Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 110




Nữ La quốc phát sinh phản loạn. Biểu tỷ của Yến Vân Hi cấu kết với một trong số các Phu hầu của Nữ Hoàng, hạ độc hại chết Nữ Hoàng, cũng tự đứng lên xưng Đế. Các thế lực lớn ở khắp nơi trong cả nước phân chia thành ba phái, một phái ủng hộ Tân Đế, một phái khăng khăng không chấp nhận, muốn chờ Hoàng thái nữ Yến Vân Hi về nước, một phái khác thì giữ thái độ trung lập, đứng ngoài chuyện này quan sát.

"Mẫu Hoàng!" Yến Vân Hi bi thương hô to một tiếng, khóe miệng chảy ra từng tia từng tia máu tươi, thân thể lung lay muốn đổ, Diệp Lệ vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, vô cùng lo âu nhìn thần sắc của nàng.

Yến Vân Hi cố chống đỡ thân thể đẩy hắn ra, cắn răng không nói một lời đi ra ngoài, người thị nữ kia tay vẫn nắm lấy bồ câu, vừa khóc vừa đuổi theo nàng.

Yến Vân Hi trực tiếp đến chuồng ngựa dắt ra con con ngựa, lên ngựa lập tức phóng ra khỏi Hầu phủ, đi thẳng đến Tứ Phương quán. Không bao lâu sau, đội nghi trượng cả ngàn liền ra khỏi thành, cho dù hôm qua Yến Vân Hi đã dặn dò muốn chuẩn bị sẵn sàng để trở về nước, nhưng người của đội nghi trượng cũng không nghĩ tới lại gấp rút đến như vậy, đồ đạc, vật phẩm đều chưa có thu thập hoàn tất, chỉ đại khái gom những thứ trọng yếu liền xuất phát theo Hoàng thái nữ.

Diệp Thiên vô cùng choáng váng, Nữ Hoàng của Đại La lại bị sát hại, hiện tại trong nước chắc chắn đã loạn thành một đoàn rồi, Tân Hoàng cũng đã tuyên bố lên ngôi, Yến Vân Hi cứ như vậy mà trở về chỉ sợ sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Còn có ca ca, ca ca của nàng thì phải làm sao bây giờ? Nàng nhìn đưa mắt về phía Diệp Lệ, đã thấy cả khuôn mặt hắn đều trầm tĩnh như nước, đôi mắt bình thường sáng tỏ nhẹn bén cũng trở nên tối tăm u ám, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tế Bình hầu nửa vui nửa buồn, lần này Nữ La quốc gặp đại loạn, tình cảnh của Yến Vân Hi cực kỳ nguy cấp, thân phận Hoàng thái nữ khó mà giữ được, chỉ cần chuyện này tiếp tục kéo dài đi xuống, thì chuyện con trai lớn của hắn phải làm Hoàng phu hẳn là sẽ không thành được rồi, thế nhưng nhìn bộ dáng của con trai, hình như cũng không phải là vô tình với Yến Vân Hi. Hắn thầm thở dài, một chữ "tình" này, thật sự là làm khổ, giày vò người nhất, cũng không biết cuối cùng con trai hắn sẽ chọn lựa như thế nào, cho dù hắn lựa chọn đi theo Hoàng thái nữ hay là lựa chọn lưu lại Đại Tề, hắn cũng sẽ không xen vào quyết định của con trai, dù sao đi nữa thì đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của A Lệ, tất nhiên phải do chính hắn quyết định, cho dù là phụ mẫu cũng không thể thay thế hắn lựa chọn được.

Yến Vân Hi đột ngột mang theo đội nghi trượng cả ngàn người rời đi, quan viên trông giữ Tứ Phương quán cũng không kịp trở tay, vội vàng báo lên trên. Văn Đế nghe thấy có chút giật mình, mặc dù ở trong yến hội ngày hôm qua Hoàng thái nữ đã nhắc đến chuyện trở về cũng nói lời chào từ biệt trước rồi, nhưng hắn cũng nghĩ là ít cũng phải qua vài ngày nữa, làm sao vừa nói đi đã đi rồi? Văn Đế nghĩ ngợi, phái người dùng khoái mã đuổi theo, ít nhất cũng phải hỏi cho ra nguyên nhân vì sao lại phải vội vàng như thế.

