Vừa về tới nhà, cậu đã nhảy lên chiếc ghế sô pha rồi nằm ườn ở đó.
Anh thì lên phòng sách làm báo cáo thực tập trong ngày, để cậu một mình yên ổn xem phim.
Sau một lúc, cậu mới có thể ngồi dậy, cả thân thể không ngừng đau nhức vì ngày hôm nay, cậu đã làm việc, học tập vô cùng vất vả.
Mất đi hứng thú học tập, cậu nhanh chóng đi tắm rồi trèo lên giường nằm.
Trong lúc đang mơ màng chuẩn bị rơi vào giấc ngủ thì anh lại bước vào làm phiền.
Ngồi trên chiếc giường của cậu, anh lại nói chuyện công việc. Thông báo ngày thực tập tiếp theo, cũng như đề nghị cậu tham gia một số cuộc thi, hoạt động của trường.
Cậu nằm sấp xuống, mặt lại quay ngang nhìn anh, dứt khoát không đồng ý. Anh vậy mà vẫn không chịu thua, liên tục giới thiệu.
Cậu tuy không đành lòng nhưng lại cảm thấy anh hết sức phiền phức, muốn từ chối cũng không xong nên chẳng còn cách nào khác phải chấp nhận lời đề nghị.
Anh đưa danh sách cuộc thi và một số hoạt động của trường để lựa chọn, đồng thời dặn dò một chút rồi bỏ cậu mà đi ra khỏi phòng.
Những ngày tiếp theo cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Chỉ có thời gian bên cạnh anh là cậu đặc biệt thích thú.
Ban ngày đi học, ban đêm thì làm bài được giao. Lâu lâu đi thực tập rồi thăm ông nội của anh.
Cho đến khi cuộc thi, hoạt động của các câu lạc bộ diễn ra một ngày của cậu mới bắt đầu thay đổi.
Sáng vẫn đi học, trưa thì vào giúp đỡ câu lạc bộ nhạc kịch chuẩn bị đạo cụ diễn xuất, và các câu lạc bộ lên ý tưởng chuẩn bị tham gia lễ hội bình chọn yêu thích dành các câu lạc bộ trường.
Chiều lại tiếp tục tham gia thực tập. Tối lại học bài cho ngày mai. Hầu như không có thời gian dành cho anh.
Tuy là hai người ở chung nhà nhưng anh cũng bận bịu công việc, cả ngày chỉ ru rú trong phòng. Thời gian gặp mặt chỉ có trên giảng đường khiến cậu có chút nhớ nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không giám làm phiền.
Mấy ngày sau, việc lên ý tưởng của câu lạc bộ LGBT đã hoàn tất nhưng vẫn còn thiếu nhân lực nên đã nhờ cậu tham gia.
Cậu ban đầu không đồng ý vì không có thời gian nhưng cô bạn Tô Lạc Lạc quá dẻo miệng, nịnh nọt rằng chỉ có cậu mới hợp với vị trí này khiến cậu không thể không từ chối.
Không dừng lại ở đó, câu lạc bộ nhạc kịch cũng thiếu thành viên vì nhân vật chính của vở kịch lại xin nghỉ, làm thủ tục chuyển sang câu lạc bộ khác khiến bên này thiếu người. Vì vậy họ đành lôi kéo cậu vào đoàn, nhưng thực ra không phải lôi kéo cậu vào đoàn mà nhờ cậu lôi kéo anh mới đúng.
Bị mọi người đặt kì vọng cậu không còn cách nào khác đành miễn cưỡng chấp nhận nhưng vẫn nói không chắc chắn sẽ thuyết phục được anh.
Tối hôm ấy, anh vẫn khóa cửa trong phòng. Cậu thì lấy hết can đảm cũng chỉ đi tới đi lui trước cửa chứ không giám bước vào.
Nhưng lần này trời thương cậu, cho anh để quên tài liệu làm việc bên ngoài mà mở cửa lấy đồ. Lúc này thấy cậu đứng đó anh liền hỏi.
- Em làm gì ở trước phòng tôi vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?
Cậu thấy anh mừng rỡ gật đầu lia lịa đưa ra đề nghị, nhờ anh giúp đỡ nhưng anh lại từ chối thẳng thừng đồng thời úp mở một số thứ.
- Tôi là thầy giáo, tuy đối với em có tình cảm đặc biệt nhưng với tôi không làm gì mà không có lợi ích, có qua thì phải có lại. Tôi giúp em, em cũng phải cho tôi thứ gì mới được.
