Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 80




Mắt Sa Mạc.

Một con chó màu vàng đang ngồi dưới đất, hai mắt trông mong nhìn về nơi cuối cùng mà chủ nhân đi mất.

Sau khi Lâm An rời đi, nó liều mạng muốn chạy thoát khỏi người đàn ông đang kéo nó, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, Tiểu Phúc chạy không thoát nổi.

Bởi vì nó cứ giãy giụa mãi, an ủi kiểu nào cũng không được, người đàn ông chỉ có thể buộc dây dắt vào một cột đá ven đường.

Trên cột đá có một cái lỗ để buộc dây, hơn nữa, gần nửa cây cột đã bị chôn vùi trong cát, ngay cả một người lớn cũng không thể kéo ra được chứ đừng nói đến một con chó, cho nên người đàn ông rất yên tâm bỏ nó lại đó và đi làm việc của mình.

Tiểu Phúc cố gắng rất lâu, nó không ngừng ngẩng đầu lên giơ hai chân về phía trước, sau đó lại đi xung quanh cây cột, ngoại trừ để lại những dấu chân tròn tròn trên mặt đất thì không có gì thay đổi cả.

Nó buồn bã nằm rạp xuống đất rầm rì, hai lỗ tai đều rũ xuống trông rất uể oải.

Chậu inox bên cạnh được đổ đầy thức ăn chó, nhưng hôm nay Tiểu Phúc không muốn ăn, nó chỉ muốn được nhìn thấy chủ nhân thôi.

Bỗng nhiên, Tiểu Phúc ngẩng đầu lên, nó nhớ trước kia lúc tới giờ ăn, chỉ cần nó thả rơi chậu cơm, dù chủ nhân có đang ngủ hay làm việc gì khác đều sẽ đổ thức ăn cho nó trước tiên.

Vậy nên, giờ nó quăng rớt chậu cơm thì chủ nhân sẽ nhanh chóng trở về thêm đồ ăn cho nó chứ?

Tiểu Phúc nhanh chóng đứng dậy đi tới trước chậu cơm, nó nhìn thức ăn chó đầy ắp có ngọn bên trên, liền cúi xuống ăn một mồm to, ăn một phát hết một phần ba thức ăn chó trong chậu.

Dùng "cái mồm to đẫm máu" ăn sạch sẽ hết thức ăn chó, trong chậu inox cũng được liếm đến sáng bóng, sau đó Tiểu Phúc ngậm chậu lên, đứng ở ven đường, há miệng.

Mặt đất ở đây đều là cát, chậu inox rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, nhưng lại có chút nhỏ, Tiểu Phúc lại tiếp tục ngậm chậu inox lên rồi lại thả xuống.

Nó lặp đi lặp lại hành động này không biết mệt mỏi, hy vọng chủ nhân có thể lập tức xuất hiện trước mặt nó.

Rầm một tiếng, chậu cho chó không rớt xuống đất như trước nữa, mà lấy một tư thế có độ khó cực cao đứng thẳng.

Mép chậu lắc lư trên cát, lúc này có một cơn gió chợt thổi qua, chậu inox nhờ sự trợ giúp của gió mà lăn ra ngoài.

Nó lăn ra tới giữa đường, rồi ngã xuống in lên mặt đất.

Tiểu Phúc chớp mắt, nó muốn đi tới trước để nhặt cái chậu về, nhưng nó đi mãi mà vẫn còn ở tại chỗ.

???

Nó cúi đầu xuống nhìn, vị trí lúc này của nó chính là khoảng cách dài nhất của dây dắt.

Người đàn ông trông coi Tiểu Phúc sợ nó bị xe đụng phải, cho nên chừa lại đoạn dây rất ngắn.

Mà gần đây đều rất vắng vẻ, ban ngày thường không có ai đi qua đây, cho nên không có người trộm chó, cũng sẽ không có ai nhặt chậu inox giúp một con chó cả.

Tiểu Phúc dùng sức đi về phía trước, nhưng nó với không tới.

Nằm bò ra, cũng không với tới.

Nó cố gắng duỗi đầu lưỡi ra để tăng chiều dài của mình lên, nhưng vẫn còn thiếu vài mét nữa.

