Edit: Mr.Downer
15.
Diệp Phi Chu mở túi, xem đi xem lại huyền tinh do “chính mình tự tay lật được”, con ngươi màu hổ phách vui mừng, sáng ngời giống như thạch anh.
Thẩm Hành Vân nhìn chăm chú khuôn mặt kích động hớn hở của Diệp Phi Chu, làn da trắng nõn đỏ ửng như một mảnh hoa đào ngày xuân.
“Hô —— mình phải học bài.” Diệp Phi Chu hít sâu, bình tĩnh lại tâm tình kích động, lưu luyến nhưng đành phải nhanh chóng thoát game tắt máy tính, vô cùng tự giác nói, “Làm xong bài tập rồi chơi nữa.”
“Tốt.” Thẩm Hành Vân vòng tay qua eo Diệp Phi Chu, ôn nhu hôn một cái sau gáy thiếu niên, cười nói, “Cố gắng như vậy.”
Diệp Phi Chu lui xuống khỏi người Thẩm Hành Vân, ngồi vào bàn học, mở một cuốn đề toán, thôi miên bản thân nói: “Mình thích học, học tập làm mình vui.”
Thẩm Hành Vân không nhịn được cười ra tiếng.
Diệp Phi Chu vùi đầu loạch xoạch giải xong một câu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vân, giải thích: “Ba mẹ tôi nói, nếu như thành tích thi học kỳ lần này không tuột xuống, mùa hè này sẽ để tôi đi du lịch một mình.”
“Vậy thì rất tuyệt.” Thẩm Hành Vân khẽ mỉm cười, sau đó không tỏ vẻ gì nữa.
Còn tưởng rằng Thẩm Hành Vân sẽ đòi đi cùng, dễ dàng nhảy qua cái đề tài này như vậy, quả thực không phù hợp với thiết lập tính cách lưu manh của anh ta!
Thẩm Hành Vân cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng giương mắt, thần sắc ôn nhu nhìn Diệp Phi Chu. Trong phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ có âm thanh ngòi bút sột soạt trên trang giấy, thời gian ấm áp như gam màu hổ phách, ngưng đọng đến vô tận.
Bất tri bất giác, toàn bộ đề toán đã được viết đầy.
“Xong rồi!” Bên trong sự yên tĩnh hoàn toàn, Diệp Phi Chu bỗng nhiên ném bút xuống bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đắc ý nói, “Nếu như là thi thật, vậy thì còn nửa giờ mới đến giờ nộp bài, tôi sẽ còn nửa tiếng để kiểm tra lại đấy.”
“Bảo bối thật là lợi hại.” Thẩm Hành Vân nằm nhoài lên bàn, cánh tay chống cằm, nhìn chăm chú Diệp Phi Chu, trong ánh mắt không hề che giấu yêu thích cùng thâm tình.
Diệp Phi Chu hài lòng gật đầu, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cứu vãn hình tượng “Học sinh kém vì để không bị giáo viên gọi nên bán thân”, cậu muốn nhân cơ hội nho nhỏ này tự khoe một chút: “Kỳ thực tôi học rất tốt, vẫn luôn trong tốp mười, chỉ là do điểm vật lý quá thấp kéo lại, không thôi đều có thể duy trì trong ba hạng đầu…”
Tiếng cuối cùng bị một cái hôn dịu dàng nuốt sống, nửa người trên của Thẩm Hành Vân lướt qua bàn học, hai tay nâng mặt của Diệp Phi Chu, hôn nhẹ lên má phải, hôn nhẹ lên má trái, hôn lên trán rồi hôn chóp mũi, cuối cùng in vết trên môi, chầm chậm vuốt ve, hơi thở nặng nề kéo dài, giống như chăm chú ngửi lấy mùi vị của cậu.
“Làm sao… Đột nhiên… Như vậy.” Diệp Phi Chu chậm rãi mở to hai mắt, câu hỏi nghi vấn bị cái hôn ngắn ngủi làm cho đứt quãng, trái tim bị đề toán học thử thách hơn một giờ không hề dao động lại đột nhiên kích động mãnh liệt.
“Em có biết anh có bao nhiêu thích em hay không?” Ngữ điệu của Thẩm Hành Vân có chút ưu thương, sau một giây im lặng ngắn ngủi, hắn lắc đầu một cái, nở một nụ cười tự giễu, “Em khẳng định không biết…”
Bầu trời bị ánh hoàng hôn về tây nhuộm thành sắc hoa đào mộng ảo, từng đám mây hành tẩu ở chân trời đem mặt trời giấu ở phía sau mình, nhưng ánh hoàng kim như đang tan chảy bên bờ lại tiết lộ bí mật này. Ánh mây vàng sáng rực tiến vào trong đáy mắt của Thẩm Hành Vân, khiến cho ánh mắt của hắn giống như áng mây mờ mịt mà nhu hòa.
