Tiểu Thần Tượng

Chương 23




Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Chương 23: Tai thỏ và đuôi thỏ biết động đậy, sắp sinh play

Ngày hôm sau cậu không ra ngoài, ngày mốt cũng không.

Cậu thật sự bị Hàn Hữu Minh bắt nạt rất thảm, đi đến đâu cũng phải đỡ eo đến đó.

Hàn Hữu Minh nhìn vợ nhỏ đáng thương đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thấy tội lỗi vừa muốn cười, đành hôn nhẹ lên cái đầu nhỏ của cậu: “An An, sao thể lực của em lại kém như vậy?”

Tô An vùi vào lồng ngực Hàn Hữu Minh ấm ức lẩm bẩm: “Tôi… Tôi không phải là thể lực kém…”

Thể lực cậu mạnh lắm chứ bộ.

Làm thần tượng tuyến mười tám phải chạy show khắp nơi, sinh hoạt mỗi ngày của Tô An chính là luyện tập và quay chương trình, làm việc mười mấy tiếng cũng là chuyện thường.

Nhưng mà mệt mỏi kiểu đó, so… So với cái mà Hàn Hữu Minh gây cho cậu rất khác nhau.
Tô An ngửa đầu nhìn cằm Hàn Hữu Minh, không nhịn được giơ tay chọt chọt, nhỏ giọng lầm bầm: “Hôm nay ông không cạo râu.”

Hàn Hữu Minh nói: “Hôm nay tôi không ra ngoài, lười biếng một chút không được sao?”

Tô An hoảng sợ trợn mắt lên: “Không… Không ra ngoài hả?”

Hàn Hữu Minh nhíu mày: “Thì sao?”

Tô An kinh sợ mà co lại thành một đoàn.

Không… Không ra ngoài… Vậy cái lão biếи ŧɦái này… Có… Có muốn làm loại chuyện đó nữa hay không…

Hàn Hữu Minh không biết bé thỏ con này đang run sợ cái gì, bất đắc dĩ hỏi: “Em đang sợ cái gì?”

Tô An nhỏ giọng nói: “Sợ… Sợ ông…”

Mặt Hàn Hữu Minh tối sầm lại: “Không được sợ!”

Tô An lại run run một cái, co người càng nhỏ hơn.

Hàn Hữu Minh tức giận, nhấc bổng cánh tay nhỏ của Tô An lên: “Ngẩng đầu, nhìn tôi.”

Tô An không nhìn.
Hàn Hữu Minh: “… Nhìn tôi!”

Tô An đỏ hoe viền mắt, vẫn không nhìn.

Hàn Hữu Minh bị cậu dọa sợ, tức đến nổ phổi: “Không nhìn thì không nhìn, tại sao lại muốn khóc rồi!”

Tô An bị hắn quát một tiếng, hốc mắt vốn đã lưng tròng bắt đầu “lạch cạch” rơi xuống, khóc lóc nói: “Ông… Ông… Hu hu… Ông mắng tôi… Hu hu… Khóc… Là… Là lỗi của tôi sao… Hu hu… Lão súc sinh… Nói chuyện chẳng có lí gì cả…”

Hàn Hữu Minh: “…”

Được rồi được rồi, vợ nhỏ của hắn đang muốn nói đạo lí.

Hàn Hữu Minh kiên nhẫn nói: “Được, tôi không mắng em, em nhìn tôi đi.”

Tô An rưng rưng ngửa đầu, lo lắng bất an mà nhìn mặt Hàn Hữu Minh, lén lút nấc cụt một cái.

Hàn Hữu Minh thở dài, ôm lấy mặt bé thỏ con, nói: “Cứ sợ sệt là lại run cầm cập, nói cho chồng nghe, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Tô An kì lạ nói: “Tôi không có…”

Mặt Hàn Hữu Minh trầm xuống: “Không nghe lời sao?”

Tô An cuống lên, bạo gan nghẹn ngào nói: “Không nghe!”

Hàn Hữu Minh: “…”

Tô An nói xong cũng lúng túng, ôm đầu gối co lại thành một đoàn nhỏ xíu.

