Edit: Mr.Downer
37.
Giữa trưa hè, Diệp Phi Chu ngồi trong phòng mình chiến đấu với mớ bài tập hè.
Chuyến du lịch vui vẻ đã kết thúc, sau khi về nhà phải đối mặt với đống bài tập chồng chất như núi, đặc biệt bài vở do thầy vật lý cho là nhiều nhất, quả thực bất lực.
Đường đường là một thần tiên, lại lưu lạc tới mức độ mỗi ngày phải làm bài tập…
“Em muốn chơi game…” Diệp Phi Chu khép sách luyện tập tiếng anh lại, mặt mày ủ rũ nằm nhoài trên bàn.
Thẩm Hành Vân thảnh thơi lật qua một trang tiểu thuyết: “Phần bài tập hôm nay làm xong rồi?”
Diệp Phi Chu thành thật lắc đầu: “Chưa xong đâu, còn môn toán… Nhưng em muốn chơi game.”
“Làm xong rồi chơi.” Thẩm Hành Vân giúp cậu lật đúng trang sách toán, đẩy lên trước mặt cậu, ôn nhu nói, “Ngoan.”
Diệp Phi Chu xe chạy quen đường vứt bỏ tiết tháo, bán manh làm nũng: “Anh Hành Vân ơi em muốn chơi game, nửa giờ thôi.”
Thẩm Hành Vân trầm mặc trong chốc lát, nói như chặt đinh chém sắt: “Làm bài tập trước đi.”
Mặt mũi Diệp Phi Chu tối sầm lại: “…Em thu hồi câu mới nói vừa nãy.”
Thẩm Hành Vân cười khẽ: “Nhưng mà anh nghe thấy rồi, thích chết anh.”
Diệp Phi Chu: “…”
Lỗ vốn, tiết tháo cũng mất, game cũng hổng được chơi.
Thẩm Hành Vân vỗ đầu cậu, bất đắc dĩ nói: “Là em nhờ anh nhìn em, bài tập chưa làm xong thì dứt khoát không thể thả em chơi game.”
“Nhiệm vụ hằng ngày trong game em còn chưa làm…” Diệp Phi Chu nhỏ giọng thì thầm.
Thẩm Hành Vân ngồi vào ghế xoay trước máy vi tính: “Anh giúp em làm, em làm xong bài tập, anh cũng làm xong hằng ngày, sau đó để cho em đi đánh chiến trường, em không phải thích đánh cái đó sao?”
“…Ừm!” Diệp Phi Chu hít sâu một cái, ực một ngụm cà phê lớn nâng cao tinh thần, vùi đầu làm bài.
Ngày hôm qua bị gió máy lạnh thổi đến nỗi hơi nghẹt mũi, nên hôm nay Diệp Phi Chu không dám mở điều hòa, chỉ mở cửa sổ để gió tự nhiên thổi vào. Sau cơn mưa, bầu trời sáng sủa trong suốt, gió hè mang theo hơi bùn đất cùng cỏ xanh thổi khô mồ hôi ướt trên lưng, thổi bay những sợi tóc cùng một góc giấy, sào sạt vang lên
Âm thanh nhẹ nhàng như thời gian đi qua.
Giải xong một đề cuối cùng, do hơi có chứng cưỡng bách nên Diệp Phi Chu luôn dùng gôm xóa đi đường vẽ phụ trên hình, khi cậu đặt gôm về chỗ cũ thì bị trượt tay, cục gôm rơi xuống đất, lăn vào dưới bàn.
Diệp Phi Chu cúi người để kiếm, bỗng dưng nhìn thấy một con chuột nhỏ.
“A…” Diệp Phi Chu lấy làm kinh hãi, đang muốn hét to một tiếng, lại phát hiện đây không phải là một con chuột bình thường, da lông của nó sáng mềm sạch sẽ, hai con mắt tròn trong veo, hai chân trước nâng cục gôm, đứng thẳng người lên, chân sau bước nhanh di chuyển, trên đỉnh đầu nhô lên một nhúm lông ngớ ngẩn, còn trên mặt bốc cháy một chút lửa.
