Edit: Mr.Downer
17.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi Chu bị hôn tỉnh lại.
“Giải trừ lời nguyền.” Đôi môi của Thẩm Hành Vân vuốt ve khóe môi của Diệp Phi Chu, ôn nhu nói, “Người đẹp ngủ trong rừng tỉnh rồi.”
“… Chào buổi sáng.” Diệp Phi Chu mơ màng ngồi dậy, xoa xoa khuôn mặt nhỏ, cào cào mái tóc bù xù.
“Dáng vẻ khi ngủ của em thật đáng yêu.”. Thẩm Hành Vân thâm tình nói, làm dáng muốn hôn hôn Diệp Phi Chu.
Cậu vội vàng che miệng, kinh hãi nói: “Chờ chút, em còn chưa đánh răng.”
Bạn trai sáng sớm liền ve vãn! May mà mình là người lý trí, không thôi đã sớm bị luân hãm —— Diệp tiểu thiếu gia lo lắng suy nghĩ, hồn nhiên không biết mình đã bị luân hãm rồi.
“Sáu giờ…” Diệp Phi Chu ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ, “Em chuẩn bị đi học đây.”
Thẩm Hành Vân xoa nhẹ mái tóc bù xù của cậu, xuống giường mặc quần áo mang giày tử tế, rồi vô cùng tự nhiên mở cửa sổ, bước một chân ra, quay đầu chớp mắt vài cái với Diệp Phi Chu, nói: “Anh đi trước, giờ nghỉ tiết ba gặp.”
Bởi vì tiết 4 là tiết vật lý.
“Được, gặp lại sau.” Diệp Phi Chu ngoan ngoãn vẫy tay một cái.
Thẩm Hành Vân nhanh nhẹn nhảy xuống, sau khi đứng ở trong sân, hắn ném một cái hôn gió với Diệp Phi Chu đang ở bên cửa sổ.
Diệp Phi Chu do dự một chút, quăng lại một cái hôn gió với Thẩm Hành Vân, rồi lập tức ngại ngùng trốn sau rèm cửa, ngay cả phản ứng của Thẩm Hành Vân cũng không dám nhìn, xấu hổ đến mức tim nhảy loạn ầm ầm.
Mấy giấy sau, Diệp Phi Chu lại từ rèm cửa ló ra nửa cái đầu, nhìn xuống dưới lầu.
Thẩm Hành Vân đã nhảy ra khỏi sân, thời điểm Diệp Phi Chu nhìn sang, hắn vừa vặn từ đỉnh rào chắn nhảy xuống, vững vàng đáp trên lề đường.
Sau khi đáp xuống, Thẩm Hành Vân không hiểu sao nâng một cánh tay lên không trung, ngay lập tức giống như bị thứ gì đó đậu lên, cánh tay kia đột nhiên chùng xuống, rồi lại hồi phục vị trí cũ, lộ ra bên ngoài cánh tay là cơ bắp căng lên, tựa như đang cố gắng chịu đựng trọng lượng.
Thẩm Hành Vân ý cười nhẹ nhàng mà nói câu gì đó với không khí trên cánh tay, cuối cùng lại đưa cánh tay vung lên, hai tay sau đó đút vào trong túi quần rồi đi mất.
Toàn bộ hành động trông như có một chú chim to vô hình đậu trên tay hắn rồi lại bay đi.
Diệp Phi Chu một mặt thộn ra: …
Ai làm ơn nói cho tôi biết bạn trai tôi rốt cuộc đang làm cái gì không!?
18.
Ngày thi học kì rất nhanh liền đến.
Môn thi buổi sáng đã xong, Diệp Phi Chu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thi, xa xa nhìn thấy Thẩm Hành Vân đang chờ ở cổng trường.
“Thế nào?” Thẩm Hành Vân đưa cho Diệp Phi Chu một ly milkshake trà xanh mà cậu thích nhất, lại dùng khăn giấy giúp cậu lau mồ hồi trên trán.
“Em thấy cũng được, không tệ lắm.” Diệp Phi Chu không muốn khoe khoang, nhưng biểu hiện vô cùng hài lòng của cậu hoàn toàn không che giấu nổi, “Chỉ cần môn vật lý buổi chiều có thể đạt phân nửa là được.”
“Nhất định không thành vấn đề.” Thẩm Hành Vân mỉm cười, trong ánh mắt chảy một tia sáng ôn hòa, “Đi ăn cơm trước, muốn ăn cái gì?”
Diệp Phi Chu nâng tay, nói: “Pizza!”
Dù sao thì giờ nghỉ trưa rất dài!
Một tiếng sau, Diệp Phi Chu đem miếng pizza cuối cùng ăn vào bụng, thỏa mãn ngồi phịch trên ghế sa lông.
Thẩm Hành Vân nhìn bụng nhỏ của cậu, cười nói: “Sờ vào nhất định là mềm nhũn.”
Diệp Phi Chu lườm một cái: “Chỉ có anh cứng ngắc thôi.”
Thẩm Hành Vân cầm lấy thực đơn để trên bàn, cúi người, dùng thực đơn che mặt của hai người, trao đổi một cái hôn sâu triền miên cùng Diệp Phi Chu.
Nụ hôn chấm dứt, Thẩm Hành Vân đàng hoàng đem thực đơn trả về chỗ cũ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Mà Diệp Phi Chu thì lại một dáng vẻ bị người chà đạp rõ rành rành, đôi môi bị mút đến đỏ bừng nhuận nước, thoạt nhìn rất thiếu ngược!
“Anh đang cos ‘Sekaiichi Hatsukoi (*)’ hả…” Diệp Phi Chu mím môi, trừng mắt nhìn một người đàn ông đơn độc ở bên phải đang nhìn sang.
