Tiểu Tâm Của Nhược Đông

Chương 20: Tiểu Tâm Là Đại Diện Cho Sự Hình Thành Của Những Vì Sao




Cậu nắm lấy bàn tay anh, đi xuống con suối nhỏ. Ngay khi chân cậu chạm mặt nước, cả hai như bị kéo vào một không gian khác.

Theo sự lên cao của mặt trăng, ánh sáng ngấm dần trong dòng suối. Nó như đọng thành thực chất, chảy thành một dòng sương, trải lên cây cối, bao phủ toàn khu rừng, ôm trọn lấy hai người. Nó như những sợi dây kim tuyến giăng mắc khắp nơi, lại càng giống sợi dây tơ hồng kết nối hai thầy trò. Ánh sáng ấy in lên mặt đất những hình hoa lay động, in lại bóng hình họ.

Không khí rừng trong lành, dễ chịu ban phát tia sáng nhẹ nhàng. Từng vầng sáng màu trắng ngà ướp lên cây cối, con đường, dòng sông, khiến cảnh vật lung linh, thơ mộng hơn hẳn. Những chú dế cũng thích thú mà rả rích từng hồi. Từng đợt gió mát rười rượi thổi liên tục, tạo nên bản nhạc của tự nhiên ngọt ngào mà thơ mộng.

Trên các trảng rộng và xung quanh những lùm bụi thấp mọc theo các lạch nước, nơi mà sắc lá còn xanh, ta có thể nghe tiếng vù vù bất tận của hàng nghìn loại côn trùng có cánh không ngớt, vẫn đang bay đi bay lại trên những bông hoa nhiệt đới sặc sỡ.

Thời gian xuất hiện của những đàn đom đóm đã đến. Chúng, bao lấy họ phát ra thứ ánh sáng lập lòe khiến khung cảnh chuyển lung linh huyền ảo. Sau đã trở thành một phần ký ức đẹp đẽ, in sâu vào tiềm thức của họ.

Mùi hương ngòn ngọt nhức đầu của những loài hoa rừng xộc vào mũi khiến cậu dường như có chút say. Họ chẳng nói chẳng rằng, đứng dưới con suối ngắm nhìn cảnh vật hiếm có này một lúc lâu.

Khi tỉnh dậy khỏi cơn "say". Họ lại nhận ra bàn tay cả hai đang quấn chặt lấy nhau như chẳng muốn tách rời, anh giả vờ bản thân không để ý, cậu lại chẳng hề phản kháng. Để bầu không khí bớt ngượng ngùng, anh tránh khỏi khuôn mặt ấy, ngước nhìn trời đồng thời lên tiếng:

- Đêm nay đẹp thật nhỉ? Làm tôi cứ muốn mắc kẹt trong vòng thời gian vô tận, ngồi cùng em dưới ánh trăng kia mãi mãi.

Cậu nhanh nhảu trả lời:

- Vâng, em và thầy lại đang cùng suy nghĩ đó. Cái này gọi là gì nhỉ?

- Là thần giao cách cảm, không thì có duyên vạn kiếp.

- Chính nó, vậy...thầy có biết những vì sao kia đến từ đâu không.

Cậu vừa nói vừa đưa ngón chỏ, chỉ về phía bầu trời. Anh hướng mắt theo nhẹ lắc đầu rồi nói bản thân không biết. Cậu bỗng chốc trở thành giáo viên, tay trái giữ chặt anh, tay phải hướng theo từng vì sao trên trời.

- Có một khoảng thời gian từ rất lâu rồi, lúc ấy chưa có trăng và sao. Khi mặt trời tắt nắng thì lập tức màn đêm ập đến, bao trọn cả chân trời. Không một sinh vật nào dám bước ra trong bóng tối. Ở một ngôi làng nhỏ có một cô bé mồ côi cha mẹ, chẳng biết cô từ đâu đến. Suy nghĩ của cô rất tiêu cực. Một hôm vì mải mê nhìn ngắm cảnh nhà người ta một cách thèm thuồng thì mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng. Cả không gian bỗng nhuộm một màu đen thăm thẳm. Cô vì sợ mà không quay lại khu rừng.

