Edit: Mr.Downer
33.
Thẩm Hành Vân tiếc nuối: “Anh cũng chưa kịp làm cái gì.”
Diệp Phi Chu dùng gối che khuất nửa khuôn mặt, mơ hồ không rõ nói câu gì đó, con ngươi luống luống đến xoay loạn.
“Anh không nghe rõ.” Thẩm Hành Vân đến gần.
“Em nói…” Diệp Phi Chu hơi di chuyển gối che mặt, chỉ chừa ra đôi mắt nhìn mọi thứ, nhỏ giọng lặp lại, “Cái kia, em giúp anh?” Nói xong, liền đưa tay hướng tới phía dưới của Thẩm Hành Vân.
Ánh mắt Thẩm Hành Vân tối sầm lại, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi mình, lộ ra một chút răng trắng, chậm rãi nói, “Được.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đẩy tay Diệp Phi Chu ra, đem người lật lại, để cậu đưa lưng về phía mình.
“Anh làm gì thế?” Diệp Phi Chu không nhịn được đưa tay che mông.
Tuy rằng động tác này đặc biệt ngu xuẩn, thế nhưng đưa cái mông trần trụi về phía một tên công thật sự có thể nói là không hề an toàn…
Thẩm Hành Vân ý tứ không rõ ràng mà cười một tiếng, từ đầu giường cầm lấy một chai dầu bôi trơn, mở đóng gói.
Chất lỏng trắng mịn man mác trút như mưa xuống hạ thân, mông, và bắp đùi của Diệp Phi Chu… Tựa hồ mỗi một tấc của khe hở bí ẩn đều tràn đầy xúc cảm quỷ dị của chất lỏng kia.
Trên mặt Diệp Phi Chu bỏng đến lợi hại, muốn tránh thoát, nhưng Thẩm Hành Vân cưỡi ở trên bắp đùi mình, hoàn toàn giãy không ra, Diệp Phi Chu không thể làm gì khác hơn là quay đầu, một mặt khờ dại kháng nghị: “Anh đã hứa không làm đến cuối cùng mà? Thần tiên gì đâu nói chuyện không đáng tin…”
“Không có không đáng tin.” Thẩm Hành Vân ném cái chai nhỏ trong tay đi, cúi người áp sát toàn bộ cơ thể của Diệp Phi Chu, nhẹ nhàng vặn lấy cằm cậu, hôn lên miệng cậu một cái, cười trêu nói, “Chưa rõ nữa thì em xem phim vẫn còn ít đấy.”
Diệp Phi Chu lập tức nhớ tới lần trước ở nhà xem GV bị Thẩm Hành Vân phát hiện, lúng túng đến nỗi hận không thể chui xuống gầm giường: “Vốn đã ít xem, còn bị anh phát hiện.”
Thẩm Hành Vân cười khẽ, vỗ vỗ cái mông của Diệp Phi Chu: “Bảo bối, kẹp chặt chân nào.”
Diệp Phi Chu vừa xấu hổ vừa không hiểu hỏi: “Không phải là tách chân ra sao?”
Gân xanh trên trán Thẩm Hành Vân nhảy một cái: “… Em đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh hử?”
Diệp Phi Chu sợ hết hồn, vội nói: “Em kẹp chặt, em kẹp chặt đây.”
Vóc người của Diệp Phi Chu là một trường hợp đặc biệt của thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, bất kể ăn uống như thế nào cũng gầy gò không mập lên nổi, ôm vào trong lồng ngực đều có chút cộm người do xương, chỉ có mông và ngực có chút thịt, hơn nữa bởi vì ngày thường học hành, thiếu rèn luyện nên thân thể mềm mềm. Da dẻ cậu mịn màng, đã vậy còn bị dầu bôi trơn nhuộm ẩm ướt một mảnh, tay Thẩm Hành Vân tiến vào, như dò vào một bát bánh pudding to, vừa trơn vừa mềm, hắn thỏa mãn thở phào một cái, đem tay từ giữa hai chân đang kẹp chặt của Diệp Phi Chu rút ra…
Hóa ra là dùng giữa hai chân làm cái kia, Diệp Phi Chu mơ màng nghĩ, chôn mặt vào trong gối, xương bươm bướm lẫm liệt nhô ra, một cái bóng xám mềm mại tựa như một mảnh tơ nhện rơi xuống tấm lưng trắng nõn, cảm giác được một vật nóng rực mà cứng như đá đang bắt nạt giữa hai chân của mình, cậu kích động đến ong ong trong đầu một trận, nhanh chóng trở nên hưng phấn lần thứ hai.
