấu giấu giếm giếm, chỉ nói thật vài câu, với tính tình của Vương Kỳ, rất nhanh đã nghĩ tới điều gì.
Đôi má thanh tú của cô ấy ngay lập tức đỏ bừng, nhìn Tần Khải không chớp mắt.
Tần Khải không khỏi cảm thán, với da mặt của người đẹp Vương, đúng là không dễ khiến cô ấy xấu hổ.
“Bị tôi làm gì?”
Tần Khải cố tình trêu trọc, mặt tràn đầy ý cười hỏi tiếp.
“Hai người đã làm việc đấy rồi sao? Không đúng, anh lừa tôi! Tần Khải, anh chết chắc rồi!”
Vương Kỳ đỏ mặt, nói được một nửa mới phát hiện ra.
Chưa cần nói đến Tần Khải, chỉ dựa theo tính cách của Chu Tư Tư, tuyệt đối không phải loại người dễ dãi.
Nhận ra bản thân bị lừa, mặt Vương Kỳ đỏ bừng vì xấu hổ.
Đặt bàn tay nhỏ bé lên cánh tay Tần Khải, không nói hai lời, cô ấy liền nhéo xuống thật mạnh, còn xoáy thêm hai vòng.
“Trưởng phòng Vương, tha mạng, tha mạng!”
Tần Khải còn chưa thưởng thức đủ dáng vẻ xấu hổ của Vương Kỳ, sự thống khổ đã ngay tức khắc ập đến.
Đau đến mức toàn thân run rẩy.
Cả hai dường như không kiêng nể gì mà nháo loạn, không hề chú ý xung quanh.
Khụ Khụ!
Đột nhiên, từ ngoài cửa văn phòng truyền vào hai tiếng ho khan.
Ý thức được có người, Vương Kỳ nhanh chóng đứng dậy, đỏ mặt tía tai.
Vừa rồi Vương Kỳ ngồi ở trên bàn, Tần Khải đã di chuyển chiếc ghế sang một chỗ khác.
Cô ấy vốn là đang nhéo Tần Khải, nhưng nhìn từ góc độ ngoài cửa vào, lại là Vương Kỳ đang nằm đè lên người Tần Khải.
Tư thế đó, khiến người khác không thể không hiểu lầm.
“Anh đợi đấy, lát nữa tôi tính sổ với anh sau!”
Vương Kỳ chịu thiệt trừng Tần Khải một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lên trông rất đáng yêu, nhưng Tần Khải cũng không có tâm trí mà thưởng thức.
Bởi vì người đứng ngoài cửa không ai khác chính là cô cả nhà họ Vương, Vương Dao.
Lại là một con cọp mẹ.
Nhưng sao cô ta lại tìm đến tận cửa?
Sợ bị cả hai người tấn công, Tần Khải nhanh chóng kéo chiếc ghế sang tạo một khoảng cách với Vương Kỳ.
“Này, Tần Khải, tôi có việc muốn tìm anh, đến nhà tôi một chuyến!”
Vương Dao nhất định đã hiểu lầm cái gì, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì xấu hổ.
Lúc nói chuyện, đều không nhìn vào mắt Tần Khải.
Tần Khải nghe xong, khuôn mặt hiện lên sự khốn khổ.
Lúc nãy sự việc của Chu Tư Tư đã đủ khiến anh bối rối, bây giờ Vương Dao lại nói như vậy, thật khó tránh khỏi hiểu lầm.
Quay lại nhìn, quả nhiên Vương Kỳ sắc mặt nghiêm nghị trầm tư.
Tiêu rồi…
Tần Khải thầm kêu không ổn.
Chỉ cần một cái miệng của Vương Kỳ, cộng thêm mối quan hệ giữa cô ấy và Triệu Băng Linh.
Chuyện xảy ra hôm nay, rất nhanh sẽ trở thành một bản báo cáo nhỏ trên bàn làm việc của Triệu Băng Linh.
“Không được đi!”
Quả nhiên, Vương Kỳ hoàn toàn không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng tay chặn Tần Khải.
Và đương nhiên Vương Dao cũng không dễ đối phó.
Đầu tiên là sững sờ vài giây, sau đó khuôn mặt cô chiêu ngay lập tức trở nên kiêu ngạo: “Cô là ai, tôi tìm Tần Khải thì liên quan gì đến cô!”
“Tôi là cấp trên của anh ta, hiện tại anh ta vẫn đang trong giờ làm việc, cô nói xem có liên quan đến tôi không!”
Vương Kỳ không nhường một bước, có chút tức giận nói.
Thấy tình thế của hai người không ổn, Tần Khải vội đẩy chiếc ghế và bước sang một bên.
Một núi không thể có hai hổ!
Hai con hổ cái đấu tranh, anh cũng không dám can thiệp.
Đương nhiên, đứng bên lề xem kịch hay cũng không sao.
“Đang trong giờ làm việc thì sao, tôi tìm anh ta có việc gấp, cô đừng quấy rối!”
“Quấy rối? Được, hôm nay anh ta không được đi đâu hết, tôi nói rồi!”
…
Hai người phụ nữ đối đầu với nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi, có lẽ sắp cãi nhau rồi.
Tần Khải đứng ở một bên, âm thầm thở dài.
Việc anh không can thiệp vào chuyện vừa rồi quả là một lực chọn sáng suốt.
Có điều, như đã nói, hai con hổ chiến đấu, chắc chắn sẽ có một con bị thương.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Ngay cả Tần Khải, người đang xem một tiết mục hay, cũng cảm thấy đau đầu.
Vương Kỳ lôi giữ Tần Khải, nói rằng có nhiệm vụ được giao, kiên quyết không cho Tần Khải rời khỏi.
Vương Dao cũng không nhường, nói ở nhà có việc khẩn cấp, cần Tần Khải phải mau chóng qua đó, cả hai người phụ nữ không ai nhường ai, chẳng mấy chốc đã có một cuộc đối đầu đầy giận dữ.
Mấy lần Tần Khải muốn mở lời can ngăn, nhưng lời tới miệng lại mau chóng nuốt xuống.
Tuy họ có vẻ đang tranh cãi gay gắt, nhưng nếu Tần Khải can dự vào, biết đâu lại bị truyền ra bên ngoài.
Tần Khải cảm thấy rối bời, cuối cùng vẫn chọn cách lặng lẽ xem kịch.
Như vậy là an toàn nhất.
Về phần hai người phụ nữ, tuy trông cả hai đang căng thẳng, không khí đang nóng lên.
Nhưng cả hai đều được giáo dục tốt, hồi lâu vẫn không ai giở giọng, càng không có khả năng động tay động chân.
Tuy nhiên, cân bằng chỉ là tạm thời.
Để bọn họ tiếp tục làm loạn, có lẽ sẽ dẫn đến những tình huống không thể kiểm soát mất, Tần Khải thực sự không dám đảm bảo điều gì.
Anh vẫn nên trốn ở một bên xem kịch hay thôi.
Tất nhiên Tần Khải cũng có giới hạn của mình, tuyệt đối không thể để hai người họ đánh nhau.