Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 96




Thành Bạch Trạch cũng là một thành phố có dân cư đông đảo, mặc dù không có số lượng hàng triệu người như thành Sơ Hi, nhưng cũng được mấy trăm ngàn người, sau mạt thế, trong thành phố thật sự có quá nhiều tang thi, căn bản không thể tiêu diệt hết sạch được.

Chỉ là còn tốt, có rất nhiều tang thi bị Trương giáo sư khống chế, dân cư bên trong thành phố mới có thể thở được, thậm chí có rất nhiều người còn quy phục Trương giáo sư.

"Còn có một số người đi tới đảo Bán Nguyệt để thành lập căn cứ, nhưng hơi nước trên đảo quá dày, thật sự không thích hợp cho con người sinh sống, những người còn lại thì thành lập các tổ chức khác nhau, đồ ăn trong viện nghiên cứu là do những tổ chức đó cung cấp, bọn họ đang chờ đợi chúng ta có thể nghiên cứu phát minh ra được vác xin phòng bệnh tang thi, chỉ là đã hơn một năm rồi, chúng ta vẫn không nghiên cứu được gì, rất nhiều người đều đã tuyệt vọng."

Nhiễm Thanh giải thích tình hình trong thành cho mọi người khi đang ở trong nhà xe, nói tới đây, trên mặt của bà không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, hy vọng của mọi người đều gửi gắm trên người bọn họ, ý thức trách nhiệm mơ hồ này như muốn đè sụp mọi người, thậm chí khi không có đầu mối gì về vác xin phòng bệnh tang thi, cảm giác tự trách và bất lực trong lòng mọi người cũng ngày càng tăng cao.

Lâm An muốn an ủi bà, nhưng cậu lại không biết nói gì, cuối cùng vẫn là Từ Phóng an ủi nói khẳng định có thể nghiên cứu ra được vác xin phòng bệnh, dù có không nghiên cứu ra, thì mọi người cố gắng nâng cao dị năng, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể tiêu diệt toàn bộ tang thi.

Nhiễm Thanh cười cười, không nói tới đề tài này nữa, bà chỉ vào một chỗ trên bản đồ cho mọi người xem, hiện tại Trương giáo sư đang chiếm một khu vực rộng lớn xung quanh sở y tế, muốn vào tòa nhà này phải thông qua được lực lượng an ninh ở chỗ này.

Nơi đó có rất nhiều dị năng giả và người thường, điều quan trọng nhất lúc này chính là làm sao có thể thuận lợi tiến vào tòa nhà mà không gây sự chú ý của người khác.

Âu Dương Đông khoanh tay nhìn bản đồ: "Sao cháu cảm thấy Trương giáo sư này cũng không tệ lắm nhỉ? Mặc dù tham vọng của ông ta quá không thực tế, nhưng ít nhất hành động của ông ta có lợi cho người dân ở đây."

"Đúng thật là như vậy, ông ta có thể khống chế tang thi, quả thật đã giảm bớt được áp lực cho người dân, chỉ là...." Vẻ mặt của Nhiễm Thanh trở nên nghiêm túc hơn: "Chúng ta có được một tin tức, Trương giáo sư đang bí mật làm thí nghiệm trên cơ thể người, ông ta bắt một số dị năng giả cùng với người thường đầu quân về phe ông ta biến họ trở thành tang thi, chuyến đi này của dì không chỉ để lấy tư liệu được cất giữ trong tòa nhà này, mà còn đi chứng thực chuyện này. Trước đó mọi người đều coi như không thấy đối với hành vi của ông ta, nhưng nếu như ông ta thật sự làm trái quy tắc của thành Bạch Trạch, tham gia nghiên cứu vào những thứ bị cấm đó, thì dì sẽ không bỏ qua cho ông ta."

Vẻ mặt của Nhiễm Thanh rất lạnh lùng, bây giờ nhìn qua thì bà có hơi giống Thẩm Tu Trạch, ngay cả khí chất cũng giống mười mươi.