Cũng không phải giao hợp thật sự, thế nhưng lại tràn đầy sắc tình và kích thích giống như thế. Nệm giường co dãn rất tốt, dưới động tác ngày càng kịch liệt của Thẩm Hành Vân, nhẹ phát ra tiếng kẹt kẹt có quy luật, âm thanh ám muội đến nỗi làm cho lỗ tai người nghe tỏa nhiệt.
Diệp Phi Chu nằm ở trên giường, trước lưng dán chặt vào drap giường, cậu bị Thẩm Hành Vân đưa đẩy không ngừng mà ma sát nhẹ với khăn trải giường, mỗi một khu vực mẫn cảm khắp toàn thân, từ trên xuống dưới đều được chăm sóc, mà bầu không khí cấm kỵ càng làm cho khoái cảm thăng cấp, Diệp Phi Chu dùng đầu ngón tay gắt gao cấu chặt drap giường, khàn khàn nói: “Em… Không được, không chịu nổi…”
Thẩm Hành Vân kéo dài âm điệu: “Hửm?”
“A…” Diệp Phi Chu đột nhiên cong lưng lên như một con mèo nhỏ, thân thể khẽ run rẩy, lần thứ hai đạt tới cao trào, làm cho drap giường bừa bộn một mảnh.
Thẩm Hành Vân trầm mặc trong chốc lát, sâu xa nói: “Bảo bối em…”
“Quá kích thích, không thể trách em.” Toàn thân Diệp Phi Chu đỏ ửng giống như hoa hồng động lòng người, cậu thoát lực nằm lại xuống giường, uể oải đến hơi nhúc nhích cũng không muốn cử động.
“Năm phút.” Thẩm Hành Vân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Hai lần.”
Diệp Phi Chu suýt chút nữa khóc lên: “Em… Em không có kinh nghiệm, sau này sẽ khá hơn…”
“Không sao, kỳ thật chỉ cần anh không nhanh là được rồi.” Thẩm Hành Vân ngay thẳng an ủi, “Hơn nữa theo một ý nào đó mà nói, năm phút hai lần cũng thật là lợi hại.”
Diệp Phi Chu giận dữ với xấu hổ muốn chết che lỗ tai.
“Kẹp chặt chân nào, bảo bối.” Thẩm Hành Vân câu lên một nụ cười nhạt ôn nhu, tiếp tục động tác vừa rồi.
Vì vậy sau bốn mươi phút, Thẩm Hành Vân kết thúc chiến đấu.
“…Xem ra xử nam quả thật sẽ khá nhanh.” Thẩm Hành Vân tựa hồ cũng không hoàn toàn hài lòng đối với thời gian ra của chính mình.
“Anh thật phiền!” Diệp Phi Chu ghen tị đến nỗi hận không thể cắn hắn một cái.
Thẩm Hành Vân cười nhẹ, nhìn Diệp Phi Chu đang ngạo kiều như một chú mèo nhỏ, hắn cúi người, ôm cậu vào trong lồng ngực, ngón tay vuốt ve từng tấc từng tấc trên tấm lưng của cậu, thở dài nói: “Em có biết bây giờ anh có bao nhiêu vui vẻ không?”
Diệp Phi Chu khoát cằm lên trên bả vai của hắn, cong khóe miệng: “Biết… Giống như em vui vẻ.”
Cánh tay của Thẩm Hành Vân chậm rãi nắm chặt, để cho hai thân thể dính sát vào nhau không có một kẽ hở.
Hai người cũng không nhúc nhích, chỉ trầm mặc không nói và dựa sát vào nhau, trong phòng yên tĩnh tựa như thủy triều hạ xuống bãi biển, thời gian ngọt ngào như đường mật chầm chậm trôi qua.
