Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác - Chương 4: Chương 4






Ánh mắt hướng theo âm thanh tìm xem giọng nói đnag ở đâu, lập tức nhìn thấy ở lâu hai, một tên đàn ông cao lớn đang kề khẩu súng vào đầu ba nó.
“Không muốn tên này mất mạng, hãy nhanh chóng buông người trong tay mày ra”. Tên đàn ông nhìn Đường Đường cao giọng uy hiếp.
“Đường Đường, giết hắn đi, thay mẹ báo thù, bọn họ không phải đối thủ của con, con không cần lo cho cha”. Chung Đức Long đời nào để người khác uy hiếp con gái của mình, hắn ngồi trên xe lăn, hai mắt đỏ bừng bừng, nhìn Đường Đường la hét.
Trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một nụ cười quỷ dị, Đường Đường hướng về phía kể đang uy hiếp cha mình nói “Giết ông ấy xong, bọn mày đều phải chết, chỉ cần thả ông ấy ra, tao sẽ buông tha cho chúng mày”. Nói xong Đường Đường dí con dao cứa thật mạnh vào cổ tên hói, làm trên cổ hắn phun ra một đường màu chảy dài.
Con mắt tên hói mở trừng trừng, không thể tin nổi quay đầu cố nhìn vào mắt con nhóc con, nhưng đã không còn kịp, thân thể nhanh chóng gục xuống.
Đường Đường tung chân đạp vào cái xác chết của tên hói, khóe miệng hiện rõ nụ cười tự mãn: “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không thả cha ta ra, ta sẽ cho ngươi đi theo bồi đại ca của mình”.

Tay Đường Đường chỉ thẳng vào người đàn ông ở tầng trên, giọng điệu bá đạo không cho hắn quyền chống cự.
“Mày…”. Người đàn ông không ngờ Đường Đường không thèm để ý tới lời đe dọa của hắn một chút nào, nhanh chóng giết chết đại ca của hắn. Đối mắt với thái độ kiên quyết của con nhóc, trong nháy mắt, trái tim hắn đã có chút dao động.
“Ba”. Đường Đường bắt đầu đếm ngược thời gian.
“Con nhóc thối tha”. Người đàn ông hiển nhiên đã bị Đường Đường bức đến phát điên rồi. Trong lúc nhất thời thực sự không biết nên nói như thế nào.
“Hai”. Đường Đường đương nhiên không thèm để ý tới phản ứng của hắn, tiếp tục đếm.
“Đi tìm chết đi”. Người đàn ông hiển nhiên không chịu để một đứa trẻ bức bách, hắn giơ khẩu súng bắn thẳng vào Đường Đường.
Mục đích đạt được, khuôn mặt Đường Đường tươi cười, sau đó điên cuồng chạy như bay về phía người đàn ông, phóng qua một đám thùng, rồi tóm lấy một sợi dây thừng đu người trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.

“Trò chơi kết thúc.” Đường Đường tuyên án lạnh lùng, rút một cây đao sắc bén trong giày phóng thẳng vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông đến tận lúc chết cũng không hiểu nổi sao mình lại bị một đứa bé tiêu diệt được. Hắn nhớ kỹ toàn bộ loạt đạn trong khẩu súng lục của mình đều trúng ngực trái của con nhóc, thế nhưng tuyệt nhiên nó không phản ứng một chút nào.
Giáp chống đạn của Đường Đường thật sự là quá đỉnh cao.
“Cha, cha không sao chứ?” Thấy tất cả kẻ thù đều ngã xuống, khuôn mặt nhỏ của Đường Đường mới hơi trầm tĩnh lại, chạy tới trước mặt Chung Đức Long, cầm tay cha lên hỏi.
“Không… Ba không có việc gì… Đường Đường con thực sự đã giết hết bọn chúng rồi chứ? Cha không phải đang nằm mơ đấy chứ?’. Chung Đức Long nhìn tên hói đã mất hết sinh khí nằm dưới lầu nghi ngờ hỏi lại con gái.
“Hắn đã chết rồi”. Đường Đường khẳng định chắc chắn, sau đó đi tới sau lưng Chung Đức Long, đỡ cha đứng lên chuẩn bị rời khỏi kho hàng.
“Các ngươi chết đi”. Lúc bọn họ vừa xoay người, thì dưới lầu vang lên giọng nói của một người. Đường Đường quay đầu lại, thấy một làn đạn liên tục bay về phía hai cha con.
Đường Đường nhớ kỹ, người đàn ông đó đã bị trọng thương tưởng sẽ chết chắc, hóa ra, hắn vẫn còn sống.
“Ầm”, một tiếng nổ vang lên, đại não của Đường Đường trong nháy mắt trở nên trống rỗng, bị trúng đạn nên nhanh chóng mất đi tri giác…