“Tôi..” Có lẽ quả thật không biết, Diệp Phi Chu nghĩ, tiếng tim đập thình thịch chấn động màng nhĩ.
Dù sao hai người họ quen biết tổng cộng cũng không bao lâu, thời gian xác lập quan hệ càng ngắn hơn, chưa biết rõ nhau, cũng không có cơ sở tình cảm, thậm chí chuyện yêu thích này của đối phương cũng không rõ ràng lắm, cũng không tìm được lý do sâu sắc hoặc cao cả nào xứng đáng với tình cảm “Yêu thích” quan trọng như vậy.
Nhưng, cho dù có nhiều lý do như thế.
Nhưng…
Một cơn gió ấm màu hồng phấn từ bầu trời thoáng qua, xuyên vào khoảng cách chật hẹp giữa hai người, như có tâm tình nào đó bị làn gió này đốt lên, Diệp Phi Chu hít sâu, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Thật ra, em cũng thích anh…”
Tuy rằng vẫn chưa thích đến mức khó rời khó bỏ, nhưng đó cũng rõ ràng là thích không thể nghi ngờ.
Đôi mắt Thẩm Hành Vân chậm rãi sáng lên.
“Anh cũng phát hiện ra đi… Em vừa nhìn thấy anh liền đỏ mặt.” Thiếu niên mang theo một chút buồn rầu cùng ngượng ngùng mà than phiền.
Chính bản thân không muốn như vậy, cảm giác thật không giống đàn ông con trai, nhưng căn bản là không khống chế được.
“Anh cũng vậy.” Thẩm Hành Vân chỉ mặt của mình, ôn nhu nói, “Nhìn thấy em cũng đỏ mặt.”
Diệp Phi Chu hơi phiền muộn: “Anh có đâu.”
Rõ ràng là đùa giỡn lưu manh thành thạo chuyên nghiệp!
Thẩm Hành Vân cười khẽ, nắm tay Diệp Phi Chu kề lên trên má của hắn, chớp mắt nói: “Da mặt anh dày nên nó không hiện màu, thế nhưng em sờ xem, có phải là có hơi nóng không?”
Diệp Phi Chu cười ra tiếng: “Anh cũng biết mình mặt dày à…”
“Hơn nữa, tim anh sẽ đập nhanh hơn…” Thẩm Hành Vân kề tay của Diệp Phi Chu lên ngực mình, dùng miệng mô phỏng tiếng tim đập, “Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”
“Tim em cũng sẽ đập nhanh hơn.” Diệp Phi Chu rũ mi mắt xuống.
“Vậy để anh sờ.” Thẩm Hành Vân lộ nguyên hình cười xấu xa, nhanh chóng đặt tay trên lồng ngực đơn bạc của cậu mà xoa xoa.
Cực kỳ nhanh, quả thật ra tay nhanh như gió!
Diệp Phi Chu hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng lãng mạn còn chưa kịp hồi thần: …
Mợ nó, lưu manh.
Thẩm Hành Vân quyết định kết luận: “Không có thịt.”
Diệp Phi Chu đỏ mặt tới mang tai mà cãi lại: “Nhảm nhí.”
Thẩm Hành Vân bình tĩnh thu hồi móng heo trước khi cậu nổi giận, sau khi chiếm tiện nhanh chóng đổi sang chế độ tán tỉnh, thâm tình chân thành nói: “Mỗi ngày trước khi ngủ anh đều nhớ em.”
Diệp Phi Chu bị lừa lần thứ hai, thuận theo chế độ chuyển đổi của Thẩm Hành Vân, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy… Ngày hôm qua còn mơ thấy anh.”
“Trùng hợp thế, ngày hôm qua anh cũng mơ thấy em.” Thẩm Hành Vân nháy mắt mấy cái, “Nói không chừng chúng ta mơ chung một mộng đấy.”
“Có lẽ thế.” Diệp tiểu thiếu gia ngây thơ lập tức tràn đầy phấn khởi kể lại giấc mơ của bản thân, “Em mơ thấy chúng ta đi chơi trên bờ biển, ngồi xổm tìm vỏ sò trên đất…”
“Anh mơ là mộng xuân.” Thẩm Hành Vân yếu ớt đánh gãy.
“…” Mợ, lưu manh. Diệp Phi Chu một mặt lạnh lùng cầm đáp án đặt bên cạnh đề toán, “Em muốn dò đáp án.”