Tiểu Phúc mệt đến nỗi thở hồng hộc, nó nhìn chằm chằm vào chậu cơm của mình, đôi mắt kiên trì rực lửa, như thể hy vọng cái chậu inox kia có thể tự lăn trở về với nó.

Từ xa có một chiếc xe chạy như bay tới, đó là một tiểu đội đi làm nhiệm vụ từ bên ngoài trở về, mấy người ở trên xe đã ra ngoài mấy ngày, chiếc xe đều là màu vàng đất, kính chắn gió phía trước có hai hình quạt, những khu vực được cần gạt nước quét tới thì tương đối sạch sẽ, những chỗ còn lại thì bị cát vàng bao phủ hoàn toàn.

Mấy người họ đều cạn kiệt sức lực và tinh thần đều mỏi mệt, chỉ nghĩ nhanh chóng trở về để ngủ một giấc, tất nhiên sẽ không chú ý tới có thứ gì khác ở trên mặt đất.

Chiếc xe lao vút qua, Tiểu Phúc trơ mắt nhìn bánh xe đè lên chậu cơm của nó.

Tiểu Phúc:!!!

Nó khiếp sợ trừng to hai mắt, không thể tin được nhìn chậu cơm đã bị nghiền ép trên đất, hoặc hiện tại phải gọi là một tấm inox.

Nó nhìn chiếc xe đã đi xa, rồi quay lại nhìn chậu cơm đã bị đè dẹp lép, nó phát hiện chậu cơm của nó mất rồi, vậy sao nó gọi chủ nhân được nữa?

Tiểu Phúc tức giận, lập tức nhe răng trợn mắt, sủa gâu gâu về phía đuôi chiếc xe kia.

Đến khi mấy người Lâm An trở về, nó vẫn còn đang "chửi bậy" một cách dữ dội.

"Ở đằng kia, có phải Tiểu Phúc không nhỉ? Tiểu Phúc làm sao vậy? Sao thấy nó như không được vui lắm?" Từ cửa sổ xe ló ra một cái đầu trọc, đây là lần đầu tiên Từ Phóng thấy Tiểu Phúc tức giận như vậy.

"Ê, sao mày bị cột ở đây vậy?" Âu Dương Đông cho xe ngừng lại, vội vàng đi xuống gỡ dây dắt ra.

Cùng lúc đó, Tiểu Phúc ngửi thấy được mùi của chủ nhân, nó không thèm chửi nữa, lập tức vẫy đuôi chạy tới cửa xe vừa mới mở ra, cọ tới cọ lui trên người Lâm An.

Lâm An cảm thấy rất có lỗi khi để Tiểu Phúc ở đây một mình, cậu đau lòng vuốt đầu nó, sau đó sờ được một tay đầy cát.

Lâm An: "..... Tiểu Phúc, em lăn trên cát hả?"

Tiểu Phúc nghiêng đầu, vui vẻ nhìn cậu.

Lâm An: "Trước tiên phải tắm rửa đã."

Những vết bẩn trên người đồng đội cũng được Lâm An rửa sạch sẽ khi họ rời khỏi thị trấn Sa Khâu, đặc biệt là mùi hôi thối trên người họ, ngay cả bà Ô cũng không thể chịu nổi, bà phải che mũi tránh xa mấy người họ, sau đó còn phải rửa tay mấy lần mới hết được mùi.

Chỗ này vẫn còn cách nơi họ ở một đoạn, hơn nữa trên xe còn có rất nhiều người bị thương cần phải mau chóng băng bó, cho nên đón được Tiểu Phúc lên xe, họ lại tiếp tục chạy vào trong.

Nhưng đột nhiên Tiểu Phúc lại nhảy xuống xe, ngậm thứ gì đó lên.

"Đây là cái gì? Tấm sắt hả? Nhặt được ở đâu đó?" Âu Dương Đông lấy cái thứ trong miệng chó ra, nhìn thử: "Hình như.... Không phải tấm sắt."

Ô Đóa vươn người qua nhìn: "Là chậu cơm của Tiểu Phúc ạ."

Trong không gian của cô bé còn một chồng chậu cơm, đều cùng một kiểu dáng, mặc dù cái chậu cơm trước mắt này đã bị dẹp lại, nhưng cô bé sẽ không nhận sai.