“Đây là chuột lửa.” Thẩm Hành Vân nghe thấy động tĩnh bèn đi đến chỗ cậu, “Rất thích trộm mấy thứ nho nhỏ, ưa sạch sẽ, sẽ không truyền nhiễm những thứ dơ bẩn.”
Khoảng thời gian này Diệp Phi Chu vẫn luôn mở thiên nhãn, nhìn thấy cái gì Thẩm Hành Vân cũng đều thuận tiện giải thích một chút cho cậu.
Ngắn ngủi mấy giây, chuột lửa đã nâng cục gôm trốn mất tiêu.
Diệp Phi Chu mở ngăn kéo, lấy ra một cục gôm mới, sâu xa nói: “… Em cứ thắc mắc làm sao cục gôm rơi trên đất mà tìm hoài không thấy, hóa ra là do chúng nó trộm đi.”
Thẩm Hành Vân nở nụ cười cưng chiều, nói đùa: “Bí ẩn lớn mà nhân loại còn chưa có lời giải đáp, đã bị em tìm ra mất rồi.”
“Hừ hừ.” Diệp Phi Chu dương dương tự đắc ngẩng đầu, đóng sách lại, lười biếng duỗi eo, lảo đảo muốn đứng lên, “Bài hôm nay làm xong rồi, em có thể đánh chiến trường…”
Nói chưa dứt lời, đã bị Thẩm Hành Vân đè lại.
Diệp Phi Chu bị cưỡng ép ngồi lại xuống ghế, một mặt choáng váng: “Gì thế?”
Phù phù một tiếng, Thẩm Hành Vân quỳ một gối xuống sàn nhà, hắn cười như không cười móc ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, nhìn lướt qua chính là tư thế muốn cầu hôn.
“Anh, anh anh anh…” Diệp Phi Chu ngây người, suýt chút nữa la thành tiếng, còn không đợi Thẩm Hành Vân nói chuyện, cậu đã đỏ mặt trước, kích động cướp lời, “Em đồng ý, em đặc biệt đồng ý! Anh chờ em lớn, chúng mình sẽ đi châu Âu kết hôn.”
Thẩm Hành Vân trầm thấp nở nụ cười, mở cái hộp nhỏ ra, bên trong quả nhiên là một chiếc nhẫn, nhưng không phải kiểu nhẫn kết hôn, mà là một kiểu nhẫn làm bằng chất liệu nào đó tương tự sứ, hiện lên tia sáng trắng nhàn nhạt, kiểu dáng vô cùng đơn giản, không có bất kỳ hoa văn trang trí, chỉ là một chiếc nhẫn trơn.
Thẩm Hành Vân cầm tay Diệp Phi Chu, đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, hắn cúi đầu hôn một cái lên đầu ngón tay của Diệp Phi Chu, nói: “Chờ lát nữa em có thể tháo ra, xâu dây đeo trên cổ, đừng để ba mẹ thấy.”
Diệp Phi Chu điên cuồng gật đầu: “Được!”
“Em biết đây là gì sao?” Thẩm Hành Vân vẫn cứ quỳ một chân, ngẩng đầu nhìn Diệp Phi Chu chăm chú, ánh mắt hắn nhu hòa sâu xa, giống như có thể bao dung hết thảy biển sâu, gió mùa hè nhẹ lướt qua khiến tóc hắn lay động.
Diệp Phi Chu cơ trí nói: “Nhẫn cưới.”
“Cũng coi như là vậy.” Thẩm Hành Vân dùng ngón trỏ chỉ vào trong lòng mình, khóe môi giương lên, “Chiếc nhẫn này anh dùng chính xương sườn của mình làm, bên trong có trộn lẫn một giọt máu trên đầu tim của anh.”
Mặt Diệp Phi Chu trắng bệch ra.