"Chúng ta trực tiếp đánh vào bên trong thì không tốt lắm, đối phương sẽ có phòng bị, chúng ta muốn tìm được nơi bọn họ làm thí nghiệm trên cơ thể người sẽ càng khó hơn." Ô Đóa cẩn thận phân tích.

Nhiễm Thanh nhìn bé gái tóc ngắn bên cạnh, thái độ bình tĩnh vững vàng, hơn nữa còn rất thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã có thể lý giải được những thứ này, chắc chắn sau này sẽ là một người rất mạnh mẽ.

"Đúng vậy, cho nên kế hoạch của dì chính là, chờ tới gần hơn một chút nữa, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm lén đi vào, tìm kiếm thuốc và tài liệu, một nhóm khác thì quang minh chính đại đi vào, đi tìm chứng cứ Trương giáo sư làm thí nghiệm trên cơ thể người."

Từ Phóng cảm thấy ý kiến này rất hay: "Vậy chúng ta chia ra như thế nào đây?"

Nửa giờ sau, Từ Phóng nhìn một đám người ở phía đối diện, lại nhìn bên cạnh mình chỉ có một mình Âu Dương Đông, hắn có chút tan vỡ: "Này! Hình như cách chia này không hợp lý lắm đâu, mấy người mạnh đều ở bên kia, bên phía này lại chỉ có hai người, không được, cháu cũng muốn hành động chung với mọi người."

Hắn muốn đi qua, lại bị Âu Dương Đông nắm cổ áo kéo về, buồn bực nói: "Cậu muốn đi đâu? Đứng yên tại chỗ đi."

"Nguyên nhân chủ yếu là vì người ở đây đều có quen biết với dì và Thẩm Tu Trạch, cô bé này đi cũng không được, bên trong thành rất hỗn loạn, lỡ như có biến thái thì sao, bệnh của bà Ô còn chưa ổn định, bà ấy đã đi theo rồi, tốt hơn hết vẫn nên đi chung với bọn dì, Lâm An càng không thể đi, bởi vì nếu như cậu ấy bị phát hiện thân phận sẽ xảy ra một trận hỗn loạn rất lớn."

Nói như vậy, đúng thật chỉ có hai người bọn họ là thích hợp nhất?

Hai người mạnh nhất đều đi rồi, Từ Phóng cảm thấy bọn họ có khả năng không được đâu.

"Chính là muốn các cháu không được đó!" Nhiễm Thanh nghe thấy băn khoăn của Từ Phóng, liền vỗ vai hắn giải thích.

Từ Phóng:?

Những lời này thật sự khiến người ta không thể vui nổi mà.

"Nếu là đồng đội của Thẩm Tu Trạch, dị năng của các cháu chắc chắn sẽ mạnh hơn phần lớn dị năng giả ở đây, trước đó dị năng hệ thực vật của Âu Dương Đông đã rất mạnh rồi, dù sao thì dì chưa thấy có dị năng giả hệ thực vật nào mạnh hơn cậu ấy cả, mặc dù dì cũng chưa nhìn thấy dị năng của cháu, nhưng dì tin tưởng, nhất định cũng rất mạnh."

Từ Phóng không chút khiêm tốn gật đầu, miệng nhếch cao.

"Cho nên, hai cháu đi khiêu khích trực tiếp, đánh nhau với đối phương, cũng thuận tiện cho bọn dì đi vào, lúc đánh nhất định phải thể hiện thực lực mạnh mẽ, càng mạnh càng tốt, sau đó thì giả bộ như bị bắt được."

Đột nhiên Âu Dương Đông cảm thấy không thích hợp lắm: "Vậy sau khi bị bắt thì sao?"

Nhiễm Thanh: "Nếu Trương giáo sư làm thí nghiệm trên cơ thể người, thì lúc nhìn thấy hai cháu là dị năng giả mạnh mẽ như vậy, chắc chắn ông ta sẽ mời chào hai đứa, nhưng nếu ông ta đang làm thí nghiệm trên cơ thể người, vậy thì hai đứa chính là vật thí nghiệm tốt nhất."