Tiểu Phúc ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm An, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn cậu.

Lâm An rất hiểu Tiểu Phúc, nhìn thấy dáng vẻ này của nó, tất nhiên là cậu biết nó đang làm nũng, ngay sau đó cậu bắt đầu dỗ dành nó, sờ đầu, lại sờ bụng.

Hiện tại có dị năng, chỉ cần hai phút là có thể tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Phúc, dòng nước cuốn đi bụi bẩn trên da lông của nó, lại hút hết nước bẩn đi, Tiểu Phúc còn chưa cảm thấy gì đã sạch sẽ hẳn lên.

Hơn nữa, bệnh sạch sẽ của Lâm An cũng không còn nghiêm trọng như trước, cậu có thể sờ sờ ôm ôm Tiểu Phúc một lúc.

Quả nhiên, được chủ nhân an ủi, Tiểu Phúc nhanh chóng quên đi việc chậu cơm bị nghiền ép, nó gác đầu lên đùi Lâm An, cái đuôi vẫy qua vẫy lại trông hết sức vui vẻ.

Sau khi đưa người bị thương đi băng bó, những người khác cũng trở về để nghỉ ngơi.

Họ lấy được không ít nguồn năng lượng, sau khi oanh tạc thị trấn Sa Khâu, vẫn còn thừa rất nhiều, nhưng việc phải phân phối như thế nào, còn phải đợi Lục Ly tỉnh lại rồi mới quyết định được.

Mãi cho đến đêm khuya, Lục Ly mới tỉnh lại.

Sau khi Thẩm Tu Trạch trở về, những vết thương trên người cũng đã được băng bó hoàn toàn, hơn nữa ngủ một giấc dậy, trạng thái tinh thần của hắn cũng rất tốt, buổi tối là lúc người ở Mắt Sa Mạc ra ngoài hoạt động, hắn nhàn rỗi không có việc gì làm nên đến đây thăm Lục Ly.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn nhìn một cái rồi trở về tìm Lâm An, kết quả tên này lại tỉnh dậy ngay lúc này.

Lục Ly biết được những chuyện xảy ra tiếp theo từ trong miệng của Lạc Viễn, vẻ mặt Lục Ly nghiêm túc để cho cấp dưới của mình rời đi hết, chỉ để lại một mình Thẩm Tu Trạch.

Những người khác đi rồi, anh dựa vào đầu giường, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, đôi mắt màu xám khói nhìn mặt hồ tĩnh lặng ở bên ngoài cửa sổ.

"Cậu biết không? Tôi đã gặp được thiên thần rồi."

Thẩm Tu Trạch: ".....Thần kinh à?"

"Trước lúc tôi mất đi ý thức, tôi thật sự nhìn thấy đó, cậu ấy vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, tôi cảm giác như mình vừa gặp đã yêu cậu ấy rồi."

Bỗng nhiên Thẩm Tu Trạch rất hối hận vì mình đã tới đây, còn phải nghe đối phương nói điên nói khùng, có thời gian thì ở bên cạnh Lâm An không tốt hơn sao?

"Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi bất tỉnh có lẽ là một con tang thi."

"Không, cậu ấy có mái tóc đen và làn da rất trắng."

Thẩm Tu Trạch đã đứng lên chuẩn bị rời đi, có sức lực để nói nhiều điều vô nghĩa như vậy thì chắc là đã khỏe rồi, ngay sau đó hắn qua loa nói: "Vậy chắc là cậu nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết."

"Cậu ấy còn có một đôi mắt màu đỏ nữa, cặp mắt kia thật sự là...." Lục Ly không biết phải dùng từ nào để hình dung, chỉ cảm thấy tất cả những từ mà anh có thể nghĩ tới đều không thể diễn tả được vẻ đẹp của đôi mắt đó.

Thẩm Tu Trạch đã xoay người đi tới cửa đột nhiên dừng lại.

Tóc đen.

Da rất trắng.

Mắt đỏ.

Hơn nữa còn là nhìn thấy trước khi hôn mê.