Biết được tin Nữ La quốc phát sinh phản loạn, Tân Hoàng cũng đã an vị, Văn Đế cực kỳ hối hận, vì sao hắn lại vội vàng ban thánh chỉ như vậy, hôm qua vừa ban đạo thánh chỉ kia xuống, lần này Yến Vân Hi trở về nước, dữ nhiều lành ít, nếu như có thể thắng còn dễ nói, tính toán ban đầu của hắn còn có thể tiếp tục tiến hành, nhưng nếu như nàng thua, vậy thì cũng coi như đã đắc tội với Tân Hoàng của Nữ La quốc rồi, đến lúc đó rất khó mưu đồ kéo gần quan hệ.

Dự vương nghe được chuyện này, cũng đến Tế Bình Hầu phủ, vừa đến hắn liền đi tìm Diệp Thiên trước hết.

"Ngôn ca ca." Hai hàng chân mày của Diệp Thiên nhíu chặt, bên trong đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng, " Tân Hoàng của Nữ La quốc đã tuyên bố lên ngôi rồi, Vân Hi tỷ tỷ trở về như thế, lại chỉ có đội nghi trượng kia đi theo nàng, không phải chính là tự đem dê vào miệng cọp sao, nàng, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu Ngôn Phong vội vã chạy tới, một trong những nguyên nhân chính là sợ nàng lo lắng, thấy tiểu nha đầu quả nhiên đang cực kỳ lo lắng giống như hắn đã dự liệu, thì nắm chặt tay của nàng vuốt ve hai cái, an ủi: "Thiên Thiên đừng nóng vội, Yến Vân Hi từ khi ra đời đã được lập làm Hoàng thái nữ rồi, hiện tại đã mười bảy năm, căn cơ của nàng cũng rất vững chắc. Hơn nữa nàng lại là người tài học xuất chúng, xử sự công đạo, phần lớn các triều thần đều cho rằng nàng tài đức vẹn toàn, tương lai chính là một vị minh quân, cho nên, người trung thành, khăng khăng một mực tin tưởng, ủng hộ nàng cũng rất nhiều. Bị biểu tỷ kia của nàng ngồi lên hoàng vị, chẳng qua là vì đã cấu kết với Phu hầu của Nữ Hoàng âm thầm hạ độc, Nữ Hoàng không cảnh giác đề phòng nên mới bị trúng chiêu, mà Yến Vân Hi lại không ở trong nước, chỉ riêng chuyện này thôi cũng rất khó làm cho kẻ dưới phục tùng, cho dù có người muốn tranh công trạng phò tá Tân Đế lên ngôi thì cũng chỉ là số ít mà thôi."

Diệp Thiên từ xưa đã vô cùng tín nhiệm Tiêu Ngôn Phong, nghe hắn nói rất có đạo lý, liền nhẹ nhàng thở ra, "Hi vọng Vân Hi tỷ tỷ có thể bình an. Chỉ là không biết ca ca phải làm sao bây giờ, vốn dĩ muội còn tưởng rằng ca ca không muốn làm Hoàng phu, thế nhưng bây giờ Vân Hi tỷ tỷ đi rồi, ca ca hắn cũng không cao hứng..."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tiêu Ngôn Phong đến đây, đạo thánh chỉ tứ hôn ngày hôm qua hắn cũng không kịp chuẩn bị, nghĩ hôm nay đến đây hỏi ý tứ của Diệp Lệ xem sao, kết quả lại bùng ra chuyện lớn Nữ La quốc phát sinh phản loạn. "Thiên Thiên, nếu như... ta nói là nếu như, A Lệ hắn đi theo Hoàng thái nữ đến Đại La, muội, muội có thể tiếp nhận chuyện này được không?" Tiểu nha đầu là do một tay Diệp Lệ chăm sóc chiếu cố lớn lên, nếu như Diệp Lệ đi xa ngàn dặm, hay đến một đất nước khác, tương lai muốn gặp một lần cũng thật khó. Đối với hắn mà nói, dưới tay hắn cũng không thiếu người tài có thể dùng như Diệp Lệ hay Tế Bình hầu, thế nhưng điều mà hắn quan tâm nhất chính là trong lòng tiểu nha đầu có khổ sở hay không.

