Cậu nghe anh hỏi liền say sẩm mặt mày, giọng rưng rưng.
- Thầy hỏi vậy là có ý gì?
Cô bạn lên tiếng trả lời thay cho anh lẫn cậu.
- Ngốc vừa thôi, ý thầy ấy là cậu có phải đồng tính không đó. Em cũng xin phép trả lời hộ Tiểu Tâm. Cậu ấy giống thầy và giống em luôn, định đăng ký tham gia câu lạc bộ của thầy mà sợ người ta dị nghị đó, thầy động viên bạn ấy đi chứ.
Anh chống tay xuống bàn, trong lòng có chút vui sướng, trái ngược với cái cảm giác xấu hổ không biết chui vào đâu của cậu.
Anh cầm lấy hộp sữa trên bàn, cắm ống hút vào rồi đưa cho cậu.
- Em uống một chút đi, không ăn uống gì sẽ đói lắm đó, không phải sáng nay em cũng nhịn à.
Cậu đưa ánh mắt ngạc nhiên, ngước mặt nhìn anh. Trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh như vậy.
- Em không đói.
Anh nghe vậy có chút khó chịu, khuôn mặt tỏ rõ vẻ không hài lòng nhưng vẫn bình tĩnh thuyết phục cậu.
- Ngoan đi, uống đi còn có sức để học, chiều nay các môn đều nặng lắm mà.
Cậu khuôn mặt đỏ bừng vì lời nói nhẹ nhàng, còn pha thêm chút mờ ám của anh. Không muốn từ chối liền đưa hai tay nhận lấy hộp sữa, uống một hơi hết sạch.
Cô bạn thân của cậu thấy bầu không khí có gì đó không đúng liền nghi ngờ mối quan hệ của hai người.
Chờ đến lúc hết tiết của một ngày. Cô mới giữ cậu lại hỏi tại sao anh lại quan tâm đến cậu như thế. Ban đầu cậu còn không giám nói nhưng về sau đầu óc thám tử và mắt quan sát của nhỏ bạn thân đã đoán được chuyện từng xảy ra.
Nhưng đầu óc này quá đen tối rồi, đã nghĩ cậu và anh vượt quá giới hạn, làm cả chuyện đại sự. Lúc này cậu chối bay chối biến, mặt đỏ bừng bừng kể đầu đuôi sự việc cho cô nghe, thấy có chút vô lí cô lại tiếp tục hỏi " Chỉ vậy thôi à?".
Cậu nhanh chóng xác nhận lại một lần nữa, rồi chia sẻ cảm xúc của mình. Cậu nói rằng từ giữa kì một của năm nhất cậu đã để ý đến anh, từ ngoại hình, tính cách, hành động cử chỉ hay lời nói bênh vực quan tâm cậu, cậu đều tự tạo trong trí tưởng tượng của mình rằng bản thân đang tiến thêm một bước nữa với anh. Đến đây cô không thèm tiếp tục nghe mà ngay lập tức đưa ra lời khuyên.
- Là bạn thân, tớ khuyên cậu hãy tiến thẳng đến tỏ tình rồi nhanh chóng ăn sạch thầy ấy đi. Kẻo bị người ta cướp mất.
- Sao có thể chứ
Cậu vừa nói vừa đập hai tay xuống bàn, mặt đỏ như gấc xách cặp chạy mất. Vừa ra khỏi cửa giảng đường đã thấy anh định đi vào. Không kịp dừng lại liền đâm thẳng vào người anh.
Vừa định xin lỗi thì giọng nói quen thuộc vang lên. Ngay khi cậu biết được người trước mắt mình là ai, tiếng của cô bạn thân lại văng vẳng bên tai. " Là bạn thân, tớ khuyên cậu hãy tiến thẳng đến tỏ tình rồi nhanh chóng ăn sạch thầy ấy đi" khiến cậu mất kiểm soát, tưởng tượng lung tung trong đầu rồi ngại ngùng xách cặp chạy về kí túc xá. Anh vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì, cũng đành chạy theo cậu.