Thẩm Tu Trạch quay lại, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lục Ly, khóe miệng hắn khẽ nhếch, hắn bước nhanh tới trước giường, cười hỏi: "Vết thương của cậu sao rồi?"

Lục Ly vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, lại bị nụ cười của Thẩm Tu Trạch dọa tỉnh.

Thẩm Tu Trạch luôn có vẻ mặt rất khó coi, giống như ai đó đang nợ hắn tám mươi triệu vậy, nụ cười của hắn thường là cười giễu cợt, cười lạnh, cười nhếch mép,.... Tóm lại, tuyệt đối không có cười như thế này.

Đây là lần đầu tiên Lục Ly thấy hắn cười thân thiết đến vậy, nhưng anh chỉ cảm thấy còn đáng sợ hơn khi nhìn thấy tang thi dung hợp: "Cậu muốn làm gì? Vì sao cậu lại cười như thế hả? Cậu có ý đồ gì?"

Thẩm Tu Trạch vươn tay, siết chặt dây đeo trên người Lục Ly: "Tôi thì có ý đồ gì chứ, hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu bị thương, tôi quan tâm một chút cũng không được sao?"

Nhìn cánh tay được băng bó chặt chẽ, Lục Ly đau đến nhe răng: "Cậu có bệnh hả, tôi là bệnh nhân đó."

"Tôi cũng là bệnh nhân." Thẩm Tu Trạch trừ cái đầu ra, thì toàn thân trên dưới đều quấn băng vải, nhìn qua đúng thật là thảm hơn nhiều so với Lục Ly chỉ bị hôn mê do cạn kiệt dị năng.

"Với lại, chúng ta đã lâu rồi không có giao đấu, cậu có muốn ra ngoài đánh một trận không." Thẩm Tu Trạch hoạt động cổ tay.

Lục Ly cúi đầu, nhìn vết thương trên người mình, lại nhìn cả người đều quấn băng vải của đối phương: "Cậu chắc chưa?"

"Cậu sợ hả?"

Thẩm Tu Trạch rất hiểu Lục Ly, vừa nói xong câu này, quả nhiên Lục Ly từ trên giường đi xuống.

Một giờ sau, Thẩm Tu Trạch đi ra ngoài.

Lạc Viễn vẫn luôn canh giữ ở cửa, chờ sau khi Thẩm Tu Trạch đi rồi thì cậu ta mới vào, kết quả vừa vào thì thấy Lục Ly vô cùng thê thảm nằm trên đất, mặt mũi bầm dập, gương mặt đẹp trai bị sưng phù lên như đầu heo, không nhìn ra được bộ dáng vốn có.

"Đội trưởng! Đội trưởng!"

Thẩm Tu Trạch chậm rì rì trở lại lều trại, ban ngày mọi người đều mệt mỏi, lúc này đều đang ngủ cả, Từ Phóng và Âu Dương Đông vẫn như thường lệ, người thì ngáy, người thì nói mớ.

Lâm An ngồi ở trên sô pha, đang xem bút ký của ba mẹ, mặc dù cậu đã nhìn rất nhiều lần rồi, nội dung bên trong cậu đã có thể đọc làu làu, nhưng lúc mọi người ngủ, cậu vẫn sẽ lật xem thêm vài lần.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Lâm An ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tu Trạch đang mở rèm đi vào.

"Anh về rồi, Lục Ly thế nào?" Lâm An bỏ bút ký xuống, nhẹ nhàng đẩy cái đầu chó đang gác trên đùi mình ra.

Tiểu Phúc bị đẩy ra thì nằm xuống bên chân Lâm An, để cái đầu nặng của nó lên chân chủ nhân.

Thẩm Tu Trạch đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm An, giả bộ thở dài: "Không ổn lắm, chắc phải nghĩ ngơi mấy ngày mới có thể cử động được, hình như còn đập vào đầu, cứ nói lung tung."

Vậy à? Sao cậu nhớ Lục Ly đâu bị thương ở bên ngoài gì đâu nhỉ, chỉ là dị năng bị cạn kiệt thôi mà, bị đập đầu là sao nữa, chẳng lẽ lúc ngã xuống bị đập gáy xuống đất? Chẳng trách lúc đó vẻ mặt của anh ta lại kỳ lạ như vậy.