Từ khi đạo thánh chỉ tứ hôn kia được ban xuống, Diệp Thiên vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, tối hôm qua đều không cách nào ngủ ngon được, mặc dù nàng luyến tiếc, không bỏ được thế nào thì cũng có thể nghĩ rõ ràng, nếu như Ngôn ca ca đến nơi xa xôi ngàn dặm như Bồng Diệp, thật lâu không quay trở về, tất nhiên nàng cũng muốn theo hắn đi qua đó. Cũng là đạo lý này, nếu như ca ca có người yêu thích, mặc kệ là bao xa, nàng cũng không thể ngăn cản ca ca rời đi, một muội muội như nàng chỉ có thể tạm thời ở bên hắn, còn tẩu tử mới là người ở bên cạnh ca ca cả một đời người. "Muội có thể tiếp nhận, chỉ cần ca ca muốn đi, muội nhất định sẽ cười tiễn hắn rời đi, muội, muội có Ngôn ca ca là đủ rồi."

Tiêu Ngôn Phong nhìn nàng miệng thì nói "Nhất định sẽ cười tiễn hắn rời đi" đôi mắt lại nước mắt đảo quanh muốn chực trào, tiểu nha đầu rõ ràng là không nỡ, chỉ mới suy nghĩ thôi đã khổ sở thành như vậy rồi, nếu như Diệp Lệ thật sự đi rồi, thật không biết nàng sẽ khóc thành cái dạng gì nữa. Chẳng qua là nàng có thể suy nghĩ được như vậy, nói rõ nàng đã trưởng thành, nhất là một câu kia "Muội có Ngôn ca ca là đủ rồi" kia, nghe thấy thật sự làm cho Tiêu Ngôn Phong cõi lòng sung sướng như muốn nở hoa.

"Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Thiên Thiên." Hắn than nhẹ một câu, dang hai tay ôm nàng vào trong ngực mình, nhẹ nhàng đặt nhẹ xuống trán nàng một nụ hôn, dù sao thì đây cũng là ở Hầu phủ, cho dù trong phòng này không có người khác, Tiêu Ngôn Phong cũng không thể quá mức tùy ý, chỉ là ôm một cái liền nhanh chóng buông ra.

"Chúng ta đi nhìn ca ca một chút ca ca, hắn đã tự giam mình ở trong thư phòng lâu lắm rồi." Từ khi Yến Vân Hi đi, ca ca liền không nói một lời tiến vào thư phòng, còn đóng kín cửa lại.

Hai người cùng đến ngoại viện, "Ca ca." Diệp Thiên đứng ở ngoài cửa thư phòng kêu một tiếng.

"Thiên Thiên vào đi." Giọng của Diệp Lệ có chút khàn khàn.Dự vương đẩy cửa thư phòng ra, hai người cùng nhau đi vào trong. Diệp Lệ đang ngồi ở ngay sau bàn đọc sách, khuỷu tay đặt trên bàn, hai tay chống trán, một tia nắng vừa vặn chiếu vào tay hắn, ngón tay thon dài, bàn tay to lớn, khuôn mặt tuấn tú thì chôn phía sau hai lòng bàn tay kia

Chẳng biết tại sao, trái tim của Diệp Thiên thật sự cảm thấy đau đớn, thắt chặt, bản thân nàng chỉ cần suy nghĩ chuyện gả cho Ngôn ca ca là đủ rồi, nhưng ca ca thi lại khác, hắn còn có rất nhiều gánh nặng phải lo. Nàng bước nhanh tới trước, cách một cái bàn nghiêm túc nhìn Diệp Lệ, " Ca ca, không cần nghĩ ngợi đến những chuyện khác, nếu huynh thật lòng yêu thích Vân Hi tỷ tỷ, vậy thì đuổi theo nàng đi."