“Anh không sao, xương của anh có thể chậm rãi hồi phục lại.” Thẩm Hành Vân nói, còn dí dỏm nháy mắt một cái, “Như đuôi con thằn lằn ấy.”
“Nhưng… Tại sao?” Diệp Phi Chu hết sức đau lòng, lo lắng mở khuy cổ áo của Thẩm Hành Vân mà nhìn vào bên trong, cho đến khi tận mắt nhìn thấy da dẻ bóng loáng đến mức không nhìn ra dấu vết bị thương, cậu mới hơi thả lỏng, vội vàng hỏi, “Bên trong anh bây giờ có đau hay không?”
“Không đau, đừng lo, anh cố ý chờ vết thương lành mới nói cho em biết.” Thẩm Hành Vân ung dung nở nụ cười, giống như không hề để ý.
Diệp Phi Chu nhớ tới mấy ngày trước, Thẩm Hành Vân dù nóng cũng không chịu cởi áo, có lẽ là vì muốn che giấu vết thương, không để cho cậu nhìn thấy. Trong lòng Diệp Phi Chu nhất thời cảm thấy càng thêm đau xót, cổ họng siết chặt, cứng ngắc đến khó chịu.
“Về phần tại sao… Em có thể coi nó như là bùa hộ mệnh của chính mình.” Thẩm Hành Vân vuốt ve ngón tay cùng chiếc nhẫn của Diệp Phi Chu, âm thanh ôn nhu như cơn gió mùa hè, “Đây là một bộ phận của thân thể anh, nó sẽ tự nhiên hấp thụ và mang đến cho em những số mệnh có ích, cứ như vậy, nhỡ như sau này anh phải tạm thời rời khỏi em, nó cũng sẽ bảo vệ em khỏi bị vận rủi thương tổn… Đây là xương gần trái tim anh nhất, nó đã từng bảo vệ quả tim của anh, mà từ bây giờ, nó sẽ chỉ bảo vệ mình em.”
Diệp Phi Chu nhất thời không biết mình nên nói cái gì, bất kể nói cái gì vào lúc này cũng đều trở thành một màu trắng xám, cậu giống như bị định thân không thể nhúc nhích, nhìn thẳng vào Thẩm Hành Vân, đôi mắt bị một lớp nước mong manh nhuộm sáng dị thường, giống như phảng phất trong thân thể cậu, có cái gì đó bị nhen lửa, từ nơi đó xuyên qua ánh mắt mà phát sáng như thế.
Hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Phi Chu đột nhiên cúi người, gắt gao ôm lấy Thẩm Hành Vân, cậu ôm dùng sức như vậy, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay đơn bạc căng ra thật chặt.
Tiếng ve kêu rả rích không dứt như nước chảy lọt vào, lọt vào, tràn đầy mỗi một tấc, mỗi một điểm trống rỗng, toàn bộ thế giới như một túi nước ấm được rót đầy, tất cả mọi thứ đều chìm đắm bên trong cảm xúc ấm áp.
Bỗng nhiên, chiếc chuông gió vỏ sò được mua trong chuyến du lịch phát ra tiếng rung, thánh thót vang lên giòn giã rồi hòa tan trong làn gió.
“Em yêu anh.” Diệp Phi Chu nghe thấy mình mang theo tiếng khóc nức nở nói.
“Anh cũng yêu em.” Thẩm Hành Vân cười nói, “Đừng khóc, ngoan.”
38.
Có lẽ là vì trải qua quá nhiều hạnh phúc, cho nên thời gian trôi qua đặc biệt thật nhanh.
Diệp Phi Chu luôn cảm thấy bây giờ và thời điểm cậu lần đầu quen biết Thẩm Hành Vân thật giống như không cách nhau bao lâu, bởi vì cậu có thể rõ ràng nhớ lại lúc đó Thẩm Hành Vân mặc quần áo màu gì, nói với mình cái gì, cùng với lúc hắn ở trên xe chùi nước mưa trên mặt cho cậu, đầu ngón tay chạm vào gò má lành lạnh của chính mình, hết thảy đều giống như mới ngày hôm qua.