(*) Một bộ yaoi manga của tác giả Shungiku Nakamura, đã được chuyển thể thành anime gồm 2 season. Bộ này thì chắc quá nổi rồi nên mình không cần giới thiệu nội dung đâu hen. ≧﹏≦
Thẩm Hành Vân nhíu mày: “Đó là cái gì?”
“Một bộ anime boy love đó.” Diệp Phi Chu sẵn tiện đa cấp giới thiệu, “Rất dễ thương, bên trong có một cảnh chính là dùng thực đơn che mặt để hôn môi.”
“Chưa xem bao giờ.” Thẩm Hành Vân lắc tay, chỉ về phía người đàn ông đơn độc ở bên trái hắn, “Chỉ là để che anh ta, tiện tay mà thôi.”
Người đàn ông đơn độc: …
Nơi này tựa hồ không có chỗ cho tôi dung thân.
Thẩm Hành Vân dùng khăn giấy lau một vệt tương cà nhỏ dính trên mặt Diệp Phi Chu, giúp cậu sửa lại mái tóc hơi xốc xếch, ôn nhu nói: “Thi vật lý buổi chiều, không cần lo lắng, có anh phù hộ em.”
“Được…” Diệp Phi Chu gật đầu, thấy hơi ngại, “Em như vậy có phải quá ăn gian rồi không?”
Thẩm Hành Vân nở nụ cười: “Đây coi là cái gì, sau này còn có cái ăn gian hơn.”
Diệp Phi Chu cắn ống hút: “Cảm thấy hơi có lỗi với các bạn khác.”
“Em cũng rất nỗ lực.” Thẩm Hành Vân an ủi nói, “Huống hồ, đây không phải là vì có thể cùng nhau đi du lịch sao.”
“Đúng rồi!” Diệp Phi Chu lấy điện thoại di động ra, mở ghi chú, hưng phấn nói, “Anh xem nè, ngay cả hướng dẫn em cũng tìm hết rồi.”
Thẩm Hành Vân đến gần, chụm đầu với cậu: “Ừm, được… Thành phố này có biển.”
“Đã lâu rồi em chưa nhìn thấy biển!” Con mắt của Diệp Phi Chu nhất thời trở nên lóe sáng, “Kể từ cái lần em suýt nữa bị sóng biển cuốn đi, mẹ em kiên quyết không cho em lại ra biển chơi…”
Thẩm Hành Vân cười nhẹ một tiếng, vòng qua bên kia bàn, ngồi vào bên cạnh Diệp Phi Chu rồi ôm lấy eo cậu, giọng nói hắn chân thành: “Bây giờ sẽ không bị sóng cuốn đi, anh sẽ bảo vệ em một tấc cũng không rời.”
Trong lòng Diệp Phi Chu ngọt một trận, đỏ mặt ừ một tiếng.
19.
Sau khi thi học kỳ kết thúc, bởi vì rất để ý thành tích lần này, nên Diệp Phi Chu hồn vía lên mấy ngày, mỗi ngày cậu đều trông ngóng kết quả.
Dưới sự nỗ lực của bản thân cùng vầng sáng may mắn của Thẩm Hành Vân, xếp hạng thi học kỳ lần của Diệp Phi Chu so với lần trước không chỉ không giảm, trái lại còn tăng hai hạng, cậu kéo theo điểm vật lý vô cùng thê thảm bước chân lên năm vị trí đầu của lớp.
Ba mẹ Diệp Phi Chu đối với kết quả này rất hài lòng, sảng khoái thực hiện lời hứa trước kỳ thi, cho con trai một khoản chi phí dư dả để đi du lịch. Tuy rằng mẹ Diệp có chút lo lắng cho cậu con trai luôn luôn gặp vận xui này sẽ gặp phải phiền phức trong chuyến đi chơi, muốn cậu đổi địa điểm nào đó không có biển, hoặc thuê vệ sĩ cho cậu, nhưng cũng may đều bị Diệp Cảnh Sơn bác bỏ từng cái.
Nắm trong tay bảng kết quả học tập, Diệp Phi Chu sung sướng chạy lên phòng ngủ lầu hai rồi đóng cửa lại, vô cùng phấn chấn gọi điện báo tin vui cho Thẩm Hành Vân.
“Em đứng thứ năm!” Diệp Phi Chu khua tay múa chân, “So với lần trước tăng hai hạng đó!”
“Bảo bối thật lợi hại.” Thẩm Hành Vân ở bên kia dừng một chút, nói, “Du lịch không thành vấn đề?”
Diệp Phi Chu vui mừng không khép miệng lại được: “Không thành vấn đề, chúng ta xuất phát ngày mấy? 24 hay 25 thế nào?”
“Được, 24 đi.” Thẩm Hành Vân chậm rãi nói, “Vé máy bay và khách sạn anh đã đặt sẵn rồi.”
“Ừm…” Diệp Phi Chu đưa tay sờ chiếc lá trong bồn hoa trên bệ cửa sổ, cuốn mảnh lá non lên rồi buông ra, ý cười trời sinh nơi khóe môi vui vẻ cong lên, cậu ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, “Nói xong rồi, anh phải ở cùng em một tấc cũng không được rời.”
Thanh âm ôn nhu từ từ của Thẩm Hành Vân theo sóng điện vô hình truyền đến: “Dĩ nhiên, một tấc cũng không rời.”
Nhưng khiến Diệp Phi Chu không ngờ tới, nói xong những lời này thì chưa tới năm ngày, Thẩm Hành Vân lại đánh rơi mặt mũi (*).
(*) Từ gốc là đánh mặt, chỉ việc sau khi tuyên bố hoặc nói làm một cái gì đó nhưng không thực hiện được, nên bị mọi người châm biếm.