Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 82




Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 82: Rời khỏi Sa Mạc

"Gì vậy, sao tự dưng lại nổ rồi?" Từ Phóng hoảng sợ, môi đều có chút run rẩy.

Thậm chí Thẩm Tu Trạch còn giật lấy viên thiên thạch trong tay Lâm An: "Em đừng ăn, để tới thành Bạch Trạch nghiên cứu rồi tính sau."

Lâm An khóc không ra nước mắt, cậu nhìn chằm chằm viên thiên thạch bị cướp đi, nói: "Nhưng mà, lần trước em đã ăn rồi mà."

Lần trước không có xảy ra chuyện gì hết.

"Đừng liều lĩnh, có khi lần trước là ngoài ý muốn, vừa lúc cơ thể của em thiếu năng lượng, cho nên ăn thiên thạch bổ sung được phần thiếu hụt năng lượng ấy, không bị nổ do quá thừa nặng lượng, cũng có khả năng là mỗi viên thiên thạch có thành phần không giống nhau, tóm lại là em không thể ăn." Thẩm Tu Trạch không hề bị lay động bởi vẻ mặt tủi thân của Lâm An.

Những người khác cũng đều lần lượt khuyên nhủ Lâm An, nếu cậu ăn thiên thạch xong bị nổ tan xác, vậy bọn họ biết đi đâu mà khóc đây.

Lâm An lưu luyến nhìn thiên thạch bị Thẩm Tu Trạch đưa lại cho Ô Đóa, sau đó cô bé bỏ nó vào trong không gian, mùi thơm lập tức biến mất hoàn toàn.

Cậu biết mọi người đều muốn tốt cho cậu, nhưng khi nhìn thấy thiên thạch, cậu giống như một người đang rất đói nhìn thấy được món gà quay thơm ngon, mặc dù biết nếu ăn gà quay cậu sẽ bị tiêu chảy, nhưng lúc đói bụng, dù có bị tiêu chảy thì cậu cũng muốn cắn hai phát mới được.

Thẩm Tu Trạch không đành lòng, nhưng hắn sẽ không mạo hiểm.

Bởi vì chuyện này mà Lâm An buồn bã cả một buổi sáng, cuối cùng mấy người họ bàn bạc, chờ sau khi họ rời khỏi Mắt Sa Mạc, sẽ lấy viên thiên thạch to như cái đầu người kia ra cho Lâm An.

Không phải để cậu ăn, mà để cho cậu ôm.

Khối thiên thạch lớn như vậy chắc chắn Lâm An phải cắn nửa ngày mới xong, cho nên bọn họ sẽ canh chừng bên cạnh cậu, một khi Lâm An không khống chế được muốn đưa lên miệng cắn thì họ sẽ lập tức lấy lại thiên thạch bỏ vào trong không gian.

Cho nên, Lâm An muốn ôm thiên thạch mãi thì phải tự kìm chế chính mình.

Năng lượng của thiên thạch tràn ra rất có ích cho tang thi và dị năng giả, cứ như vậy, dị năng của mọi người cũng sẽ được tăng lên.

Lâm An đồng ý, nếu không thể ăn thì ôm một cái, nhìn một cái cũng coi như đỡ thèm.

Nhóc tang thi đói bụng chỉ có thể ôm viên đá cho đỡ đói.

Ngày hôm sau, tất cả vũ khí đều được bỏ vào trong không gian của Ô Đóa, bọn họ thu dọn hành lý xong xuôi, chuẩn bị lên đường.

Hôm nay vẫn là một ngày trời không mây, nhiệt độ dần dần tăng cao, Lục Ly mang khẩu trang lạnh lùng đứng ở nơi đó.

Vốn dĩ Âu Dương Đông đã cảm thấy rất nóng rồi, mà khi nhìn thấy Lục Ly trang bị đầy đủ như vậy lại càng thấy nóng hơn, rốt cuộc là cái tật gì vậy, trời đã nóng mà còn mặc thành thế này, không sợ người nổi rôm à.

Đến khi mọi người đều ngồi lên xe, Thẩm Tu Trạch lạnh nhạt nói ra ngoài cửa sổ: "Đi đây, không cần tiễn đâu."

"Cũng không phải tiễn cậu." Giọng nói Lục Ly từ khẩu trang truyền ra hơi ồm ồm, anh lại bị Thẩm Tu Trạch đánh một trận, hơn nữa hắn còn chuyên môn đánh lên mặt anh, cuối cùng anh cũng hiểu rồi, cái tên Thẩm Tu Trạch này chính là đang giả heo ăn thịt hổ, gì mà dị năng giả cấp A chứ, có dị năng giả cấp A nào mà mỗi ngày đều đè dị năng giả cấp S ra đánh đến không chống trả được không.