Khóe miệng Hàn Hữu Minh giật một cái.

Nói sao bây giờ.

Bé thỏ con dữ dằn đang trưng ra bộ dạng đáng thương muốn cắn người này, thật sự là quá đáng yêu.

Không thể nói không thể nói, lỡ mà nói ra, bé thỏ con lại mếu máo cho hắn xem.

Hàn Hữu Minh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Được, không nói thì không nói, bữa trưa muốn ăn cái gì?”

Tô An ngẩn ngơ, không nghĩ rằng Hàn Hữu Minh lại thật sự buông tha cậu như vậy.

Hàn Hữu Minh thở dài.

Không làm như vậy thì làm gì được nữa?

Thỏ mình tự nuôi, không thể không cưng chiều được.

❀ ❀ ❀

Hai ngày sau, Lý Lang Cấu trở về.
Cái mông Tô An còn đau, bước đi cũng khập khễnh, đứng trước mặt Lý Lang Cấu rất không dễ chịu.

Lý Lang Cấu nhìn tư thế của Tô An, không nói tiếng nào lấy ít thuốc, đặt trước mặt cậu.

Mặt Tô An đỏ như sắp nổ tung: “Em em em… Em không cần dùng… Không cần dùng…”

Lý Lang Cấu nói: “Cha anh trước giờ không hề để ý đến cảm thụ của người khác, nhất định ông ta sẽ không nhẹ tay với em.”

Tô An cúi đầu: “Không có…”

Lý Lang Cấu nói: “Anh biết, xưa nay cha anh không phải là loại người ôn nhu. Tô An, nếu như em không chịu nỗi nữa thì để anh cứu em ra ngoài, ít nhất đừng để cho anh thấy bộ dạng khó chịu như vậy của em.”

Tô An vẫn cứ cúi đầu.

Lý Lang Cấu nói đúng, Hàn Hữu Minh chính là tên đại biếи ŧɦái không hề biết chăm sóc người khác.

Nhưng mà… Nhưng mà cậu quen rồi, thậm chí có chút si mê sự tàn ác của Hàn Hữu Minh.
Dường như cậu đã quên mất lúc trước bản thân đã khát khao bỏ trốn cỡ nào.

Rõ ràng cậu… Đã từng rất sợ Hàn Hữu Minh như vậy…

Trong phòng làm việc ở công ty, Hàn Hữu Minh âm trầm mà nhìn chằm chằm vào camera giám sát trên màn hình.

Đứa con trai này của hắn, quả nhiên không phải kẻ tầm thường.

Hàn Hữu Minh tự mình gọi một cú điện thoại cho vợ cũ: “Lý Mạt, cô có bận gì không?”

Lý Mạt là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế, đang ngồi trong phòng làm việc cắt vải cho những con ma-nơ-canh xung quanh mình, vai kẹp lấy điện thoại di động, nói: “Đang bận chuẩn bị cho buổi triển lãm mùa thu và mùa đông, Lang Cấu sống cùng anh có tốt không?”

Hàn Hữu Minh nói: “Rất tốt, mấy ngày trước nó nói muốn đi Mỹ, nó có báo cho cô không?”

Lý Mạt nói: “Nó không nói cho tôi.”
Hàn Hữu Minh trầm mặc một lát.

Lý Mạt bỏ kéo xuống, đứng bên cửa sổ sát đất nghe tiếng hít thở bên trong điện thoại di động, cô nói: “Hàn Hữu Minh, tôi biết hai người đã nhiều năm không gặp, nhưng mà Lang Cấu là con ruột của anh, tôi hi vọng anh kiên nhẫn với nó một chút, được không?”

Hàn Hữu Minh nói: “Tôi biết rồi, cô làm việc tiếp đi.”

Lý Lang Cấu bay đến Mỹ ở được hai ngày, nhưng không có đến gặp Lý Mạt.

Vậy nó đến đó làm cái gì?

Chẳng lẽ thật sự là đi gặp giáo viên cũ tâm sự sao?

Hàn Hữu Minh nhìn hình ảnh đứa con trai bên trong camera ngày càng thận trọng và tâm cơ hơn, tâm tình có chút phức tạp.