Lâm An không nghi ngờ lời nói của Thẩm Tu Trạch, cậu không quá thân quen với Lục Ly, cũng không tiện đi thăm bệnh, cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.

"Mặc dù Lục Ly là bạn của tôi, thực lực cũng không tệ, nhưng trước mạt thế tác phong của hắn cũng không tốt lắm, em phải cẩn thận, đừng để cậu ta tới gần." Thẩm Tu Trạch mạnh mẽ bôi đen Lục Ly, người mà đến nay còn chưa có người yêu, mới chỉ vừa thầm mến có một người.

Lâm An: "Ừm, tôi sẽ tránh không nói chuyện với anh ta."

Ngay cả cửa cậu còn không ra, đi ra ngoài thì chỉ cúi đầu, hoặc là trốn bên trong đồng đội, căn bản không có cơ hội nói chuyện với những người không quá quen thuộc.

Nhìn Lâm An ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Tu Trạch nhịn không được, cúi người xoa đầu cậu mấy cái.

Vốn dĩ hai người đã rất gần nhau rồi, Thẩm Tu Trạch vừa nghiêng qua, giống như đang ôm cả người Lâm An vào trong lòng hắn vậy.

Lâm An hơi mất tự nhiên, nhưng cậu không né tránh, ngược lại còn thử chậm rãi nhích lại gần hắn hơn.

Cậu như một con thỏ vừa cô độc vừa nhạy cảm, sẽ không nhịn được mà muốn lại gần một ngọn lửa, rồi lại sợ bị bỏng, một động tĩnh rất nhỏ cũng sẽ khiến cậu hoảng sợ mà chạy trốn, thu mình vào trong động không bao giờ ra ngoài nữa.

Thẩm Tu Trạch biết cậu đang sợ, cũng hiểu được cậu đang thử, hắn sửa lại những sợi tóc của cậu bị mình vò rối, rồi đưa tay xuống dưới, chậm rãi đưa vào bàn tay đang cuộn tròn lại của Lâm An.

Đó là một cử chỉ đan mười ngón tay vào nhau.

Cũng là một tư thế thể hiện sự thân mật.

Thẩm Tu Trạch vẫn luôn nhìn chăm chú vào Lâm An, chỉ cần cậu biểu hiện ra một chút từ chối, hắn sẽ lập tức buông tay.

Lông mi như cánh chim đang run rẩy, đôi mắt đỏ sậm như đang ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nhưng đôi gò má đỏ ửng đã phản ánh nội tâm hiện giờ của cậu.

Cuối cùng, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Thẩm Tu Trạch không khỏi bật cười, tang thi nhỏ này, bây giờ đã trở thành tang thi nhỏ của hắn rồi.

Lâm An rất khẩn trương, cậu nghe thấy tiếng cười liền hoảng hốt ngẩng đầu lên, lại vừa lúc chạm phải đôi mắt đang tràn đầy ý cười của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh bỗng trở nên loãng hơn, Thẩm Tu Trạch chậm rãi tới gần, Lâm An vô cùng khẩn trương, toàn thân đều cứng đờ.

"Shhhh." Thẩm Tu Trạch nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.

Không khí mờ ám lập tức tiêu tan, Lâm An ngây ngốc hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Thẩm Tu Trạch cúi đầu nhìn, Tiểu Phúc đang hung dữ cắn giày của hắn, sức lực rất lớn, mũi giày còn xuất hiện mấy cái lỗ thủng.

Thẩm Tu Trạch:.....Có phải con chó này đang chống đối hắn không vậy, biết chọn thời điểm ghê.

"Ây da." Trong lều vang lên tiếng than thở đầy tiếc nuối.

Lâm An và Thẩm Tu Trạch quay lại nhìn chỗ phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy được hai cái đầu đang vội vàng trốn vào trong chăn.

Lâm An: Chẳng trách, đột nhiên lại không nghe thấy tiếng ngáy và tiếng nói mớ nữa, thì ra là mọi người đều tỉnh rồi.

Thẩm Tu Trạch: Sao có nhiều tên phiền phức quá vậy.

