Tiểu Thần Tượng

Chương 3




Một bên bị cha vợ cɦịƈɦ, một bên bị ép gọi điện thoại cho bạn trai, khóc lóc nói chia tay 

Tô An nằm dưới thân Hàn Hữu Minh, mở lớn hai chân vừa khóc vừa phát run.

Hàn Hữu Minh bị bộ dạng đáng thương giống như bị chà đạp của cậu chọc phát cười, ngón tay thô ráp nắm lấy khuôn mặt nhỏ: "Khóc cái gì? Đĩ nhỏ không muốn bị chủ nhân làm như vậy sao?"

Tô An khóc lóc nói: "Tôi... Hu hu... Ngày mai tôi phải đi quay quảng cáo... Hu hu... Hàn tổng... Tha... Tha cho tôi đi..."

Hàn Hữu Minh nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu rồi lại vuốt ve mấy lần: "Quay quảng cáo? Không phải em đã quá mờ nhạt rồi à?"

Tô An ấm ức nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi không có..."

Mấy năm qua, tuy rằng cậu không nhận được mấy quảng cáo lớn giống như khi còn ở bên người Hàn Hữu Minh, nhưng vẫn có thể làm được một vài quảng cáo hỗn tạp, không có... Không có đáng thương tới mức như Hàn Hữu Minh nói!
Hàn Hữu Minh dùng đại ƈôи ŧɦịŧ ấn một chút vào lỗ thịt mềm mại của cậu: "Đêm nay ngậm đi ngủ."

Tô An nằm ở trên giường lớn, bị thân thể cao to của Hàn Hữu Minh ôm từ phía sau, c̠úc̠ ɦσα nhỏ đau đớn mệt mỏi ngậm lấy đại ƈôи ŧɦịŧ bán ngạnh, sợ đến một chút cũng không dám động.

Sáng ngày hôm sau, mông Tô An vô cùng đau xót, loạng choà loạng choạng đi ra phòng khách như một chú vịt con, hai chân căng cứng cẩn thận ngồi xuống phòng ăn.

Hồn vía cậu như lên mây mà ngơ ngác nhìn về phía trước, bên trong cái mông còn rót đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Hàn Hữu Minh.

Một thân thể cao to ấm áp bất thình lình ôm lấy cậu từ phía sau.

Tô An sợ đến run run một cái.

Lý Lang Cấu lo lắng hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của bạn trai: "An An, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Tô An ngẩn người như mất hồn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em... Em bị lạ giường..."
Lý Lang Cấu xoa xoa hốc mắt của cậu, hổ thẹn mà nói: "An An, xin lỗi, đã khiến em không nghỉ ngơi tốt, ngày hôm nay em còn phải quay quảng cáo mà."

Tô An nghe giọng nói ôn nhu trầm thấp của bạn trai, nỗi xấu hổ và tủi thân làm cho cậu không kiềm được rơi lệ: "Không... Không có chuyện gì..."

Lúc này, Hàn Hữu Minh vừa cài khuy áo vừa đi vào phòng ăn.

Tô An lập tức sợ đến run lên.

Trên người Hàn Hữu Minh còn mang theo mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ thơm ngọt từ đêm qua, hòa quyện cùng pheromone buổi sáng tạo thành mùi vị tin tức tố vô cùng mãnh liệt.

Tô An lo sợ, Lang Cấu... Nếu Lang Cấu ngửi thấy cái mùi này, nhất định sẽ hoài nghi!

Nhưng Lý Lang Cấu vốn là con ruột của Hàn Hữu Minh, gen tương đồng khiến anh không hề nhạy cảm với tin tức tố của Hàn Hữu Minh, chẳng qua anh chỉ cảm thấy hôm nay tâm tình cha mình vô cùng tốt.
Hàn Hữu Minh ngồi xuống bàn, thong thả cầm lấy tách cà phê, ngón tay thô ráp thờ ơ xẹt qua gốm sứ trắng bóng loáng.

