Không cùng Ngô Hạ Nhàn ăn cơm nên Ngô Khiết Tào cũng thấy nhàm chán, đứng dậy quay về ngôi biệt thự được dùng làm “Kim ốc tàng kiều” kia, định nghỉ ngơi dưỡng sức sau một cuộc chiến dịch.
(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp
Cô luôn tin tình trường cũng như chiến trường.
Khi Ngô Khiết Tào về đến biệt thự mới phát hiện ra xe của Vân Diệp đã sớm đỗ ở trong vườn hoa.
Anh đến nhanh hơn so với dự đoán.
Lấy gương trang điểm luôn luôn đặt ở trong ví ra, Ngô Khiết Tào nhìn vào khuôn mặt trong gương, xác định nó đã đủ tiều tụy, sau đó mới lững thững trên đôi giày cao gót bước vào bên trong.
Tiếp đó, khi mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Vân Diệp thì thuần thục bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
So với sự kinh ngạc của Ngô Khiết Tào, Vân Diệp chỉ mím chặt môi, thân hình thon dài đứng im không nhúc nhích nhìn cô.
Sự luống cuống ngắn ngủi qua đi, Ngô Khiết Tào dần bình tĩnh trở lại.
“Em không nghĩ anh lại tới đây sớm như vậy,” Cô nói,“Thất thần cái gì? Hiện tại cũng đã đến giờ dùng bữa, chắc dì Lâm đã tới rồi.”
Nói xong, cũng không nhìn nét mặt của Vân Diệp, cô tự rướn cổ lên, hướng về phía phòng bếp la lớn: “Dì Lâm! Dì Lâm ơi? Đã làm cơm chưa vậy? Tôi đói bụng rồi!”
“Anh đã cho bà ấy về nhà.”
“Sao lại thế? Vậy trưa nay chúng ta sẽ ăn cái gì đây?”
“Ngô Khiết Tào……”
“Em thích anh gọi em là Khiết Tào,” Vội vàng cắt ngang lời Vân Diệp, Ngô Khiết Tào ngọt ngào cười: “Em nhớ trước đây anh vẫn gọi em như vậy mà.”
Không biết từ khi nào, mắt của cô đã thoáng lóng lánh nước: “Dù mục đích của anh tới đây sớm như vậy để làm cái gì, cũng không quan tâm anh muốn hỏi em cái gì, chúng ta cứ ăn cơm trưa trước đã, có được không?”
Ba chữ cuối cùng dĩ nhiên là tràn đầy sự khẩn cầu cùng hèn mọn, tựa như chim hải âu bị thương nhìn ra biển lớn mong mỏi nhưng không tài nào bay lên được.
Vân Diệp không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt cô vào lúc này.
Vì thế nét mặt anh bình tĩnh như ngầm đồng ý hành động của Ngô Khiết Tào.
Chậm rãi đi vào phòng bếp.
Chậm rãi nấu mì.
Chậm rãi bưng lên.
Chậm rãi ăn hết.
……
Mãi đến khi Ngô Khiết Tào không thể tìm ra chuyện có thể làm được nữa, thì rốt cuộc hai người mới mặt đối mặt ngồi nói chuyện với nhau.
Cuộc đối thoại bắt đầu.
Vân Diệp giao mười ngón tay vào nhau: “Anh cho em cơ hội giải thích về chuyện ảnh chụp.”
“Không cần giải thích. Nó đúng như điều anh đang nghĩ.” Thời khắc này, Ngô Khiết Tào hoàn toàn quyết đoán.
“…… Vì sao?”
“Còn vì sao nữa? Đương nhiên là vì tiền rồi, nhà họ Ngô nghèo túng, em không thể quen với những ngày nghèo khổ không có tiền. Ngay cả công việc tiếp viên nữ bán rượu em cũng đã làm, còn có gì em không thể làm nữa chứ?”
Vẻ mặt Vân Diệp châm chọc :“Anh còn tưởng em sẽ diễn trò một chút, không ngờ ngay cả một câu biện hộ cũng không có.”
“Như vậy……” Ngô Khiết Tào nhấc bình hoa nhỏ lên, đặt ở trong tay ngắm nghía: “Nếu em nói đó là vì em yêu anh thì anh sẽ tin em sao?”
Vân Diệp không lên tiếng trả lời, anh vẫn duy trì động tác mười ngón tay giao nhau, dùng ánh mắt như nhìn thấu tất cả mọi thứ nhìn chằm chằm cô.