❀ ❀ ❀

Ngày ngày trôi qua, bụng Tô An càng lúc càng lớn, cử động bắt đầu có chút bất tiện.

Hàn Hữu Minh sắp xếp giúp cậu tránh ống kính càng nhiều càng tốt, chỉ cần chuyên tâm học diễn xuất là được.
Mặc dù là vai nam phụ nổi tiếng, nhưng mà thật ra đất diễn của Tô An không nhiều, đến phần cuối mới phải đi quay.

Tập thứ năm mươi sáu được chia thành hai phần, phần A là chiếu cảnh hồi ức, nam chính lúc còn là thiếu niên ở bến tàu dốc sức sáng lập cơ nghiệp, phần B chính là thời điểm hiện tại của phim, nam chính đã viên mãn thành gia lập nghiệp, đấu tranh giằng xé với các thế lực lớn như vũ bão.

Tất cả phần diễn của Tô An đều ở phần B, đạo diễn là một người nổi tiếng, chuẩn bị rất lâu mới chịu bắt đầu quay.

Cũng bởi vì sắp xếp được chuyện này, Hàn Hữu Minh mới dám để cho Tô An mang thai.

Chương trình thực tế quay trước đó vẫn còn độ nóng, cho nên Tô An lớn bụng chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà nghe một giáo viên diễn xuất chuyên nghiệp giảng dạy một kèm một, giúp cậu học tập cách diễn xuất.
Nhân vật của Tô An là một tiểu thiếu gia rất tàn độc, lúc còn rất nhỏ đã cưỡi ngựa té gãy chân, phải ngồi xe lăn cả đời.

Trở thành người khuyết tật đã gây sốc tâm lí cậu ta, do đó cả ngày chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, không quá thân thiết với những người xung quanh mình.

Mãi cho đến khi một nữ sinh ngây thơ hồn nhiên xuất hiện, kín đáo đưa cho cậu ta một tờ rơi viết về đất nước và tín ngưỡng.

Tiểu thiếu gia này vẫn luôn giữ gương mặt lạnh lùng, dù cho ngồi xe lăn, bộ dạng vẫn cao cao tại thượng.

Tính cách nhân vật so với một Tô An mềm nhũn hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, dưới sự chỉ dạy của giáo viên thì mất mấy ngày cậu mới học được cách căng mặt ra trông cho tàn ác một chút.

Trừng mắt, trầm lặng, lỗ mũi mở lớn, ánh mắt lạnh lẽo, lông mày nhướng lên.
Y như… Y như lão súc sinh lúc nổi giận vậy, đúng rồi, phải dữ giống như lão súc sinh.

Tô An đứng đối diện gương bày ra đủ các biểu tình hung ác, lại bị bộ dạng của mình dọa cho sợ hết hồn.

Cậu vội vàng thu hồi biểu tình lại, trầm ngâm mà suy nghĩ.

Nếu như… Nếu như cậu làm mặt dữ với lão súc sinh như vậy, thì sẽ như thế nào?

Lão súc sinh có bị cậu hù chết không nhỉ?

Tô An bị ý nghĩ của bản thân chọc cười, không kịp chờ đợi mà muốn đi nhìn bộ dạng Hàn Hữu Minh bị mình dọa một chút.

Trong công ty, Hàn Hữu Minh đang cùng trợ lí sắp xếp công việc của Tô An.

Hàn Hữu Minh liếc nhìn tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Thương lượng với đoàn phim bên kia thế nào rồi?”

Trợ lý nói: “Phần B sẽ khai máy vào ngày 18, Tô An có thể không đến, nhưng ngày 20 bắt buộc phải đến để bắt đầu quay.”
Hàn Hữu Minh cau mày: “Dự tính ngày sinh là ngày 15, như vậy em ấy sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”

Hắn hơi hối hận rồi.

Tên đạo diễn này rõ ràng bình thường quay phim lâu muốn chết, lần nào lần nấy cũng phải trì hoãn từ một đến hai tháng, tại sao lần này lại chịu làm đúng theo kế hoạch vậy?