Tô An lại nhớ đến đêm qua, ngón tay Hàn Hữu Minh cũng vuốt ve da thịt của cậu như vậy, từ cổ mò đến ngực, nhéo hai viên núʍ ѵú phấn nộn đến đỏ au.

Thân thể Tô An run lên, mùi vị thơm ngọt của tin tức tố O nhất thời không khống chế được mà tràn ra ngoài.

Lý Lang Cấu vội vàng lấy thuốc ức chế O từ trong túi ra, nhỏ giọng an ủi Tô An: "An An, đừng sốt sắng, cha anh không ăn thịt người."

Bạn trai nhỏ của anh thật ra còn lớn hơn anh một tuổi, thế nhưng lá gan rất nhỏ, vừa căng thẳng thì tin tức tố trên người lại bắt đầu không thể khống chế mà tỏa ra khắp nơi.

Vì vậy Lý Lang Cấu hình thành thói quen mang theo thuốc ức chế bên người.

Hàn Hữu Minh hơi nhíu lông mày, hỏi: "Tô An, cậu quay quảng cáo mấy giờ?"
Tô An nhỏ giọng nói: "Chín giờ rưỡi... Đến... Buổi chiều mới kết thúc..." Cậu vốn là nhân vật chính của chương trình tạp kỹ này, thế nhưng cậu luôn phải ngồi ở hàng sau vỗ tay phụ họa.

Hàn Hữu Minh nói: "Buổi chiều ba giờ tôi cho người đến đón cậu, sau đó đến công ty tìm ông chủ của cậu đàm luận hợp đồng."

Tô An vội vàng nói: "Không... Không cần đâu Hàn tổng, tôi... Tôi..."

Hàn Hữu Minh nói: "Nhóm của cậu không phải đã sớm tan rã rồi sao? Chỉ còn một mình cậu ngu ngốc bám lấy ông chủ không buông tay, thành ra mỗi ngày đều phải làm nền cho người mới."

Tô An xấu hổ mà cúi thấp đầu: "Là... Là năng lực tôi không đủ... Mới... Mới..."

Lý Lang Cấu ôm Tô An làm nũng: "An An, đến công ty của cha anh được không? Nếu em sợ làm phiền ông ấy, chúng ta liền vào kí túc xá của nghệ sĩ ở trọ."
Tô An bị ánh mắt sắc bén của Hàn Hữu Minh quét qua, sợ đến run giọng nói: "Em... Em không phải... Em không có..."

Hàn Hữu Minh uống được nửa ly cà phê, nói: "Tôi còn có việc, hai người cứ ăn đi." Nói xong liền mặc áo khoác đi ra cửa.

Người hầu đuổi theo lén lút đưa bữa sáng đã đóng gói cho trợ lý của Hàn Hữu Minh, quay vào nhà liền làm bữa sáng cho Lý Lang Cấu và Tô An.

Không có Hàn Hữu Minh ở đây, Tô An rốt cuộc buông lỏng cảnh giác một chút, ngoan ngoãn ăn một miếng cháo.

Lý Lang Cấu không yên lòng, trên đường đưa cậu đến trường quay còn dán cho cậu hai miếng mặt nạ mắt, cố gắng giảm bớt một chút quầng thâm.

Tô An nhắm mắt lại dựa vào vai Lý Lang Cấu, nhỏ giọng nói: "Em không sao, thợ trang điểm che một chút là được rồi."

Lý Lang Cấu nói: "Anh sợ thợ trang điểm sẽ mắng em."
Quả nhiên, thợ trang điểm vừa nhìn thấy hai cái quầng thâm mắt của Tô An, sắc mặt lập tức tái đi, một bên điên cuồng bôi kem che khuyết điểm cho Tô An, một bên chướng khí mà lầm bầm: "Có biết khi làm việc trước ống kính thì không thể sống về đêm không?"

Tô An nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Thợ trang điểm dùng bông ấn mạnh vào mí dưới của Tô An, nhìn đến bộ dạng đáng thương mềm nhũn của tiểu thần tượng xinh đẹp này lại buồn bực nói: "Quay hình lên xấu xí thì cậu chính là người bị mắng."