Người ở đây quá nhiều, còn có một con chó lúc nào cũng gây rối, Thẩm Tu Trạch không làm được cái gì, chỉ có thể nghẹn một bụng tức mà đi ngủ.

***

Mấy ngày sau đó, Lạc Viễn tạm thời làm người phát ngôn cho Lục Ly, tập hợp những dị năng giả có quyền lên tiếng ở trong căn cứ, lần đầu tiên chủ động mở cuộc tấn công về phía tang thi.

Thẩm Tu Trạch lấy một mảnh nhỏ từ khối thiên thạch ra, đặt nó ở một vị trí cụ thể, những tang thi ở gần đó cảm nhận được mùi của thiên thạch sẽ tới gần, sau đó liền bị những dị năng giả đang mai phục gần đó tiêu diệt.

Mấy ngày liên tiếp, tang thi tập kích vào ban đêm càng ngày càng ít.

Mãi cho đến khi Lục Ly bình phục vết thương và xuất hiện trước mặt mọi người, đã hai đêm liền không có tang thi xuất hiện nữa.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi mạt thế tới, màn đêm ở sa mạc lại yên bình như vậy.

Mọi người trong căn cứ đốt lửa trại và ăn mừng, người dân ở sa mạc vốn dĩ rất nhiệt tình, hiếu khách, bọn họ làm bạn với cát vàng, tận hưởng cuộc sống ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, khi tận thế đến, họ trở nên ngoan cường hơn trước sự tấn công của những kẻ thù hùng mạnh.

Thấy được hy vọng có thể khôi phục được cuộc sống hòa bình như trước, một ngày như vậy đương nhiên đáng phải ăn mừng một phen.

Lâm An vẫn như thường lệ trốn ở giữa đồng đội, không khí ấm áp vui vẻ rất dễ lây lan, nhưng cậu lại không quen, mọi người đều được mời, nếu cậu không đi mà một mình ở lại lều trại, thì có vẻ như không hợp với số đông, cho nên khi đồng đội xúi giục cậu mới quyết định ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài cậu đã hối hận rồi.

Đồng đội của Lục Ly kể lại những việc mà tiểu đội Thẩm Tu Trạch đã làm cho mọi người, bọn họ sẽ không đoạt công lao của người khác, cho nên đêm nay, đám người Lâm An được mời là đối tượng trọng điểm, trên đường đến đây, đã có vài nhóm người đến bắt chuyện với họ.

Còn có rất nhiều người mà họ chưa từng gặp, đi qua chào hỏi với họ, còn tặng đồ cho họ.

Cho dù Lâm An có tránh ở giữa đồng đội, thì trong tay vẫn bị nhét cho vài quả nho và thịt nướng, vẻ mặt cậu sợ hãi cầm những thứ này không biết phải làm sao, có một ít bác gái thật sự quá lợi hại, thậm chí cậu còn chưa kịp nhìn thấy động tác của họ thì những thứ này đã mơ hồ xuất hiện trong tay cậu rồi.

Mà Tiểu Phúc đi phía sau cậu, đã bị một đống trẻ con và một nhóm phụ nữ vây quanh, sờ đầu, sờ bụng, sờ đuôi, sờ mặt, "Hai mặt thụ địch" nên Tiểu Phúc không thể nào trốn thoát được.

Tiểu Phúc: Cứu em, chủ nhân ơi!

Đến nơi, Lâm An ngồi trên một tấm thảm, Từ Phóng và Âu Dương Đông lập tức chạy đi uống rượu.

Bên người cậu chỉ có hai người Ô Đóa và Ô Sương Tuyết, người xung quanh càng ngày càng nhiều, Lâm An rất hối hận vì sao mình lại phải ra ngoài, cho dù một mình ở trong lều trại cũng tốt hơn mà, người ở đây nhiều quá đi.

Tửu lượng của Từ Phóng chỉ ở mức trung bình, mà người dân ở đây lại uống rất nhiều, họ uống rượu đều uống bằng chén, chỉ mấy chén đã khiến Từ Phóng say bí tỉ.

"Mọi người không biết đâu, con tang thi kia, rất xấu, quả thật.... cực kỳ, cực kỳ xấu luôn!" Từ Phóng thấy mọi người đang nhìn hắn, hắn càng nói càng hăng: "Chỉ là con tang thi kia không phải đối thủ của chúng tôi, chỉ vài chiêu đã khiến nó ra bã."