Trợ lý nói: “Vậy tôi sẽ nói chuyện lại với đoàn phim lần nữa, xem có thể sắp xếp đẩy phần quay của Tô An ra sau được không.”

Hàn Hữu Minh nói: “Không cần, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tô An. Nếu như nhất định phải thương lượng, tôi sẽ tự lén lút đi thương lượng với đạo diễn sau.”

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng, nghe như người gõ đang lúng túng sợ hãi vậy.

Khóe miệng Hàn Hữu Minh tràn ra một chút ý cười ôn nhu, hắn nói với trợ lý: “Cậu đi làm việc trước đi, để tôi sắp xếp thời gian đi giải quyết vụ này.”
Trợ lý mở cửa, quả nhiên thấy phu nhân của tổng tài đang đứng bên ngoài.

Phu nhân của tổng tài sắp sinh nên thân thể mềm nhũn, đối diện ánh mắt của anh thì lập tức ngượng ngùng cúi thấp đầu, hai tay lúc ẩn lúc hiện mà cố gắng che chở cái bụng bầu to to.

Trợ lý cố kiềm nén ý cười, nói: “Để tôi đi lấy đồ uống cho cậu.”

Omega lúc mang thai rất dễ mất khống chế mà phát ra tin tức tố bất ngờ, vừa nãy Tô An chỉ căng thẳng một chút, mùi vị ngọt ngào lại bắt đầu tràn ra.

Tô An đỏ mặt đứng tại chỗ, không biết nên đi vào hay là nên đứng đó chờ.

May mà trợ lý chỉ đi sang phòng nghỉ ngơi ở đối diện. Anh mang một ly đồ uống có pha thuốc ức chế nhẹ, lặng lẽ nhét vào tay Tô An.

Tô An nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Hàn Hữu Minh ký xong hai cái văn kiện vẫn chưa thấy bé thỏ con kia đi vào, có hơi mất kiên nhẫn, đành đặt bút xuống ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Năm phút sau, bé thỏ con cầm ly vừa uống vừa đi đến.

Bụng của cậu đã lớn hơn một chút, bước đi vụng về phải dùng một tay đỡ, chậm rãi đi đến chỗ hắn.

Hàn Hữu Minh đi ra, “lạch cạch” đóng cửa lại.

Tô An nghe thấy tiếng đóng cửa, sợ đến lỗ tai run lên, cổ cũng rụt lại.

Hàn Hữu Minh nói: “Chẳng phải đã bảo em né truyền thông rồi sao? Tại sao lại chạy ra ngoài?”

Mặc dù hắn có ý trách cứ, thật ra trong lòng đã vui đến mức muốn mọc cánh bay lên.

Bé thỏ con của hắn rốt cuộc cũng có một ngày biết chủ động đến thăm chồng, xứng đáng được tặng một buổi cɦịƈɦ choẹt mãnh liệt.

Tô An lôi kéo góc áo Hàn Hữu Minh, nhỏ giọng thầm thì: “Tôi không có bị truyền thông nhìn thấy, là lén tới.”

Hàn Hữu Minh sờ sờ đầu cậu, cố ý tàn ác nói: “Nếu như bị phóng viên chụp được, tôi liền đánh sưng c̠úc̠ ɦσα nhỏ của em.”
Mặt Tô An lại càng đỏ hơn, hầm hừ quay đi chỗ khác.

Hàn Hữu Minh cẩn thận bế Tô An lên, đặt xuống ghế sofa lớn trong văn phòng, gãi cằm Tô An hỏi: “Chạy ra ngoài làm gì, muốn ăn đại ƈôи ŧɦịŧ của chồng sao, hả?”

Tô An nói: “Không phải.”

Hàn Hữu Minh hứng thú nhìn cậu.

Tô An hơi sốt sắng, cũng có chút hưng phấn: “Hôm nay… Dạo này thầy Thiên khen tôi tiến bộ rất nhanh, ông xem nè.”

Cậu trở mình ngồi xuống, hít sâu một hơi, đoan chính mà ngồi trên ghế sofa, ngưng thần tĩnh khí.