Đương nhiên, thợ trang điểm cũng không phải thần tiên, hai cái quầng thâm đen của Tô An làm hắn thật sự hết cách.

Trong ống kính, Tô An ngơ ngác mà ngồi ở hàng cuối cùng, hai cái quầng thâm đen nổi bần bật trên khuôn mặt trắng nõn, giống như một linh hồn lạc lõng vậy.

Ghi hình xong xuôi, chỉ vừa mới đăng lên một phút, đã có người bắt đầu xỉ vả.
"Hàng cuối cùng là quỷ hả?"

Tô An có chút ấm ức, nhưng cậu không thể trách cứ bất kì ai, chỉ có thể trách chính mình, vì lúc trước cậu cần tiền mà làm "chim hoàng yến" của Hàn Hữu Minh mới xảy ra cục diện đáng sợ như ngày hôm nay.

Đi ra khỏi trường quay, Tô An ngơ ngẩn mà đi dọc theo hàng cây xanh.

Cậu nhớ Lý Lang Cấu ôn nhu, nhớ đến Hàn Hữu Minh đáng sợ, nhớ đến bản thân đã từng dâʍ đãиɠ thấp hèn như thế nào.

Tiếng xe chói tai ở phía sau vang lên, Tô An sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Hữu Minh đang dựa vào vô-lăng nhìn cậu.

Tô An chớp mắt: "Hàn... Hàn tổng..."

Hàn Hữu Minh nói: "Đi lên."

Tô An cẩn thận đi tới bên cạnh xe, do dự nửa ngày, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà kéo cửa xe đằng sau ra.

Hàn Hữu Minh: "..."

Tô An đứng sững tại chỗ, muốn khóc nhưng không dám, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Cậu nhất định đã làm Hàn Hữu Minh tức giận.

Hàn Hữu Minh lạnh như băng mà trào phúng cậu: "Em cho rằng tôi sẽ động vào em trong lúc lái xe sao?"

Tô An vẫn kiên quyết ngồi ở ghế sau, theo thói quen nhỏ giọng nói: "Hàn tổng, tôi sai rồi."

Hàn Hữu Minh: "..."

Hàn Hữu Minh buồn bực lái xe, đi tìm ông chủ của Tô An bàn hợp đồng.

Ông chủ của Tô An tên Trịnh Cần, là người quen cũ của Hàn Hữu Minh.

Trịnh Cần dường như đã quên mất trong công ty mình còn có người tên là Tô An, lúc nhận điện thoại từ Hàn Hữu Minh đã có chút bối rối, sau đó bảo thư ký tìm lại tư liệu của Tô An.

Điều kiện ngoại hình của Tô An rất ưu tú, nhưng cậu không đủ thông minh, từ đầu đến cuối cũng chưa học được cách để tự mở một con đường trong cái showbiz "tinh phong huyết vũ*" này.

*Tinh phong huyết vũ: đẫm máu tanh nồng.
Trịnh Cần là một người làm ăn, hắn chỉ sẵn sàng đem tài nguyên và tinh lực đầu tư cho những tiểu mỹ nhân dùng ít sức nhưng tự bản thân phải biết liều mạng tranh thủ.

Hàn Hữu Minh?

Hả?

Tại sao Hàn Hữu Minh lại bỗng nhiên bắt đầu để ý đến Tô An?

Không phải hắn đã sớm chơi chán rồi sao?

Không ngờ được lão lưu manh này cũng có một ngày quay đầu ăn cỏ cũ.

Trịnh Cần nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được cười ra tiếng.

Hàn Hữu Minh đỗ xe dưới lầu, vẫn luôn trầm mặc không thay đổi.

Tô An ngồi ở ghế sau cẩn thận ló đầu, ngón tay trắng nõn khoác lên ghế trước: "Hàn... Hàn tổng chúng ta... Xuống xe sao?"

Hàn Hữu Minh yên lặng một lát, hỏi: "Em với con trai tôi xảy ra chuyện gì?"

Tô An nói: "Chúng tôi là tự do yêu đương..."