Ngô Khiết Tào đột nhiên bật cười: “Dù sao anh cũng đã không tin em, em chả có gì để giải thích.”
“Đinh Hà Yên nói không sai, em chính là loại phụ nữ đó. Vậy nên anh không cần hỏi nhiều làm gì, cứ đưa tiền cho em là được.”
Quả nhiên chỉ có đối mặt tiền thì mới thực sự nhìn rõ bản chất.
Tuy rằng trực giác nói cho Vân Diệp biết sự thật không phải như thế, nhưng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, anh mở miệng nói: “Ngôi biệt thự này cho em.”
Cầm lấy chìa khóa xe, Vân Diệp không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là thất vọng hay bi thương, “Coi như anh bỏ tiền ra mua bài học này đi.”
Nhìn Ngô Khiết Tào đang ngẩng cao đầu một cái thật sâu, Vân Diệp xoay người bước đi.
Cho đến khi mở cửa xe, Ngô Khiết Tào mới đuổi tới, tiếng thở dốc dồn dập khiến Vân Diệp quay đầu.
Đúng là Ngô Khiết đang chạy tới đây, thậm chí còn chưa kịp xỏ giầy. Cô giang tay ôm chầm lấy Vân Diệp, dùng lực lớn đến mức làm thắt lưng Vân Diệp đập vào thân xe.
Nhưng đầu sỏ gây chuyện là Ngô Khiết Tào vẫn không quan tâm, chỉ không ngừng vùi đầu vào sâu trong ngực anh.
Tiếng khóc nức nở như âm thanh vải dệt chất lượng cao bị xé bỏ nghe có vẻ mông lung: “Đừng đi mà, Vân Diệp, đừng đi mà!”
“Em nói cơm nước xong rồi nói chuyện chính là muốn ở bên anh lâu hơn một chút……”
“Mấy câu vừa rồi chỉ là giận dỗi thôi, sao anh nghe không hiểu được chứ?”
“Em không ở bên anh vì tiền! Thật mà …… Anh biết rõ từ nhỏ em đã thích anh rồi mà!”
“Ngày đó ở quán bar em đã nhận ra anh ngay từ đầu, nhưng lại sợ anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em.”
“Em yêu anh…… Vân Diệp, em yêu anh!!”
Cả người vẫn dựa sát vào thân xe, Diệp cười lạnh: “Thật xin lỗi, nhưng tôi không tin.”
Đột nhiên nghe được câu nói tuyên án vô cùng tàn khốc, Ngô Khiết Tào toàn thân cứng ngắc.
Cô không thể tin ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt như phủ một lớp băng lạnh của Vân Diệp.
Đôi môi mỏng kia còn tiếp tục nói cới cô những lời tàn nhẫn hơn: “Ngay từ đầu tôi chỉ muốn cùng cô chơi đùa một chút mà thôi. Hơn nữa tôi sắp đi thành phố L công tác, chuyến bay chiều hôm nay.”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian cùng cô chơi tiếp rồi.”
Đây mới thực sự là một kích phủ đầu.
Trên mặt vương đầy nước mắt chưa khô, Ngô Khiết Tào ngơ ngác để mặc kim chủ tiền nhiệm đẩy sang một bên.
Mãi đến khi tiếng khởi động xe vang lên. Cô mới hoàn hồn trở lại, đau đớn gào thét đến tê tâm liệt phế: “Em gửi tấm ảnh chụp kia là muốn cô ta rời khỏi anh!”
“Thật đó! Em chỉ muốn cô ta rời khỏi anh! Em thừa nhận……”
Dùng sức lau nước mắt trên khuôn mặt, giờ phút này giọng nói của Ngô Khiết Tào bình tĩnh đến đáng sợ: “Em thừa nhận, em là một người phụ nữ tồi tệ. Nhưng……”
Chân ga bị giẫm mạnh, chiếc xe có tính năng nổi trội lập tức phóng vụt đi.
Một câu “em yêu anh” nhẹ nhàng cũng tiêu tán ở trong gió.
Bên trong xe, Vân Diệp cố gắng duy trì kiên nhẫn nói chuyện qua tai nghe: “Vừa rồi em đều nghe thấy phải không? Anh và cô ấy thực sự không có chuyện gì, khả năng tìm hiểu tin tức của anh trai em có vần đề rồi……”
“Ừ, được.”