Từ Phóng và Âu Dương Đông: "......

Có cảm giác hơi nguy hiểm.

"Yên tâm đi, chờ đến khi bọn dì lấy được thuốc và tài liệu sẽ lập tức đi tìm các cháu."

Lâm An phát hiện dì Thẩm thật sự biết lừa người, dưới sự lừa gạt của bà, Từ Phóng đã vui vẻ kéo Âu Dương Đông đi rồi.

Bà Ô cảnh giác nhìn xung quanh, mỗi khi đến một nơi xa lạ, bà đều rất lo lắng, nhìn thấy Từ Phóng và Âu Dương Đông đi xa, bà hơi há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Lúc này bọn họ đang ở trên tầng cao nhất của một tòa nhà, từ nơi này có thể thấy được Từ Phóng và Âu Dương Đông đang đi về con phố phía trước, cách họ không xa là một hàng rào bảo vệ được làm bằng dây thép, khi hai người họ tới gần, bên trong lập tức có người đi ra.

Dường như hai bên đang nói gì đó, chưa được một lúc đã đánh nhau rồi.

Từ Phóng và Âu Dương Đông gần như là đè đối phương xuống đánh, chẳng mấy chốc, lại có thêm viện quân từ đằng sau tới.

Một đám người vẫn bị Từ Phóng và Âu Dương Đông đập tơi bời.

Đi một chặng đường xa như vậy, giết nhiều tang thi như vậy, trải qua các loại rèn luyện khác nhau, dị năng của hai người họ không so được với Lâm An và Thẩm Tu Trạch, nhưng ở trước mặt người khác thì vẫn thuộc về top người xuất sắc nhất.

"Chúng ta đi thôi." Thẩm Tu Trạch thấy hai người có thể đối phó được, vậy bọn họ cũng nên hành động rồi.

Khu vực xung quanh rất rộng, không thể có người canh giữ mọi nơi được, hơn nữa, khứu giác của Lâm An vượt xa người thường, chỉ cần đằng trước có người thì họ đều có thể tránh được, cho nên trà trộn đi vào vẫn khá dễ dàng.

Bà Ô đi theo bọn họ hành động, cùng nhau né tránh, nhưng có đôi khi bà cũng không phối hợp, lúc mọi người đều tránh qua một bên, thì bà lại đứng một mình ngơ ngác ở đó, Ô Đóa tiến lại muốn kéo bà trốn đi, thì lại bị bà gõ đầu.

Nhìn thấy có người phát hiện ra hai người đang đứng ở giữa đường, Ô Đóa lo lắng không thôi, cô bé sợ lần hành động này xảy ra vấn đề, mấy người tránh ở chỗ rẽ lại rất bình tĩnh, có người lại đây thì cứ đánh ngất đi là được.

Chỉ là, hai người đàn ông kia vừa nói chuyện phiếm, vừa đi qua bên cạnh Ô Đóa và bà Ô, cứ như không hề nhìn thấy hai người vậy.

Nếu là trước mạt thế, cảnh tượng này sẽ rất thường thấy, dù sao thì mọi người đều rất bận rộn, sẽ không ai lại đi chú ý người khác làm gì, nhưng hiện tại đây là địa bàn của Trương giáo sư, ngay cả một con chuột đi ngang qua cũng phải kiểm tra một phen, chứ đừng nói tới có người xa lạ.

Rõ ràng là đi ngang qua hai người, nhưng họ lại không hề phát hiện sự khác thường nào mà tiếp tục đi về phía trước.

Ô Đóa ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông, không rõ vì sao.

"Là dị năng của bà Ô à?" Lâm An không nghĩ ra được lời giải thích thứ hai nào khác, dị năng hệ tinh thần có thể làm nhiễu loạn tư duy của con người và tang thi, khiến đối phương không thể nhận ra được sự tồn tại của bọn họ.