Có điều trên thực tế, hiện tại cách thời điểm đó, đã hơn hai năm.
Môn thi cuối cùng cũng đã xong, Diệp Phi Chu tràn đầy vui sướng trong lòng, sãi bước đi ra khỏi phòng thi đại học, vừa lướt nhanh bước nhẹ vừa dò tay vào cổ áo, lấy ra một sợi dây nhỏ có xâu một chiếc nhẫn trắng đeo trên cổ, cậu đặt nó lên môi hôn một lúc, rồi lại quý trọng cất đi.
Nhất định không thành vấn đề, Diệp Phi Chu nghĩ.
Trước khi thi đại học, vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của Diệp Phi Chu, Thẩm Hành Vân đã hỏi cậu “Tương lai muốn làm cái gì”.
Đôi mắt Diệp Phi Chu sáng ngời, tinh thần phấn chấn nói: “Tương lai em muốn làm nhà chế tác game, tạo ra một game chơi vui nhất, quét sạch toàn bộ thế giới.”
Nói xong, chính cậu hì hì nở nụ cười trước.
Bởi vì nghe nói hình như giấc mơ của một thiếu niên nghiện net chính là tạo ra nhiều thiếu niên nghiện net hơn!
Thẩm Hành Vân cũng cười, lập tức khích lệ nói: “Khẳng định không thành vấn đề, em ưu tú như vậy.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Bất kể em làm cái gì, đi đâu, anh cũng đều sẽ ở bên cạnh em.”
Lúc nói những lời này, đôi mắt Thẩm Hành Vân phi thường ôn nhu, sóng mắt lưu động, như làm người sa vào biển cả, Diệp Phi Chu bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn hơi run lên.
Có điều, cái tên này luôn luôn chỉ nghiêm túc được ba giây…
Sau khi Diệp Phi Chu thổi tắt nến, Thẩm Hành Vân ôm cậu, vô cùng đáng thương hỏi, mười tám tuổi trưởng thành không phải có thể làm chút chuyện của người trưởng thành.
“Không thể, hơn một tháng nữa thi tốt nghiệp trung học, em muốn chuyên tâm ôn tập.” Diệp Phi Chu một mặt nghiêm túc cự tuyệt.
Thẩm Hành Vân nhịn hai năm, gần như sát biên giới thành biến thái lắm rồi, nhưng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhẫn nhịn: “Được rồi, lát nữa cho anh mượn chân dùng một chút.”
Suy nghĩ một chốc, nét mặt Thẩm Hành Vân đầy vẻ lo lắng nói, “Nhỡ sau này anh chỉ có thể cứng nổi với chân của em thì làm sao bây giờ…”
Diệp Phi Chu một mặt tái xanh: “…” Vấn đề lớn ghê!
“Đùa em thôi!” Thẩm Hành Vân vê cằm, xiên một khối bánh kem nhỏ ăn vào miệng, “Ăn bánh với em xong thì anh về, em ôn tập cẩn thận.”
Diệp Phi Chu ấm áp trong lòng: “Ừm.”
Thẩm Hành Vân: “Yêu em, chiếp chiếp.”
Diệp Phi Chu: “…”
“A a a a a ——!” Thật sự rất yêu hắn, yêu đến mức muốn hét lên! Diệp Phi Chu không nhịn được buông thả hét lên một tiếng.
Những thí sinh đi ra khỏi phòng thi chung với cậu cũng hét theo, thỏa thích xả ra áp lực tích lũy ba năm trung học, cửa phòng thi nhất thời đầy một mảnh gào la thảm thiết.
Chúng ta la hét vì hai chuyện khác nhau… Diệp Phi Chu nghĩ, không nhịn được cười ha ha, bước nhanh ra cổng, tay áo lay động, như chú chim muốn đập cánh bay cao.