Cúp điện thoại, tay chậm rãi chậm rãi xoa ngực – nơi Ngô Khiết Tào vừa mới vùi mặt vào. Chỗ đó dường như vẫn còn lưu lại nước mắt, cảm giác nóng rực khiến cho anh cảm thấy phỏng tay.
Vân Diệp chậm rãi xiết chặt chỗ vải dệt trước ngực.
Lý trí nói cho anh biết, tốt nhất anh và Ngô Khiết Tào nên tạm thời tránh đứng trên đầu sóng ngọn gió, chờ việc này qua đi, mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết. Bọn họ có thể tự quyết định việc sống chung với nhau rồi .
Nhưng sự tình lại không thuận lợi giống như anh tưởng.
Còn chưa kịp trở về thành phố B, Vân Diệp đã nhận được một quà tặng bất ngờ.
Đó chính là chào đón anh không phải là nụ cười xinh đẹp của tình nhân, mà là một bồn máu tươi đỏ thẫm.
Hộp thư thông báo có email mới, cho rằng nó liên quan đến công việc nên anh vẫn bình thản xem hết văn kiện, sau đó mới tiện tay mở ra xem.
Cả bồn tắm lớn, màu máu đỏ sậm gần như biến đen hoàn toàn xâm chiếm tầm mắt.
Trong màn hình, Ngô Khiết Tào nằm ở giữa bồn tắm đầy máu, yếu ớt: “Thời điểm anh nhìn thấy cái này chắc em cũng đã chết.”
“Mà…… chết rồi thật ra cũng tốt.” Dường như Ngô Khiết Tào nghĩ tới cái gì, ánh mắt không có tiêu cự.
Tầm mắt cô xa xăm :“Chết rồi thì có thể đoàn tụ cùng với ba mẹ. À, còn cả Hạ Nhàn nữa.”
“Anh còn nhớ Hạ Nhàn không? Chính là Ngô Hạ Nhàn, em trai của em, trước kia còn bé nó rất thích chạy tới chạy lui đi theo anh.”
Ngô Khiết Tào nhìn chằm chằm màn hình, giống như muốn xuyên thấu qua màn hình nhìn thẳng vào Vân Diệp, giọng nói của cô tràn đầy ác ý không che giấu: “Vân Diệp, nó cũng đã chết rồi.”
“Em từng nghĩ mất đi ba mẹ là mất đi tất cả, cũng đã từng nghĩ mất đi anh em sẽ không sống nổi. Nhưng em sai rồi.”
“Việc thực sự khiến em không thể sống chính là người em trai sống nương tựa với mình đã chết.”
Thần sắc Ngô Khiết Tào trắng bệch: “Nó vì em mà chết.”
Nhìn chằm chằm vào màn hình, cô lặp lại: “Vì em mà chết. Chính là ngày hôm qua, Tòa soạn báo XL đăng lên tin tức của Đinh Hà Yên — có liên quan đến người phụ nữ vô sỉ làm tiểu tam, mà tiểu tam kia…… vô sỉ đến mức cướp bạn trai của người khác mà còn cảm thấy đúng lý hợp tình, còn có thể lấy cái cớ tình yêu đích thực để uy hiếp tới vợ cả.”
“Xem này. Em vẫn còn giữ lại đấy.” Ngô Khiết Tào cố gắng đưa trang báo tới gần sát màn hình, làm cho cái tiêu đề vô cùng nổi bật “Không thể tin nổi! Thành phố B xuất hiện một tiểu tam vô sỉ nhất từ trước tời nay!—Sự thật về ‘trà xanh biểu’” được máy quay ghi lại vô cùng rõ ràng.
“Thật trùng hợp, cô ta cũng tên là Ngô Khiết Tào.”
Sức lực đã gần cạn kiệt, giọng nói của cô càng lúc càng yếu: “Sau đó Hạ Nhàn liên hệ tới tòa soạn báo đó. Thật ngoan, còn biết phải bảo vệ chị gái.”
“Nhưng trên đường nó lại bị xe đâm chết.”
“Nó mới có 17 tuổi!” Ngô Khiết Tào lặp lại : “17 tuổi, cái tuổi thật đẹp. Khi ở độ tuổi đó em chỉ biết ngây ngốc nhớ đến anh, nhưng nó lại biết bảo vệ cho em.”
“Cho dù chị gái của nó không đáng được như thế.”