"Thử một lần sẽ biết." Thẩm Tu Trạch dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước, khi gặp được người khác cũng sẽ không tránh đi, quả nhiên những người khác cũng không hề nhìn thấy bọn họ.

Mặc dù không biết bà Ô dùng dị năng lúc nào, khi nào thì kết thúc dị năng, nhưng trạng thái bây giờ quả thật càng thêm thuận tiện cho bọn họ lẻn vào hơn.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi vào bên trong sở y tế, tòa nhà này cao 25 tầng, hình dáng như một quyển sách, ngoài cửa không có người trông coi, nhìn như phòng bị rất lỏng lẻo, nhưng Lâm An lại nhíu mày.

Mùi ở bên trong rất khó ngửi, tất cả đều là mùi của tang thi, cái mùi tanh hôi, hư thối này kích thích đến mũi của cậu khiến nó sắp hỏng tới nơi.

Khi bước vào cửa, họ nhìn thấy một đại sảnh trống không, nhưng Lâm An biết rằng ở phía sau quầy lễ tân, đèn chùm trên trần nhà, trong thang máy và cả cầu thang, đều có tang thi đang ẩn nấp, mà mùi tang thi nồng nặc nhất lại là ở bên dưới lòng đất.

Mẹ Thẩm nói nơi đó là bãi đỗ xe, cho nên vì sao ở bãi đỗ xe lại có nhiều tang thi như vậy?

Mặc dù chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đi lấy thuốc và tìm tài liệu, nhưng mọi người vẫn quyết định đi xuống bãi đỗ xe nhìn xem thử, dị năng của bà Ô rất hữu dụng, không chỉ con người không phát hiện được, mà ngay cả tang thi cũng không phát hiện ra bọn họ, cho nên đi xem một cái cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Mấy người đi cầu thang bộ xuống dưới, ở đó có một con tang thi đang bám trên trần nhà, tứ chi và phần đầu của nó là của con người, nhưng lại mọc thêm một cái đuôi màu nâu, Lâm An nhận ra đó là cái đuôi của thằn lằn, bàn tay và bàn chân của tang thi cũng có hình quạt, còn có vảy nhỏ, nó đang yên lặng bám ở đó không hề nhúc nhích.

Trên đầu của nó cũng đội một cái mũ giáp cực kỳ xấu xí.

Mấy người đi xuống cầu thang, tang thi không hề có phản ứng gì.

Đến bãi đỗ xe, Lâm An che mũi, mùi ở đây thật sự quá khó ngửi, mặc dù bệnh sạch sẽ của cậu đã tốt hơn rồi, nhưng gặp phải cái nơi bẩn đến cỡ này, cậu vẫn thấy có chút không chịu nỗi.

Thật sự muốn dùng dị năng nước đem tất cả những thứ dơ bẩn này ném ra ngoài.

Không được, phải kiên nhẫn, không thể gây chú ý được, bọn họ đang lén đi vào mà.

Nhưng khi Lâm An nhìn thấy nguồn gốc của mùi hôi thối trong bãi đỗ xe, thậm chí cậu còn quên bịt mũi, trợn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tất cả xe trong bãi đỗ xe đều được dọn sạch sẽ, một cái bãi đỗ xe to như vậy, toàn bộ đều là tang thi.

Hơn nữa còn là tang thi đang làm việc.

Vô số tang thi đội mũ giáp bằng kim loại, ngồi trên mặt đất, một tay cầm búa, một tay đang cầm một mảnh kim loại, không ngừng đập ầm ầm, mà có vài con tang thi đã tạo được hình dạng cho mảnh kim loại trong tay.

Là mũ giáp.

Thảo nào làm xấu như vậy, mà mỗi cái còn không giống nhau, thì ra là được làm ra như thế.

