Tiểu Tâm Phiến Tử

Tiểu Tâm Phiến Tử - Chương 66: Phiên ngoại 2




Bố Bố đang làm việc rồi





Chuyện kể Bố Tranh sau khi tốt nghiệp đại học tuy chuyên ngành không đúng lắm, nhưng vẫn đi theo Lâm Kỳ làm một biên tập viên. Mới đầu đương nhiên có chút vất vả, mặc dù nói có người quen biết, song người mới vẫn phải làm nhiều việc.



Triệu Tư Đằng vốn muốn Bố Tranh trực tiếp thay Hạ Cẩn làm phụ tá của anh, có điều Bố Tranh đương nhiên không đồng ý.



Từ khi Bố Tranh làm biên tập Triệu Tư Đằng liền trở nên buồn bực…



Nguyên nhân ư? Bố Tranh bắt đầu cả ngày bận công việc, công việc, công việc! Cả thời gian lên game cũng chẳng có. Giờ hành chính trên công ty gặp tác giả, sau khi về nhà vẫn treo QQ gặp tác giả.



Lúc rảnh rỗi Bố Tranh lượn lượn trên web, nhìn thấy tác phẩm nào hay thì hai mắt sáng rực, sau đó lắc lắc mông chạy tới quyến rũ dụ dỗ lôi kéo vân vân vân. Theo Triệu Tư Đằng nói, Bố Bố chưa bao giờ để tâm đến anh như vậy. Bố Tranh trợn trắng mắt…



Trong giờ hành chính là thế này…



Triệu Tư Đằng



Bố Bố, tối nay ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay thứ sáu.

Biên tập Bất Tranh





Biên tập Bất Tranh



Đang dụ dỗ tác giả, lát nói.







Hoặc là thế này…



Triệu Tư Đằng



Nên tan ca rồi cục cưng.

Biên tập Bất Tranh




Tối về, đang bận.



Bất Tranh và Bố Tranh đồng âm nhé







Lúc ở nhà thì là như thế này…



“Bố Bố, sao không log game?”



“Lát nữa đi, có tác giả tìm tôi.”








Hoặc là…




“Bố Bố, chúng ta nên lên giường đi? Sắp 10 giờ rồi.”



“Đang bận, để tôi nói chuyện với tác giả xong đã.”







Sau đó Triệu Tư Đằng cũng sắp phát điên, túm Lâm Kỳ tới, vô cùng không hài lòng nói: “Tại sao nhiều người đến tìm Bố Bố nhà tớ như vậy, đánh rắm cũng tìm, cả đám cứ như mấy đứa ngốc! Còn có tên XX kia kéo bản thảo chỉ biết giả chết, lãng phí thời gian của Bố Bố nhà tớ… ” Bla bla bla bla một đống.



Hạ Cẩn liếc mắt nhìn Triệu Tư Đằng đang phát điên, “Đàn ông muốn tìm bất mãn không thể trêu vào a.”



Sau đó Lâm Kỳ chỉ mỉm cười, đến một câu, “Nợ nhiều bao giờ cũng phải trả.”



Triệu Tư Đằng một đầu sương mù hỏi Hạ Cẩn, “Tớ nợ cậu ta cái gì nhiều?”



Hạ Cẩn, “Bản thảo… ”