Anh nghi ngờ tên này cố ý nói bản thân cấp A để đánh anh.

Nhất định là hắn ghen tỵ với vẻ ngoài của anh!

Đôi mắt màu khói của anh ta bùng lên lửa giận, liếc xéo Thẩm Tu Trạch một cái, sau đó anh nhìn về phía Lâm An ngồi ở hàng phía sau, ánh mắt lập tức mềm xuống, mấy ngày nay Thẩm Tu Trạch phòng thủ quá mức chặt chẽ, anh không tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm An.

Anh đã hỏi đồng đội về tình huống của ngày hôm đó, cũng xác định được người ấy chính là Lâm An, nhưng anh tới quá muộn, tại sao Thẩm Tu Trạch lại may mắn như vậy chứ, ngoại trừ chiều cao, mọi thứ của hắn đều tốt hơn anh một chút.

Anh có chút buồn bã, tình yêu vừa mới chớm nở của anh còn chưa kịp nói ra đã chết non rồi, mặc dù cửa sổ chỉ mở một khe hở nhỏ, nhưng anh biết Lâm An ngồi bên trong có thể nghe được lời nói của anh.

"Lâm An, thật ra ở Mắt Sa Mạc rất tốt, mọi người ở đây đều nhiệt tình và hiếu khách, nếu cậu muốn ở lại....."

Còn chưa kịp nói xong, chiếc xe việt dã đã nhấn ga lao ra ngoài, khiến cả người Lục Ly đều bị bụi đất mịt mù phủ lên.

Lục Ly:...... Thẩm Tu Trạch đê tiện.

Nhìn lớp bụi đất ở phía đuôi xe càng ngày càng xa, Lạc Viễn đứng ở phía sau lưng Lục Ly do dự nhìn đội trưởng của mình, mấy ngày nay cậu ta đã phát hiện ra một số việc, nhưng vì đội trưởng của mình có quan hệ tốt với Thẩm Tu Trạch, cho nên cậu ta không dám nói ra ngoài.

"Đội trưởng, mấy ngày nay tôi phát hiện, Lâm An của tiểu đội Thẩm Tu Trạch có mấy hành động không bình thường."

Người duy nhất trong đội ngũ biết được bản chất thật sự của Lục Ly chính là Lạc Viễn, Lục Ly cũng không giả vờ trước mặt của cậu ta, chỉ là ở trước mặt đồng đội, anh luôn biểu hiện ra bộ dáng lạnh lùng xa cách: "Không bình thường như thế nào?"

Anh cảm thấy rất bình thường, ngoại trừ ánh mắt không tốt thì những mặt khác không có khuyết điểm nào.

Vẻ mặt Lạc Viễn trở nên nghiêm túc hơn, ngay từ đầu cậu ta đã cảm thấy Lâm An không hợp với tiểu đội, vừa nhát gan lại yếu ớt, nhưng khi tới thị trấn Sa Khâu cậu ta mới biết được năng lực của đối phương lại rất mạnh, thậm chí Lạc Viễn cảm thấy nếu đội trưởng đánh nhau với Lâm An, chưa chắc đội trưởng đã có thể thắng được.

Cho nên, sau khi rời khỏi thị trấn Sa Khâu, cậu ta vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm An, rồi phát hiện ra được rất nhiều vấn đề.

"Cậu ta chưa bao giờ ăn cơm, không uống nước, hơn nữa trước đó tôi còn nhìn thấy đôi mắt của cậu ta.... Là màu đỏ."

Chỉ có tang thi mới có màu mắt như vậy, mà cậu còn có đủ loại biểu hiện khác lạ rất giống với tang thi, nếu không phải Lâm An vẫn luôn rất yên tĩnh, phần lớn thời gian đều ở trong lều trại không đi ra ngoài, dù có ra ngoài thì cũng luôn theo sát Thẩm Tu Trạch, thì có khi cậu ta đã ra tay rồi.

"Vậy thì sao?" Ánh mặt Lục Ly bình tĩnh, vẻ mặt không đồng tình.

"Đội trưởng, anh không nhìn ra sao? Có thể cậu ta chính là tang thi." Lạc Viễn không tin đội trưởng không phát hiện ra điều gì.

Lục Ly ngẩng đầu, đôi mắt xám khói bình tĩnh và kiên định: "Lạc Viễn, trước khi trở thành tang thi không có lý trí thì họ đều là con người, là đồng bào của chúng ta, ba mẹ, anh em, bọn họ đều không phải tự nguyện trở thành tang thi, ở trong căn cứ cậu ấy không hề ăn người, đối với tôi, cậu ấy chính là đồng bào của chúng ta, không hề khác gì chúng ta hết, huống chi, mạng của mọi người đều do cậu ấy cứu về, tôi rất biết ơn vì họ đã đến đây."