"Cậu cứ chém gió đi, ngay cả tóc còn không có, chỉ có da bò thôi cũng kêu vang* vậy sao," Trong đám người có người hét lên, người xung quanh đều cười vang.

*câu này có nghĩa là: Ở thời TQ cổ đại, da bò được sử dụng làm nhạc cụ trống nên da bò được dùng để đánh chứ không phải để thổi như nhạc cụ. Vì thế, nó được dùng để mô tả ai đó đang đánh giá quá cao khả năng của mình hoặc nói to, phóng đại.

" Gì mà chém gió hả, nếu không phải bây giờ không có di động nữa, thì tôi đã chụp hình lại cho anh xem rồi. Tôi không được, nhưng lão đại của tôi, anh An của tôi, đều rất lợi hại!" Từ Phóng lắc lư đứng lên, tầm mắt nhìn quét khắp nơi tìm kiếm.

Lúc hắn nhìn thấy Lâm An đang ngồi ôm đầu gối trên thảm, hắn lập tức cao giọng gọi: "Anh An, đây nè, đây nè, anh lại đây nói cho bọn họ nghe làm sao mà anh đánh bại được con tang thi kia đi."

Vừa dứt lời, những người xung quanh đều nhìn theo tầm mắt của Từ Phóng.

Lâm An:!!!

Đến khi Từ Phóng lắc lư đi qua, thì nơi đó cũng chỉ còn lại bà Ô và Ô Đóa.

"Hả? Người đâu rồi?" Từ Phóng tìm kiếm khắp nơi.

Ô Đóa đang ăn thịt nướng, thấy hắn lại đây thì ngước mắt lên nhìn hắn: "Anh tiểu An chạy rồi, không phải là anh không biết anh ấy sợ trường hợp như này nhất sao, nếu không phải anh cứ ép anh ấy phải đi lại đây, thì anh ấy sẽ không ra ngoài đâu, kết quả vừa ra đây thì anh chạy đi uống rượu, còn kéo ánh mắt người khác lại đây, lát nữa anh Thẩm trở về nhất định sẽ đánh anh."

Từ Phóng cười ha ha hai tiếng, đầu óc của hắn giờ đã như keo dán, hoàn toàn không hiểu được lời nói của Ô Đóa.

"Không cần phải nói nhiều mới con ma men này làm gì, chậc, tửu lượng kém quá, lúc bà còn trẻ, cả mười người cũng không uống lại bà đâu." Bà Ô cười nhạo nói, bà cũng muốn uống rượu, nhưng cháu gái quản nghiêm quá, bà chỉ có thể ngồi ở chỗ này uống nước trái cây thôi.

Lâm An bỏ chạy sau đó trốn ở phía sau lều, cậu cẩn thận ló đầu ra ngó nghiêng xung quanh, cậu muốn trở về, nhưng đường trở về lại có quá nhiều người, một mình cậu đi không được.

Thẩm Tu Trạch bị Lục Ly gọi đi bàn chuyện chính sự, vì bọn họ cống hiến cho căn cứ, nên một vài vị đội trưởng ở Mắt Sa Mạc quyết định để bọn họ lựa chọn một số vật tư, mấy người họ không ở đây lâu, cho nên đổi thành vật tư có thể mang đi là tốt nhất.

Sau khi nói xong, mấy vị đội trưởng cũng đi tới nơi tổ chức tiệc, Thẩm Tu Trạch cũng lập tức rời đi.

Mặt của Lục Ly đã đỡ rồi, ngày đó Thẩm Tu Trạch đánh anh một trận, anh nghi ngờ đối phương ghen ghét việc anh đẹp trai, đàn ông mà ganh tỵ quả thật quá đáng sợ mà.

Bởi vì trên mặt còn có mấy chỗ bầm tím không rõ ràng, anh sợ bị người khác nhìn thấy sẽ phá hủy hình tượng của mình, cho nên anh đều chọn nơi có ít người để đi.

Sau đó, Lục Ly nhìn thấy Lâm An đang lén lút ở phía sau một cái lều trại.