“Cô Đinh Hà Yên kia……”
“…… Em ……”
Tựa hồ không muốn nghĩ đến cô ta, Ngô Khiết Tào đột nhiên bình tĩnh trở lại, giơ cao cổ tay đang chảy máu đầm đìa: “Thật ra tự sát rất đau, anh biết em sợ đau mà.”
“Thật sự rất đau.”
“Em hy vọng kiếp sau chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Vân Diệp……”
“Em mệt quá.”
“Em hận anh.”
Trên màn hình, tất cả động tác của Ngô Khiết Tào đều dừng lại.
Môi của Vân Diệp đã sớm bị cắn đến tóe máu, nước mắt tích tụ bao nhiêu năm qua chưa từng chảy ra dường như để dành hết cho giờ khắc này.
Anh run run vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình lạnh như băng trước mặt, nước mắt làm hình ảnh trở nên mơ hồ, khiến cho anh không thể nhìn thấy gì hết.
Mãi đến khi Vân Diệp phát hiện ra môi của Ngô Khiết Tào vẫn còn động đậy,
Ghé sát lại gần loa, anh nghe được thanh âm yếu ớt mông lung:“…… Em yêu anh.”
Nước mắt như mưa, Vân Diệp khóc không kiềm chế nổi.
————–
Giữa bồn nước, làn da vốn trắng noãn của Ngô Khiết Tào không còn một tia huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, một cánh tay đặt ở thành bể, tay còn lại đặt yên vị trên bụng cô.
Trông giống như chỉ không cẩn thận ngủ quên ở trong bồn tắm mà thôi.
Vân Diệp run run vươn tay, hy vọng muốn tìm thấy một hơi thở.
Nhưng không có, dưới cánh mũi mỏng manh không có một luồng khí nào.
Thân thể Ngô Khiết Tào không còn động nữa, chỉ có làn váy nhiễm máu nhìn không ra màu sắc cũ phập phồng cao thấp theo gợn nước.
Cô đã chết. Không phải trò đùa nghịch, kể cả có dùng hết biện pháp tra tấn Đinh Hà Yên, cô cũng không thể quay về.
Thật sự không phải là đùa giỡn……
Trong thoáng chốc, dường như anh nghe thấy tiếng kêu gào cầu khẩn của cô ngày hôm đó: “Đừng đi mà……”
“Đừng đi mà, em yêu anh!”
Vân Diệp chậm rãi quỳ xuống cạnh bồn tắm, dịu dàng đặt một nụ hôn trên đôi môi đã trở nên xấu xí.
“Anh cũng yêu em.” Anh nói.
–[ Thế giới công lược thứ hai đã hoàn thành. Nhiệm vụ: Được Vân Diệp bao dưỡng ~ đã hoàn thành ~
Làm Vân Diệp thống khổ ~ đã hoàn thành ~
Nhiệm vụ ẩn: Khiến cho Vân Diệp và Đinh Hà Yên không thể quay về với nhau ~ mức độ hoàn thành: 100%]
[ Điểm cộng của nhiệm vụ lần này: 2500 điểm.
Khấu trừ thời gian nhắc nhở: 100 điểm.
Tạo thêm Ngô Hạ Nhàn cùng trí nhớ nhân tạo: 600 điểm.
Tổng điểm: 3800 điểm ]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời Ngô Khiết Tào: Có rất nhiều cô gái thích ảo tưởng về cái chết đẹp như thế này, kỳ thật việc này không chỉ thỏa mãn ảo tưởng của phái nữ, mà ở phương diện nào đó tôi cũng áp dụng nó cho phái nam.
Tuy rằng nghe không đáng tin cậy, nhưng nó cũng giống như việc Trương Ái Linh đã nói hoa hồng nhung và hoa hồng bạch.
Người đàn ông nào cũng đều có cơ hội lựa chọn giữa hoa hồng bạch và hoa hồng nhung.
Cưới một bông hồng đỏ, ngày tháng trôi đi, màu đỏ đó giống như xác con muỗi bị đập chết dính trên tường, trắng là màu ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Còn cưới hoa hồng trắng, màu trắng đó giống như một hạt cơm dính chặt trên áo, đỏ là một nốt ruồi son trên tim.
Tôi chỉ đem lý luận đó cải biên một chút mà thôi, bởi vì so với cái gọi là “Không chiếm được” thì cái chết mới là tiếc nuối lớn nhất. Vì thế Đinh Hà Yên đã biến thành một hột cơm hay con muỗi chết rồi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.