34.
Không biết trôi qua bao lâu, Thẩm Hành Vân mới buông Diệp Phi Chu ở trong lồng ngực ra, ánh mắt chậm rãi đảo qua drap giường ướt cộc và mớ lộn xộn giữa hai chân cậu, nói: “Chúng ta đi tắm đã.”
Diệp Phi Chu gật gù: “Được.”
“Anh đi chuẩn bị nước, em nghỉ ngơi một chút đi.” Thẩm Hành Vân vừa nói vừa bước chân xuống giường, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cũng chính là cái nhà vệ sinh Diệp Phi Chu vừa thấy quỷ kia…
Diệp Phi Chu lúc này đang chìm đắm trong tâm tình luyến ái, cơ hồ khắp toàn thân đều bốc lên bong bóng tình yêu, trong óc liên tục nhớ lại những chuyện Thẩm Hành Vân vừa làm với mình, nhớ lại xúc cảm thân thể của Thẩm Hành Vân, mùi vị dễ ngửi trên người của Thẩm Hành Vân, khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hành Vân, hơi thở trầm thấp gợi cảm của Thẩm Hành Vân, cơ bắp hoàn mỹ như điêu khắc của Thẩm Hành Vân cùng với vật làm phiền ở chân mình… Diệp Phi Chu suy nghĩ vô cùng say mê, hoàn toàn không chú ý đến có một con quỷ vừa xuyên qua tường phòng tắm, nhảy lên giường rồi ngồi sát xuống bên cạnh cậu.
Không sai, một khuôn mặt quỷ đang kinh hãi.
Có vẻ là bị vị thần tiên vừa đi vào buồng tắm dọa sợ vãi tè rồi!
Lúc này, Diệp Phi Chu tỉnh lại từ bên trong đám bong bóng hường phấn, nhận ra được có chỗ nào đó sai sai, vừa nghiêng đầu thì…
“A a a a a ——!” Diệp Phi Chu cao giọng gào lên, thân thể trần truồng bay vọt vào trong phòng tắm, vèo một cái nhảy lên người Thẩm Hành Vân, hai tay hai chân quấn lấy vai cùng đùi của Thẩm Hành Vân như con koala, suýt chút nữa ấn cả người Thẩm Hành Vân đang khom lưng vào trong bồn tắm.
“… Bảo bối, em thật nhiệt tình.” Thẩm Hành Vân chắp tay đỡ cái mông của Diệp Phi Chu phòng ngừa cậu ngã xuống, chậm rãi đứng thẳng, để Diệp Phi Chu xuống đất, xoay người đối mặt với cậu, hỏi: “Lại gặp quỷ?”
Vừa nghe thấy chữ quỷ, Diệp Phi Chu lập tức nhảy lên trên người Thẩm Hành Vân, lần thứ hai sử dụng chiêu thức koala ôm cây: “Anh mau mau đuổi nó ra ngoài đi!”
Thẩm Hành Vân lẳng lặng nhìn cậu, không nhúc nhích, ý vị thâm trường nói: “Hử ——?”
Diệp Phi Chu lập tức hôn cái chụt thật vang dội lên mặt của hắn, đánh rơi mười cân tiết tháo, người nhẹ như yến làm nũng nói: “Anh Hành Vân ơi mau đuổi nó ra ngoài đi mà!”
Chiêu này quả nhiên phi thường hữu dụng, Thẩm Hành Vân không nói hai lời, ôm Diệp Phi Chu quay đầu ra khỏi phòng tắm, lạnh lùng trừng mắt nhìn con quỷ đang ôm đèn treo chơi đu quay, lời ít ý nhiều nói: “Cút.”
Quỷ kia ríu rít bay ra ngoài cửa sổ.
Diệp Phi Chu: “… Quỷ cũng bị anh dọa chạy.” Anh nói xem anh có bao nhiêu đáng sợ.
Thẩm Hành Vân trêu cậu: “Anh Hành Vân có lợi hại hay không?”
Diệp Phi Chu ngoan ngoãn gật đầu: “Lợi hại.”
