Nguồn: cucbotnho.home.blog
Hàn Hữu Minh cắn hai viên núʍ ѵú phấn nộn của Tô An đến mức chúng biến thành màu đỏ sẫm mới bằng lòng bỏ qua.
Tô An cầm lấy quần áo không dám thả xuống, núʍ ѵú dựng đứng giữa gió lạnh có hơi đau đau.
Cậu bất an ngửa đầu nhìn Hàn Hữu Minh, cái mông bị một cây ƈôи ŧɦịŧ giả thô cứng cắm vào, muốn động cũng không dám động.
Hàn Hữu Minh cũng đang nhìn Tô An.
Hôm nay quả thật hắn có uống một chút rượu, không, là rất nhiều rượu.
Đầu óc hắn có lẽ không tỉnh táo lắm, hắn sẽ làm ra một số chuyện rất quá đáng.
Hàn Hữu Minh nhìn tiểu O xinh đẹp, sạch sẽ, ngoan ngoãn như một bé thỏ con đáng thương, vừa sợ hãi vừa cẩn thận ngồi lên ƈôи ŧɦịŧ giả ngửa đầu nhìn hắn. Bờ môi phấn nộn mềm mại hơi mở ra, bởi vì căng thẳng mà hô hấp gấp gáp.
Hàn Hữu Minh có chút độc ác mà nghĩ, con vật nhỏ này thật sự có thể vì hai triệu mà chấp nhận hết tất cả yêu cầu tàn nhẫn dằn vặt người của hắn sao?
Mấy phút nữa sẽ bắt đầu xin tha? Sẽ khóc lóc chạy trốn chứ?
Hàn Hữu Minh tự bật cười với những suy nghĩ tàn ác biếи ŧɦái của bản thân.
Tiếng cười của hắn thật đáng sợ, làm Tô An sợ đến mức nước mắt rớt lộp bộp xuống: “Chủ… Chủ nhân… Làm sao vậy… Tôi.. Tôi làm gì sai sao…”
Hàn Hữu Minh ôn nhu nói: “Không có, em rất ngoan.”
Hắn tự đốt cho mình một điếu thuốc, xuyên qua khói thuốc lượn lờ nhìn chằm chằm tiểu O xinh đẹp kia.
Tô An sốt sắng nhắm mắt lại, run giọng hỏi: “Ngài… Ngài muốn dùng tàn thuốc đốt tôi sao…” Cậu biết có rất nhiều người bị những kim chủ biếи ŧɦái bao nuôi, trên thân thể luôn có vết phỏng do tàn thuốc gây ra. Hành động này dường như mang theo một ý nghĩa khống chế bạo dâʍ kì lạ, khiến những người có tiền có quyền cực kỳ trầm mê.
Hàn Hữu Minh nở nụ cười: “Không đâu…” Hắn ngậm điếu thuốc xoa xoa da thịt Tô An, “Da dẻ non mềm như vậy, tôi không nỡ để lại sẹo trên đó.”
Tô An thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi thích chơi cái khác hơn.”
Tô An cẩn thận mở mắt ra, phát hiện Hàn Hữu Minh đang cầm một giá nến tinh xảo chậm rãi đến gần cậu: “Nâng cái mông lên.”