Sao Lục Ly có thể không biết được, sau khi biết người kia là Lâm An, đôi mắt đỏ ấy cũng đã thể hiện ra sự khác thường của đối phương, cậu có được lý trí và ký ức, cậu có thể khống chế bản thân không ăn người, vào thời khắc nguy hiểm còn có thể cứu người, sẽ dựa dẫm vào đồng đội của mình, sẽ sợ hãi, sẽ rụt rè, còn nuôi một con chó rất hoạt bát, tang thi như vậy có gì khác với con người chứ.

Trong lòng Lạc Viễn cũng hiểu điều này, cho nên lúc phát hiện ra thân phận của Lâm An, cậu ta cũng không có nói cho người khác biết.

"Trở về thôi, nếu như bọn họ không đi qua nơi này, thì một ngày nào đó Vua tang thi và những con tang thi đặc thù kia sẽ tấn công vào Mắt Sa Mạc, đến lúc đó thì ai cũng không sống được, về sau, đừng nhắc lại chuyện của Lâm An nữa, cũng đừng nói với những người khác." Cuối cùng Lục Ly nhìn thoáng qua hướng mà họ đã rời đi, rồi xoay người cất bước.

Dường như anh đã trở lại dáng vẻ của một đội trưởng sẽ bày mưu tính kế, quyết đoán và bình tĩnh, hoặc là chỉ khi ở trước mặt đám người Thẩm Tu Trạch, anh mới có thể thả lỏng chính mình, mới có thể không cần phải suy nghĩ đến trách nhiệm trên người mình.

Lạc Viễn vâng một tiếng, cũng đi theo đội trưởng về hướng Mắt Sa Mạc phía sau, nơi đó là nhà của bọn họ, cũng là nơi mà bọn họ muốn bảo vệ, cho dù hiện tại nguy hiểm về tang thi đã được giải quyết hơn phân nữa, nhưng họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm trong tương lai, nếu muốn khôi phục lại cuộc sống bình thường như một năm trước, thì vẫn cần mọi người cùng nhau cố gắng.

"Lạc Viễn, tôi có chút khó chịu."

"Sao vậy đội trưởng? Vết thương của anh chưa khỏi hả?"

"Cậu biết không, tôi thất tình rồi."

"Đội trưởng, anh, không phải anh vẫn luôn độc thân sao?"

"....Được rồi, về thôi."

"À."

***

Lâm An ngồi trên xe, cậu vô cùng hạnh phúc ôm thiên thạch to bằng đầu mình, hai mắt đều thoải mái tới nổi híp lại.

Hai bên trái phải của cậu có Ô Đóa và bà Ô như hổ rình mồi, còn có Thẩm Tu Trạch ngồi ở hàng ghế trước thỉnh thoảng sẽ nhìn ra phía sau giám sát Lâm An, đề phòng toàn bộ khả năng Lâm An có thể ăn vụng.

Bị ba đôi mắt nhìn chăm chú, cho dù Lâm An đang ôm thiên thạch vui vẻ cũng có chút không được tự nhiên, nhưng mị lực của thiên thạch quá lớn, thắng cả bệnh sợ xã hội của cậu, cậu cúi đầu nhắm mắt lại, ôm thiên thạch, làm bộ như không chú ý tới ánh mắt của mọi người.

Dọc theo đường đi vẫn có tang thi bị thiên thạch hấp dẫn lại đây, rải rác khắp nơi đi tới cũng rất nhiều, đều bị Từ Phóng và Âu Dương Đông ngồi ở một chiếc xe khác giải quyết hết.

Sau đó họ đi qua một khu vực không có người, tang thi cũng không có.

Lâm An có thể ôm thiên thạch cả ngày, chỉ là có hơi mỏi tay, sức lực của cậu cũng không lớn, nếu không phải cậu đang ngồi trong xe, thì ôm một cục đá to như vậy cũng có thể khiến cậu nằm liệt không dậy nổi.

Bà Ô tìm trong không gian một mảnh vải, làm một cái túi để cậu đeo trước người, như vậy thì cậu không cần phải ôm nữa.

Thẩm Tu Trạch cảm thấy cái kiểu dáng này hắn đã gặp qua ở đâu rồi, chỉ là nghĩ mãi cũng không ra.

"Ha ha ha, mười mấy năm trước lúc tôi mang em bé, cũng dùng một cái địu tương tự như thế này." Bà Ô để cục đá ở trước người Lâm An, nhìn qua đúng là có chút giống như một người ba đang mang con nhỏ, bà lập tức cười ha ha không ngừng.