“Anh giúp em dò.” Thẩm Hành Vân bị dáng vẻ âm trầm nhỏ bé của cậu chọc cười, đem đề toán và đáp án chuyển tới bên mình, “Em thư giãn chút đi.”
“Vậy em tiếp tục làm anh văn.” Diệp Phi Chu lắc đầu, hoàn toàn nhiệt tình lấy ra một cuốn sách bài tập, tràn ngập sức sống nói, “Vì chuyến du lịch hè!”
“…” Thẩm Hành Vân cầm bút đỏ, yên lặng sửa đáp án cho cậu.
Diệp Phi Chu do dự một lúc, đưa tay đụng vào đầu ngón tay của Thẩm Hành Vân một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh… Có muốn đi cùng em không?” Hắn chưa kịp trả lời, cậu liền luống cuống tự nói với chính mình, “Có anh bên cạnh, em sẽ may mắn một ít, không thôi là em đi đâu thì chỗ đó sẽ mưa, toàn bộ hành trình không được suôn sẻ, xe lửa máy bay bị trì hoãn, khách sạn chật ních không đặt được phòng…”
Thẩm Hành Vân ý cười nhẹ nhàng nhìn cậu, chỉ nói một chữ: “Ồ.”
Diệp Phi Chu: …
“Được rồi, quan trọng là em muốn… em muốn anh đi với em.”Diệp Phi Chu vừa nói vừa vùi đầu điên cuồng điền cho xong mấy chỗ trống.
Cũng không biết có thể điền đúng được mấy câu!
“Được, anh đi với em.” Thẩm Hành Vân đưa tay vò loạn mái tóc của Diệp Phi Chu, đáy mắt chợt hiện ra một tia ranh mãnh, cười nói, “Kỳ thật anh muốn chờ em tự nói ra.”
Diệp Phi Chu: …
Người mình thích, thật sự rất khoái chơi mấy trò ác độc mà!
“Dò xong rồi, không sai.” Sau ba phút, Thẩm Hành Vân đẩy bút đỏ và đề toán về cho Diệp Phi Chu, “Bảo bối thật thông minh.”
“Hừ hừ.” Diệp Phi Chu đang muốn thuận thế khoe khoang vài câu, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện của ba mẹ cách một tầng ván cửa mơ hồ truyền đến, Diệp Phi Chu biến sắc, thấp giọng nói, “Ba mẹ em về rồi.”
“Anh đi chào bác trai bác gái?” Thẩm Hành Vân kề tai cậu nói nhỏ.
Diệp Phi Chu cả kinh: “Không được!”
Bởi vì quan hệ bạn bè của cậu vẫn luôn bị ba mẹ nghiêm khắc quản chế, nếu như bị bọn họ nhìn thấy Thẩm Hành Vân rõ ràng không phải là học sinh ở đây, e là sẽ khá phiền toái, không chỉ phải giải thích tại sao hai người quen biết nhau, mà phỏng chừng còn phải tra hỏi mười tám đời tổ tông của Thẩm Hành Vân.
Diệp Phi Chu nắm tóc, chỉ vào bên dưới bàn học của mình, nhỏ giọng nói: “Anh trước tiên chui vào đây đi.”
“Em không sợ anh ở dưới bàn giở trò gì với em?” Thẩm Hành Vân nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua bộ vị không thể miêu tả của Diệp Phi Chu, cười như không cười thấp giọng hỏi.
“Vậy thôi.” Diệp Phi Chu quẫn bách.
Anh vừa nói thế em có chút sợ đấy…
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lên lầu, giọng nói của Diệp Cảnh Sơn uy nghiêm vang lên: “Phi Chu, đang làm cái gì?”
Thẩm Hành Vân hôn một cái thật nhanh lên trán của cậu, sau đó rón rén đi tới mở một bên cửa sổ, hai tay giữa chặt bên mép cửa, hắn bước một bước dài, nhanh nhẹn vươn mình nhảy ra ngoài, rồi đạp trên gờ tường nhô ra, hai ba lần lặng yên không tiếng động nhảy vào trong sân. Thẩm Hành Vân lập tức ném một cái hôn gió với Diệp Phi Chu, thân hình cao to tiêu sái dường như muốn hòa tan vào trong gió cùng nắng vàng ban chiều.
“…” Diệp Phi Chu trở lại bàn học, một mặt nghiêm túc, làm bộ chăm chú ôn bài.
Nhưng trái tim vẫn đập thình thịch dữ dội.
Đây chính là cảm giác yêu đương.
Đến khi Diệp Phi Chu nhận ra được, cậu phát hiện mình dường như đang cười khúc khích từ nãy giờ.
Trông thật là ngố… Diệp Phi Chu nhanh chóng xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của chính mình.