Bước vào phòng kí túc xá, anh thấy cậu đang nằm trên giường, mặt úp vào chiếc gối màu trắng mềm mại. Tai đỏ ửng hết cả lên, liên tục lăn qua lăn lại, miệng không ngừng lẩm bẩm " Không được suy nghĩ linh tinh, không được suy nghĩ linh tinh..." Anh thắc mắc ngồi lên giường cậu hỏi.
- Em suy nghĩ gì vậy?
Cậu đang lăn lộn đột nhiên dừng lại, hít một hơi lấy can đảm rồi ngồi bật dậy.
- Không gì, mau về nhà thôi.
Không để anh đáp lời, cậu cầm lấy chiếc vali kéo ra khỏi phòng, anh cũng chạy theo sau.
Về đến nơi cậu hỏi anh phòng mình ở đâu rồi ngay lập tức chui vào đó trốn. Anh thì không vội vàng như vậy, về đến liền thay trang phục, mở cặp hồ sơ lấy tài liệu làm việc.
Một lúc lâu sau nhận được công văn chuẩn bị cho học sinh đi thực tập, anh liền gọi cậu ra thông báo đầu tiên.
Cậu e dè bước đến ngồi cạnh anh, trên người mặc nguyên bộ đồng phục trường vẫn chưa chịu thay. Anh nói cậu lấy điện thoại của mình đọc công văn, nhưng màn hình lại đang khóa. Cậu đưa lại bảo anh mở nhưng anh lại khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng vì một câu nói.
- Ngày sinh của em.
Cậu hào hứng nhập thử nhưng không đúng. Biết anh lừa mình vừa tức lại vừa xấu hổ. Hỏi lại anh lần nữa, anh lần này không trêu nữa mà nói mật khẩu điện thoại mình. Cậu sau khi mở ra liền đọc được công văn lên tiếng hỏi anh.
- Thầy có biết, em thực tập ở bệnh viện nào không?
- Ở đây
Anh vừa nói vừa chỉ vào bệnh viện trung tâm trên trang nhất của tờ báo đặt trên mặt bàn. Cậu cầm tờ báo đó lên rồi tiếp tục hỏi anh.
- Bệnh viện này lớn lắm đó, mà sao thầy biết em thực tập ở đâu? Trong này không có danh sách mà.
- Nói cho em biết, thầy ngoài là giáo viên còn là con trai của chủ tịch một tập đoàn lớn. Quản lí dưới tay rất nhiều công ty, mặt bên anh quản là khu bệnh viện. Ở đâu tuyển thực tập, danh sách ra sao đều được người ta ưu tiên gửi trước.
- Vậy ạ. Thầy sướng thật nhỉ. Vậy lần thực tập này nội dung là gì ạ?
- Lần này khá nhẹ nhàng, hình như là chăm sóc mấy người già, theo dõi cách làm việc của nhân viên chính thức chứ không tham gia thẳng vào các ca điều trị bệnh. Mà nếu là thực tập sẽ có khả năng bị bắt đi chạy vặt giống như lấy cái này cái kia, giúp thay bình nước, vân vân. Em cố gắng nghe họ một chút, sẽ được lòng mọi người trong đó. Khi ra trường có thể tuyển vào làm.
- Em hiểu rồi, vậy....
Không cho cậu tiếp tục nói, anh tự nhiên ngồi sát lại, dựa đầu vào vai khiến cậu giật mình.
- Thầy làm gì vậy?
Anh thản nhiên trả lời.
- Đừng nói chuyện học tập với công việc nữa, tôi hơi mệt đang cần một bờ vai để dựa vào.
Cậu không nỡ đẩy anh ra xa, ngại ngùng nói.
- Thầy à, thầy dựa vào ghế đi, vai em không êm ấm gì đâu mà thầy dựa. Hơn nữa, em về chưa thay đồ, cũng chưa tắm trên người đầy mùi mồ hôi, thầy đã tắm rửa sạch sẽ dựa vào lại dơ đó.
Anh nghe đến đây vẫn không chịu thua, ngửi ngửi cậu một lúc rồi nói.
- Không hôi, không hôi, tôi thấy người em rất thơm.