Thẩm Hành Vân hài lòng, cùng Diệp Phi Chu đồng thời đi tắm, hai người thu thập chỉnh tề, đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.
Ban đêm tại thành phố ven biển vào mùa hè vô cùng mát mẻ, gió lạnh thổi qua làn da, mang đi sự khô nóng.
Thẩm Hành Vân thoải mái nắm tay Diệp Phi Chu đi trên đường, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người qua đường. Sao Chổi Nhỏ không nhanh không chậm bay xung quanh trên đầu hai người, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm phun mấy tia lửa vào đầu của Thẩm Hành Vân, phi thường thiếu đánh.
Thẩm Hành Vân: “…”
Đôi mắt của Diệp Phi Chu căn bản bận rộn không ngừng, cảm giác du lịch tại một thành phố mới mẻ đã bị cảnh tượng kỳ huyễn trong thiên nhãn thay thế không còn chút gì, cậu lôi kéo Thẩm Hành Vân hỏi không dứt.
Diệp Phi Chu chỉ vào đèn đường: “Con chim lớn đậu trên đèn đường kia là chim gì thế?”
Thẩm Hành Vân ôn nhu nói: “Là cổ điêu.”
Sao Chổi Nhỏ bay qua, trước mặt cổ điêu đen thùi lùi khoe khoang bộ lông hoa lệ của chính mình, rồi lại đê tiện bay mất trước khi cổ điêu kiềm chế không nổi muốn đập cho nó một trận.
Diệp Phi Chu lại hỏi: “Con chim một chân đứng trên nóc nhà là con gì? Không phải là tất phương chứ?”
Thẩm Hành Vân xác nhận nói: “Chính là tất phương.”
Sao Chổi Nhỏ lại bay qua, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt tất phương một chân kia, sau đó dùng hai chân đi tới đi lui một cách tao nhã trước mặt tất phương nọ.
“…” Tất phương dùng ánh mắt ‘bị não hả’ trìu mến nhìn Sao Chổi Nhỏ.
Diệp Phi Chu thấy hết chỗ nói, tiếp tục hỏi: “Cái con có năm đuôi một sừng kia, giống con mèo ấy, là con gì?”
Thẩm Hành Vân kiên trì đáp: “Là tranh, một con tranh dữ tợn.”
Nói xong, Sao Chổi Nhỏ hạ cánh xuống trước mặt tranh, lẳng lơ nhảy nhảy.
Mắt mèo màu vàng của tranh híp lại, nhìn chằm chằm Sao Chổi Nhỏ một chút, bất thình lình bổ nhào một cái về phía cái đuôi của nó!
Sao Chổi Nhỏ sợ hết hồn, vỗ cánh bay lên, nhưng mà lông đuôi đã bị tranh túm rụng một cái, con tranh kia chơi đùa với lông đuôi phượng hoàng như mèo con chơi đùa với gậy chọc mèo, dương dương tự đắc giơ móng vuốt lên trời.
“Chiếp chiếp!” Sao Chổi Nhỏ vô cùng ủy khuất, kêu to với Thẩm Hành Vân, muốn thần tiên ba ba làm chỗ dựa cho mình.
Thẩm Hành Vân lạnh lùng liếc nó một chút: “Đáng đời ngươi.”
Diệp Phi Chu một mặt câm nín: …
Phượng hoàng làm sao còn tinh nghịch hơn cả một thằng gấu con vậy nè!?
Chú thích:
1. Cổ điêu: là một loại quái thú tựa như chim nhưng không phải chim, trên đầu có sừng, tiếng kêu giống như tiếng khóc trẻ em. Hình dáng bên ngoài của cổ điêu có hai loại: một là giống như chim một sừng, hai là giống báo có mỏ chim.
2. Tất phương: Là điềm báo đại hỏa hoạn trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, có ngoại hình giống hạc, chỉ có một chân.
3. Tranh: là thần thú trong truyền thuyết của người Hán cổ đại, có một sừng năm đuôi, thân hình tựa như báo, toàn thân đỏ ngầu (nhưng trong ảnh minh họa ở dưới lại là màu vàng = w =).