Vô-lăng trong tay Hàn Hữu Minh phát ra một tiếng "cọt kẹt" đáng sợ.
Hàn Hữu Minh nói: "Chia tay với nó."

Tô An ngơ ngác mà trợn mắt lên.

Trái tim Hàn Hữu Minh cứng như sắt đá, lạnh như băng mà nói: "Em không xứng với nó."

Chua xót, ấm ức trong lòng Tô An hoàn quyện cùng đau nhức ở mông, bên trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ tràn ra nước, dùng hết dũng khí cả đời để quật cường khóc lóc hỏi: "Ông... Ông dựa vào cái gì... Hu hu... Nói như vậy!"

Hàn Hữu Minh chậm rãi hạ lưng ghế trước xuống, quay đầu cúi người áp sát Tô An, nói: "Con trai tôi là một người hoàn hảo không tì vết, còn em?" Hắn vươn tay ra, dọc theo đùi Tô An chậm rãi xoa xoa đến chỗ bí ẩn giữa hai đùi.

Tô An run rẩy muốn khép hai chân lại.

Hàn Hữu Minh lại mạnh mẽ mà bắt cậu xoay người, cầm lưng quần cậu kéo mạnh xuống.

Trên đùi và mông trắng mịn che kín dấu tay xanh tím, c̠úc̠ ɦσα đáng thương bên trong khe mông còn hơi sưng, nhăn nheo có chút phồng lên, vừa nhìn liền biết bên trong bị nhét đến tràn đầy.
Hàn Hữu Minh đùa bỡn c̠úc̠ ɦσα non mềm của Tô An, lại trầm giọng hỏi: "Em dám để cho con trai tôi nhìn thấy c̠úc̠ ɦσα bị làm sưng của em sao? Em dám cho nó biết em vì tiền đã bán mình cho cha nó dạy dỗ đến mức chỉ chịu đòn sẽ cao trào phun nước à!"

Tô An che miệng gào khóc: "Hu hu... Không... Không cần nói cho anh ấy... Hàn tổng... Hu hu... Xin ngài..."

Cậu không dám tưởng tượng nếu Lý Lang Cấu biết tất cả những chuyện đó sẽ ra sao, cậu... Cậu rất sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng chán ghét của bạn trai mình.

Lý Lang Cấu anh ấy tốt như vậy, ôn nhu như vậy, giống như một tia nắng chiếu sáng cuộc đời tăm tối của cậu, ấm áp đến nỗi khiến cậu phải bật khóc.

Hàn Hữu Minh đem ngón tay luồn vào bên trong c̠úc̠ ɦσα nhỏ ẩm ướt hồng hồng của Tô An, quấy động hai viên love egg dính dâʍ ŧɦủy̠ kêu vang "òm ọp", hắn cắn lỗ tai Tô An thấp giọng nói: "Chia tay với con trai của tôi, bằng không nó sẽ lập tức thấy bộ dạng em bị roi đánh tới phun nước."
Tô An bị tin tức tố nóng rực của người đàn ông bao bọc khiến cậu suy nhược mà phát run, vừa tuyệt vọng vừa tủi thân mà khóc lóc.

Cậu phải làm gì...

Cậu... Cậu không thể để Lý Lang Cấu nhìn thấy dáng vẻ đó, không thể... Tuyệt đối không thể...

Hàn Hữu Minh cầm dây love egg mạnh mẽ kéo ra ngoài một cái, Tô An đang khóc lóc lập tức nằm nhoài trên ghế, cặp mông run rẩy phun ra một luồng dâʍ ŧɦủy̠ nóng bỏng.

Một đoạn thịt ruột nhỏ non hồng bị lồi ra ngoài, thật giống như một đóa hoa dâʍ mỹ nở rộ giữa cặp mông trắng mịn.

Vách thịt bên trong đã vô cùng nhạy cảm, chỉ một cơn gió man mát thổi qua cũng làm Tô An ngứa đến muốn khóc.