- Thầy giúp em vẫn có lợi ích, em đã giả làm người yêu thầy, ra mắt ông nội rồi mà.
Anh lúc này nghĩ vậy cũng đúng, cậu đã giúp anh không ít anh cũng phải giúp lại cho cậu vui, thế là trở thành một cuộc giao dịch.
Xong việc cần nhờ cậu vẫn đứng trước cửa, ấp a ấp úng hỏi anh liệu có bận không.
Quay người nhìn đống tài liệu trên bàn, thầm thở dài lại quay về phía cậu nói rằng bản thân không bận.
Cậu nghe đến đây trong lòng nảy ra chút vui mừng nhưng thời khắc quan trọng lại cạn ngôn, miệng cứng đờ chẳng biết nói gì với anh.
Cậu đơn giản thấy nhớ và muốn ở bên anh, nhưng cái lí do này khiến cậu hơi ngại. Nói trực tiếp bằng lời sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Như vậy không tốt, cậu đành đưa cái khuôn mặt tiếc nuối nhìn anh rồi cúi đầu xuống đất.
- Không có gì, thầy làm việc tiếp đi.
Nhìn bóng lưng cậu quay đi, anh dường như cũng cảm thấy gì đó liền gọi lại.
- Thiên Tâm, vô phòng tôi chơi không?
Tưởng mình nghe nhầm liền quay người lại xác minh. Thấy anh lần nữa gật đầu, tay cũng vẫy vẫy khiến khuôn mặt lúc trước biến mất, thay vào đó là sự vui tươi, hớn hở hơn bao giờ hết, miệng nói đồng ý rồi lon ton vào phòng anh.
Vừa chạy vào, cậu đã có thể nhìn thấy ngay chiếc giường lớn, đầu giường kê sát tường. Chiếc giường khá thấp, được thiết kế theo kiểu hướng hiện đại, bên trên giường là bộ chăn, ga, gối, đệm màu trắng bạch đơn giản mà nhã nhặn. Trên đầu giường là chiếc cửa sổ lớn hình chữ nhật. Phía trên cửa sổ, lại treo một chiếc chuông gió.
Phía bên tay trái chiếc giường lớn là chiếc bàn làm việc và tủ sách được đặt kề nhau. Các ngăn sách lần lượt chia ra từng phần để sách giáo khoa, sách viết, sách tham khảo, truyện.
Bàn học của anh được đặt sát bức tường, có thể nhìn ra cửa sổ.
Đối diện cửa sổ là một cái ti vi lớn. Chếch về bên trái chiếc giường là một cái tủ quần áo bằng gỗ gần kề phòng tắm và phòng vệ sinh.
Cậu ngồi lên chiếc giường, nhìn quanh thấy không khác phòng mình là mấy. Chỉ là bên này có phòng tắm, bên cậu lại không có. Như nghĩ ra cái gì đó cậu liền lên tiếng hỏi anh.
- Trong đây có phòng tắm, sao thầy lại dùng phòng ngoài kia?
Anh vừa cười cười vừa gãi gãi đầu trả lời cậu.
- Tôi thích.
Câu trả lời hết sức vô lí này lại được thông qua một cách dễ dàng.
Cậu mượn một quyển sách của anh rồi nằm xuống giường đọc.
Tuy nói là đọc sách nhưng cậu không thể nào tập trung vì cứ bị anh thu hút, từ đọc sách từ khi nào lại tập trung ngắm nghía khuôn mặt đẹp trai của anh.
Nhiều lúc ánh mắt của cậu bị bắt gặp đều ngượng ngùng giả bộ đọc sách. Anh cũng phối hợp theo mà không vạch trần, cũng giả bộ không thấy cậu đang nhìn mình.
Một lúc lâu sau, cậu vẫn nằm trên giường đó nhưng đôi mắt đã nhắm lại. Anh lúc ấy cũng đã xong việc, đang định lôi cậu về phòng nhưng cậu ngủ mất rồi.
Cái tư thế ngủ không chút phòng bị ấy, khuôn mặt dễ thương của cậu thì vẫn đang tiếp tục thở đều.
Mặt anh không ngừng đỏ lên, miệng liên tục lẩm bẩm.
- Em ấy dễ thương quá.
Không chịu nổi sự dễ thương ấy, anh nhẹ nhàng nằm xuống giường. Đưa một tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé ấy mà ngủ thiếp đi.