Vô phương, cô đành nằm lại ngay trước bực thềm ngôi nhà ban nãy, co ro trong đêm đen và cô đơn giữa tiếng cười nói ấm áp vọng ra. Cô chợp mắt đi trong giấc ngủ chập chờn, buồn lo lẫn lộn.

Thế rồi cô bé bỗng giật mình tỉnh ngủ trong tiếng chó sủa dữ dội. Cô bật dậy, chạy thật nhanh về phía cánh rừng. Bầy chó đuổi theo vừa sủa vừa cắn. Khi cô bé ra thoát được đến bìa làng thì quần áo đã rách bươm, đôi chân rướm máu. Cô thấy tủi thân vô hạn vì chợt hiểu ra mình không thuộc về thế giới của loài người. Cô bật khóc thổn thức...

Đúng lúc ấy, một phụ nữ với khuôn mặt nhân từ, không biết từ đâu xuất hiện, ban cho cô thứ ánh sáng của hi vong. Một tay nuôi nấng cô đến tuổi mười tám rồi đã tận số. Bà ra đi, nhưng vẫn ban cho cô một món quà. Bà ấy nói rằng " Mỗi giọt nước mắt của con người trên thế gian này sẽ cô đọng lại thành một viên ngọc gắn lên bầu trời. Những giọt nước mắt vui sẽ có màu xanh, còn những giọt nước mắt buồn sẽ mang màu đỏ..”

Thế là trên nền trời đen như mực vụt hiện ra những vì sao lấp lánh màu xanh và màu đỏ, quyện với nhau thành những giải ngân hà. Nghe tuyệt vời quá nhỉ. Nó giống câu chuyện của em vậy.

Nói thật em đã có những lúc tưởng như tuyệt vọng, gần như muốn buông xuôi. Nhưng không biết bằng cách nào, thầy cứ như được thần phái xuống, vực dậy em trong lúc khó khăn và mang lại cho em một khoảng thời gian vui vẻ khá lâu. Có khi nào câu chuyện của em cũng kết thúc như trong truyền thuyết không?

- Ý em là sao?

- Thì, có khi nào thầy sẽ chuyển đi nơi khác hay vì lí do gì đó mà ta không còn gặp nhau nữa. Kiểu vậy.

Anh nghe đến đây, một tay cốc vào đầu cậu:

- Ngốc ạ, đại ngốc. sao lại nói bậy như thế? Sao lại đem một truyền thuyết không có thật kia ra mà so với bản thân được hả? Tôi là người sẽ giúp đỡ em trong lúc khó khăn, và khi em không cần tôi nữa, tôi vẫn không rời đi- Cậu với vẻ mặt có chút hoang mang, đứng bất động tại chỗ. Anh kiểm soát bàn tay đang quấn lấy nhau dơ lên giữa hai người:

- Cô bé đó có cả một truyền thuyết cho riêng mình, còn em là không thể à? Buồn và vui là những ân sủng tự nhiên mà Thượng Đế ban cho con người, như hơi thở, như nhịp đập trái tim, như giòng máu chảy trong huyết quản. Không có nỗi buồn thì em hẳn sẽ không quý trọng niềm vui. Không có những phút giây đau đớn thì em chắc chắn không hiểu ý nghĩa của hạnh phúc. Không có bóng đêm thì em cũng chẳng hiểu giá trị của ánh sáng mặt trời. Và nếu không có sự sụp đổ của em, ta mãi vẫn là hai đường thẳng song song. Bởi vậy, em...không đúng, là chúng ta phải cùng nhau xây dựng câu chuyện tình cảm sến súa của riêng mình, không phải dựa theo cuộc đời của ai cả.