Tang thi ăn người càng nhiều, thì thể chất sẽ càng tốt hơn, tuy nhiên những con tang thi ở dưới bãi đỗ xe ngầm này đều xanh xao gầy gò, trên người chỉ còn lại xương, tóc và cơ thể đều là bụi bẩn, vẻ mặt vô cảm máy móc đập búa, sau khi tạo ra được một cái mũ giáp thì lại tiếp tục làm cái tiếp theo, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

Quả thật giống như những con tang thi đáng thương bị ông chủ lòng dạ hiểm độc bắt tới làm việc.

Chế độ làm việc 24/7, cả năm không nghỉ, thậm chí còn không có cả tiền lương và cơm ăn.

Quá thảm.

Lâm An: "......" Không biết vì sao, cậu lại đột nhiên có cảm giác buồn bã đồng cảm giống như bản thân cậu.

Nếu như lúc cậu biến thành tang thi là ở thành Bạch Trạch, thì rất có thể cậu đã bị bắt tới đây để làm việc rồi.

Ngay cả Ô Đóa cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ đồng tình: " Thành Bạch Trạch không có máy móc chế tạo sao ạ? Dùng máy móc chế tạo mũ giáp thì sẽ nhanh hơn một chút."

"Có chứ, chỉ là rất nhiều thứ đã bị hư hỏng rồi, còn có một số thứ thì bị những tổ chức dị năng giả mạnh mẽ chiếm giữ, số còn lại thì không biết ở đâu. Nếu muốn sử dụng những máy móc đó, không chỉ cần điện, mà còn cần người hiểu biết về máy móc. Vào lúc như thế này, thiết bị điện của toàn thành phố đều không sử dụng được, viện nghiên cứu của bọn dì có máy phát điện, và thiết bị năng lượng bằng ánh sáng, dị năng giả hệ lôi cũng có một người, cho nên mới không thiếu điện. Sở y tế này thành lập đã gần trăm năm rồi, có rất nhiều đồ vật bên trong đều đã cũ kỹ, rất khó để giữ cho máy móc hoạt động bình thường. Nhưng mà phương pháp này thật sự rất tốt đó, tang thi sẽ không biết mệt, để chúng làm sức lao động quả thật quá tốt, Trương giáo sư còn rất thông minh."

Nhiễm Thanh tỏ vẻ khen ngợi.

Lâm An: "....."

Những con tang thi này có thể làm việc không ngừng nghỉ như một cổ máy chuyển động vĩnh viễn, mặc dù phương pháp này rất tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất phức tạp.

Thẩm Tu Trạch quan sát mọi thứ xung quanh, hắn phát hiện nơi này chỉ có rất nhiều tang thi đang làm việc, trách không được hắn cảm thấy khu vực bên này tang thi hơi ít, thì ra đều đang ở chỗ này cả.

"Đi thôi, những con tang thi này tạm thời sẽ không gây nguy hiểm gì, hơn nữa để chúng ở đây làm việc cũng tốt, ít nhất còn có công việc, không giống những con tang thi ở bên ngoài kia, cứ đi lang thang chơi bời lêu lổng."

Nhiễm Thanh nhắc nhở mọi người đi nhanh lên.

Lâm An cảm thấy mẹ Thẩm thật hài hước, chỉ là, chắc cậu không phải thuộc nhóm tang thi chơi bời lêu lổng đâu nhỉ.

Chắc là không đâu.

Mấy người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau lại yên tĩnh.

Những âm thanh cộp cộp cộp lập tức biến mất.

Vô số tang thi ở trong bãi đỗ xe ngầm quay đầu nhìn qua, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm bọn họ, dường như đang nhìn ông chủ đã bắt cả đám tăng ca một tháng trời không cho nghỉ vậy.

Trong mắt đều là sát khí.

Bà Ô nhận thấy được những ánh mắt sát khí đó, thậm chí còn quay đầu lại hung dữ mắng tang thi: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Toàn bộ tang thi mang theo sát khí đều đứng lên.

Vì sao dị năng của bà Ô lại mất đi hiệu lực ngay lúc này chứ?