Hàn Hữu Minh cố ý nắn bóp kia đoạn thịt ruột nhỏ kia, tàn bạo mà mệnh lệnh: "Chia tay với con trai tôi!"

Tô An gào khóc, lay động cái mông muốn trốn: "Hu hu... Không... Không muốn nắm... Hàn tổng... A... Hàn tổng tha tôi... Hu hu..."
Hàn Hữu Minh càng thêm dùng sức: "Chia tay với con trai tôi!"

Tô An run rẩy nằm nhoài trên ghế, cúc nhỏ nở hoa phun ra một luồng dâʍ ŧɦủy̠ nóng bỏng, cậu khóc đến hai mắt mơ hồ, không chịu được dằn vặt của lão biếи ŧɦái này nữa, nức nở chịu thua: "Tôi... Hu hu... Tôi chia tay với Lang Cấu... Hàn tổng... A... Hàn tổng... Không muốn... Không muốn cho anh ấy biết... A..."

Hàn Hữu Minh móc đại ƈôи ŧɦịŧ dưới háng ra, mạnh mẽ cắm vào bên trong đóa hoa dâʍ mỹ kia: "Ngay bây giờ gọi điện thoại cho con trai của tôi."

Tô An khóc lóc bị cɦịƈɦ: "Không muốn... Hu hu... Hàn tổng... Không muốn bây giờ... Hu hu..."

Cậu bị Hàn Hữu Minh làm đến hít thở không thông, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vụn vặt, nhất định sẽ bị Lý Lang Cấu nghi ngờ.

Hàn Hữu Minh lấy điện thoại di động từ trong túi Tô An ra, thuần thục bấm số của con trai, đặt bên miệng Tô An, trầm mặc mà nói: "Nói cho nó biết."
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói hoạt bát ôn nhu của Lý Lang Cấu lập tức truyền đến: "An An, cha anh có dẫn em đến công ty chưa? Vừa nãy anh mua vài phần bít tết, chờ em về nhà anh làm cho em ăn được không?"

Tô An che miệng, không dám để tiếng khóc dâʍ đãиɠ của bản thân lọt vào trong điện thoại di động.

Nhưng mà tiếng nước và âm thanh va chạm lại vang như vậy, Lý Lang Cấu anh ấy... Anh ấy nhất định nghe được...

Lý Lang Cấu nghi ngờ gõ gõ điện thoại di động, lớn giọng hỏi: "An An? Em có nghe thấy không? An An?"

Trong ống nghe bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc triền miên, Tô An khóc nức nở, giọng nói đứt quãng lại không mất đi tư vị ngọt ngào: "Hu hu... Lý Lang Cấu... A... Chúng ta... A... Chia tay đi..."

Ngón tay Lý Lang Cấu run run: "An An? An An em đang làm gì?"

Trong lòng anh dâng lên một dự cảm không tốt, vừa lo lắng vừa thống khổ mà gào thét: "Em ở đâu?!"
Điện thoại di động rơi xuống ghế, Tô An kiềm nén không được thanh âm của mình nữa, vừa khóc lóc vừa rêи ɾỉ lãng gọi: "A... Không muốn... Không muốn đâm vào nơi đó... Hu hu... Sâu quá... Lớn quá... A... Muốn hỏng... Tha cho tôi đi... Hu hu..."

Lý Lang Cấu ngơ ngác nhìn điện thoại di động.

Bạn trai nhỏ ngây thơ thuần khiết của anh, đang bị một người đàn ông không biết tên làm đến lãng gọi liên tục.

Hàn Hữu Minh hài lòng mạnh mẽ cắm vào động thịt non mềm của Tô An, qυყ đầυ cứng rắn chốc chốc lại đè lên điểm G.

Tô An như hỏng mất mà khóc lớn: "Ông tên biếи ŧɦái này... Hu hu... Ma quỷ... Tôi hận ông... A... Hận ông chết đi được..."

Hàn Hữu Minh nắm núʍ ѵú nhỏ của cậu, thấp giọng nói: "Nghe lời, ngoan, trở về tiếp tục làm tính nô của tôi, không cho chạy nữa."