Nguồn: cucbotnho.home.blog
Tô An sờ sờ vòng cổ, xấu hổ nhục nhã khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Nhưng cậu cần số tiền đó, cậu cũng cần… Nghe theo tất cả mệnh lệnh của Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh thấy bộ dạng dịu ngoan của cậu, tâm tình trở nên khoái trá mà sờ sờ đầu cậu: “Ngoan, gọi chủ nhân đi.”
Tô An sốt sắng run rẩy, bất an nhỏ giọng kêu: “Chủ… Chủ nhân…”
Hàn Hữu Minh vung roi đánh lên mông cậu, âm trầm nói: “Cɦó ƈáϊ biết nói tiếng người hồi nào vậy, hả?”
Tô An đau đến khóc thành tiếng: “Hu hu… Chủ… Chủ nhân… A…”
Một roi lại thêm một roi quất xuống mông, Tô An khóc lóc nắm lấy thắt lưng Hàn Hữu Minh xin tha: “Chủ nhân… A… Tôi không biết… Hu hu… Tôi không biết… Chủ nhân… Hu hu…”
Những trò này cậu chẳng biết lấy một chữ, trước khi bán thân cho Hàn Hữu Minh, cậu thậm chí còn chưa nắm tay người khác.
Cậu không thông minh lắm, ngoại trừ nghe lời ra thì cậu không biết phải làm thế nào mới có thể thỏa mãn Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh dùng roi nhẹ nhàng quẹt qua khe mông non mềm của Tô An.
Tô An sợ run gào khóc, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn sắp dán sát vào ƈôи ŧɦịŧ của Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Cɦó ƈáϊ, thì phải sủa như cɦó ƈáϊ, hiểu chưa?”
Tô An gật gật đầu, gương mặt dính nước mắt làm ướt quần Hàn Hữu Minh. Cậu xấu hổ mà nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghẹn ngào: “Gâu… Gâu gâu…”
truyendkm.com
Bụng dưới Hàn Hữu Minh nóng lên, ƈôи ŧɦịŧ dưới háng cương cứng nóng bỏng, cách quần cà xát vào mặt Tô An.
Tô An sợ hết hồn, như phản xạ có điều kiện mà ngửa đầu muốn trốn.
Hàn Hữu Minh quất một roi xuống mông cậu: “Không được trốn!”
Tô An khóc lóc kêu đau, nhưng thật sự không còn dám trốn nữa, hai gò má non mềm ướt sũng dán sát vào quần Hàn Hữu Minh, đại ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn nóng bỏng chỉ còn bị một lớp vải mỏng manh cản lại.
Hàn Hữu Minh nắm xích chó, âm trầm cười lạnh: “Cɦó ƈáϊ, nằm xuống đất bò hai vòng cho chủ nhân xem.”
Bị đối xử như chó khiến Tô An vô cùng nhục nhã, uất ức chảy nước mắt ròng ròng.
Hàn Hữu Minh cầm lấy tấm thẻ chứa ba mươi vạn đặt lên bàn.
Tô An liền bị khuất phục.
Cậu dùng cả tay chân mà leo xuống giường, cậu bị Hàn Hữu Minh nắm dây xích, hai tay hai chân đều phải chạm đất rồi bò xung quanh.
Vết roi đau rát từng chút từng chút in sâu vào mông, Tô An khóc lóc liều mạng bò về phía trước.
Biếи ŧɦái… Hu hu… Tên kim chủ này… Thật sự quá biếи ŧɦái…