Mười mấy năm trước mang theo trẻ con, vậy không phải là cô bé sao? Ô Đóa câm nín.

Thẩm Tu Trạch nhịn không được mà quay về phía sau mấy lần, xe còn lao thẳng xuống hố: Khó trách, hắn cứ thấy quen mắt.

Lâm An: "......"

Lâm An bị trêu đến đỏ mặt, nhưng đã bị chọc đến như vậy rồi mà cậu cũng không có ý muốn buông thiên thạch ra.

Chạy xe ba ngày, rốt cuộc họ cũng đi tới hẻm núi mà trước đó Lục Ly nói tới.

Nói là hẻm núi thì lại giống như trái đất bị chia ra làm hai hơn, khoảng trống ở giữa từ Nam tới Bắc căn bản không thể thấy được điểm cuối, mà dưới vực sâu của hẻm núi lại không hề thấy đáy.

Khe hở này dài hơn mười mét, không có cầu đá thì căn bản không thể qua được.

Nhưng chuyện này chỉ là đối với người thường mà thôi.

Những người khác còn chưa kịp làm gì thì Lâm An đang ôm thiên thạch đã đứng ở trên rìa vách đá, một cây cầu bằng băng kéo dài từ dưới chân cậu sang phía bờ bên kia.

Cây cầu băng rất rộng, hai chiếc xe đều có thể chạy song song nhau, nó còn được tăng độ dày hơn, tuyệt đối sẽ không bị sập giữa chừng, thậm chí hai bên hông còn được làm một cái rào chắn, nhìn qua vô cùng xa hoa, tráng lệ.

"Dị năng của anh An lại mạnh hơn rồi nhỉ." Từ Phóng nhìn cây cầu vô cùng rắn chắc và tinh xảo kia, trong một phút có thể làm ra một cây cầu như vậy, so với trước đó chỉ tạo ra được một khối băng thì mạnh hơn rất nhiều.

Chắc là do năng lượng của khối thiên thạch kia.

Cho dù không thể ăn được, nhưng năng lượng mà viên thiên thạch tràn ra vẫn khiến dị năng của họ tăng lên, như vậy cũng tốt, thực lực của mọi người nâng thêm một bậc, thì lúc gặp nguy hiểm tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn một chút.

Bà Ô cười ha ha nhìn cây cầu băng: "Lát nữa mọi người phải mặc quần áo dày một chút, nhiệt độ sẽ càng ngày càng lạnh đó."

Từ Phóng ngẩng lên nhìn mặt trời nóng rát ở trên đỉnh đầu, không phải bây giờ đang là tháng tám sao? Có thể lạnh được tới đâu chứ.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy qua cầu, cây cầu này quả thật chịu lực rất tốt, họ đi qua hẻm núi một cách êm ru.

Từ Phóng ngồi ghế phụ, nói chuyện phiếm với Âu Dương Đông đang lái xe: "Có phải bà Ô hết bệnh rồi không nhỉ, tôi thấy hai ngày nay bà ấy có tinh thần hơn trước nhiều lắm, giống như lúc vừa rời khỏi thành Sơ Hi vậy, mỗi ngày đều tràn đầy tinh lực."

Âu Dương Đông chuyên tâm lái xe, cầu đá rất rắn chắc, nhưng nếu lỡ trượt tay mà từ trên cầu băng ngã xuống thì thật sự sẽ trở thành trò cười lớn.

Đến khi chạy qua khỏi cây cầu, hắn mới ừ một tiếng đáp lại.

Thật ra trong lòng hắn vẫn cảm thấy hơi lo lắng, bệnh Aizheimer không thể tự khỏi được, thậm chí lúc Thẩm Tu Trạch nói ở thành Bạch Trạch có thuốc đặc trị thì trước đó căn bệnh này vẫn không có phương pháp trị liệu hiệu quả, người bị bệnh sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Trước đó rõ ràng ngay cả cháu gái bà Ô còn không nhận ra, nhưng đột nhiên bà lại khôi phục tinh thần, khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng hắn không dám nói, chắc ngoại trừ Từ Phóng thì những người khác đều ý thức được có vấn đề.

Chạy ra khỏi hẻm núi thì con đường dần dần trở thành sa mạc, tốc độ lái xe của họ cũng nhanh hơn, sau đó sa mạc từ từ biến mất, trên những ngọn núi nhỏ bắt đầu có tuyết đọng, sau đó phạm vi tuyết đọng càng ngày càng lớn.

Mười ngày sau, rốt cuộc Từ Phóng đã biết vì sao bà Ô bảo phải mặc dày chút, quá lạnh! Thật sự quá lạnh rồi!

Có khả năng hắn sẽ bị đông chết ở đây!