Gương mặt đáng yêu dần dần biến mất, đôi môi mềm mại mím thật chặt, cặp mắt hoa đào đẹp đẽ cũng trợn lên vô cùng nghiêm túc.

Hàn Hữu Minh vốn còn muốn đùa giỡn bé cưng một chút, nhưng mà nhìn thấy Tô An như thay hồn đổi xác, hắn cũng không nhịn được mà cũng nghiêm túc theo.

Tô An trợn được ba giây, đôi mắt lập tức trở lại vẻ lấp lánh: “Thế nào thế nào?”
Hàn Hữu Minh xoa xoa gáy cậu: “Rất giỏi, không hề làm tôi mất mặt.”

Trái tim Tô An run lên, trong lòng thật sự có một loại cảm giác tự hào và hưng phấn.

Tên đại biếи ŧɦái là.. Là đang khen cậu sao?

Hàn Hữu Minh nhìn hai lỗ tai run run của Tô An, chợt nhớ tới một chuyện.

Hắn nói: “An An, tôi tặng em một món quà.”

Tô An cảnh giác trợn mắt lên.

Hàn Hữu Minh đưa cho cậu một cái vòng tay và một đôi tai thỏ.

Còn có một cái qυầи ɭóŧ chữ T màu trắng, ở dưới cái mông còn có một cái đuôi thỏ bù xù. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Tô An đỏ mặt, ghét bỏ nhỏ giọng thầm thì: “Lại… Lại nữa… Ông già độc ác…”

Hàn Hữu Minh đeo vòng tay cho cậu: “Cái này không giống với cái trước đây, vòng tay sẽ đo nhịp tim của em, nếu như tim của bé thỏ con đập quá nhanh thì lỗ tai và đuôi sẽ động đậy. Thích không?”
Tô An giãy dụa: “Tôi… Tôi không muốn… Không muốn…”

Hàn Hữu Minh đeo tai thỏ cho Tô An, thấp giọng nói: “Yên lặng một chút, chúng nó sẽ không động đậy mạnh, nghe lời nào.”

Tô An đỏ mặt kéo kéo cái vòng tay kia, tùy ý để Hàn Hữu Minh cởi hết quần áo của cậu, sau đó mặc vào qυầи ɭóŧ nhỏ có gắn đuôi thỏ cho cậu.

Bụng của cậu đã rất lớn, cái bụng tròn vo che khuất nửa thân dưới của cậu. Cậu không nhìn thấy được gì, chỉ có thể cảm giác được qυầи ɭóŧ tinh tế đang siết lấy khe mông và hai bi, cái đuôi bù xù ở khe mông và xương cụt chạm vào nhau, nhẹ nhàng rung động.

Mặt bàn làm việc của Hàn Hữu Minh làm bằng thủy tinh màu đen, vừa vặn phản chiếu được bộ dạng của Tô An.

Tô An không nhịn được mà nhìn vào mặt bàn, thấy được người ở bên trong lớn bụng ngồi trên ghế sofa, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần chữ T màu trắng.
Tai thỏ trên đầu dựng thẳng, thật giống một con thỏ ngốc.

Hàn Hữu Minh nhéo núʍ ѵú Tô An một chút, một luồng cảm giác tê dại lập tức nổ tung ở ngực, khiến Tô An rêи ɾỉ thành tiếng: “Ừm…”

Tai thỏ trên đầu cảm nhận được chủ nhân đang hưng phấn, nhẹ nhàng lung lay hai lần.

Tô An càng thêm xấu hổ: “Không… Không muốn cử động… Ưm…”

Hàn Hữu Minh rốt cuộc phát hiện được chơi trò này rất thú vị, liền nổi ý xấu mà nắm núʍ ѵú của Tô An vừa bóp vừa xoa, miệng lại hát: “Bé thỏ trắng, trắng thật trắng, hai tai thỏ dựng thẳng đứng lên~…”

*Bài lão Hàn hát đây, ai muốn nghe bấm vào nhé TruyenHD

Tô An xấu hổ mà bắt lấy hai cái tai thỏ: “Không… Không muốn cử động… Ưm a… Thật kỳ quái… Lỗ tai… Không là của tôi… Không phải lỗ tai của tôi… Ưm…”