Diệp Lệ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía Diệp Thiên, hắn không nỡ xa muội muội, tiểu nha đầu tự tay hắn nuôi nấng, hắn còn muốn nhìn nàng xuất giá. Thế nhưng còn Yên Vân hi, nàng cứ như vậy đi rồi, tình cảnh hiện tại của nàng nguy hiểm đến như vậy...

"A Lệ, ở nhà có nhạc phụ, còn có ta, ngươi cứ việc yên tâm." Tiêu Ngôn Phong cũng bước tới nói, "Ngươi chỉ cần nghĩ thật kỹ điều ngươi muốn thật sự là cái gì, mặc kệ ngươi đi Đại La, hay là ở lại Đại Tề, ta đều duy trì ngươi. Chỉ có điều, ta vẫn còn muốn nói với ngươi một câu, "Dị cầu vô giá bảo, Nan đắc hữu tình lang" (*) có một số người một khi đã bỏ lỡ, thì chính là tiếc nuối cả một đời." Nếu như người đó là Thiên Thiên, hắn chính là đánh cược tất cả cũng nhất định không chịu bỏ lỡ.

(*) Dị cầu vô giá bảo, Nan đắc hữu tình lang: Bảo vật giá trị ngàn vàng dễ tìm, nhưng một người yêu chân thành lại rất khó có được. Trích trong bài thơ Tặng lân nữ của Ngu Huyền Cơ.

Diệp Lệ đứng lên, từ phía sau bàn đọc sách đi đến bên người Diệp Thiên, nhìn nàng thật sâu, giống như là muốn đem hình ảnh của nàng khắc ghi vào trong đầu mình. Hai cánh tay hắn dang ra, ôm chặt Diệp Thiên vào ngực mình, thì thầm với nàng, "Thiên Thiên, thật xin lỗi, ca ca không thể nhìn muội xuất giá được rồi."

Diệp Thiên ngẩng mặt lên, mỉm cười, trên gương mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, "Ca ca mau đi thôi, đi chào từ biệt cha mẹ, Tuân ca nhi, Thạc ca nhi, đi ra bên ngoài, ca ca nhất định phải bảo trọng, tự chăm sóc bản thân cho tốt, nhất định phải bình an."

Diệp Lệ dùng ngón tay còn mang theo vết chai sạn vì luyện võ lâu ngày của mình chạm chạm vào lúm đồng tiền trên mặt Diệp Thiên, dịu dàng nói, "Nhờ vào phúc khí của Thiên Thiên, ca ca nhất định sẽ cả một đời bình an."

Người một nhà đưa Diệp Lệ đến tận Thập lý đình bên ngoài thành, Tế Bình hầu còn khá một chút, trên khuôn mặt nho nhã nhìn không ra cái gì, còn Mạnh thị thì vành mắt vẫn đỏ bừng không hề giảm bớt, từ khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng liền dự cảm con trai lớn sẽ rời khỏi nàng, thế nhưng lại không nghĩ tới nhanh như vậy, hôm qua vừa mới hạ thánh chỉ, hôm nay đã muốn đi rồi.

"Ca ca nhất định phải đi sao?" Diệp Thạc lôi kéo tay Diệp Lệ không chịu buông, từ khi hắn ra đời đã có đại ca ở bên cạnh, lần này đột nhiên lại muốn rời khỏi, lại còn là đi đến tận một nước khác ở xa ngoài ngàn dặm, cũng không có gần như quân doanh ở ngoại ô kinh đô kia, mỗi cuối tuần đều có thể về nhà. Diệp Lệ ngồi xổm xuống, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Diệp Thạc, sờ sờ đầu hắn, "Ca ca đi rồi, cái nhà này liền phải trông cậy vào Thạc ca nhi rồi."

Diệp Thạc gật gật đầu, đôi mắt đen lúng liếng đỏ ửng lên, nước mắt thuận theo gò má hắn chảy xuống "Ca ca, đệ sẽ nhớ tới huynh, ca ca cũng đừng quên đệ nhé."

Diệp Lệ ôm lấy hắn, lại căn dặn Diệp Tuân vài câu, sau đó đi đến trước mặt Tế Bình hầu và Mạnh thị, quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái, "Phụ thân, mẫu thân, con trai bất hiếu, không thể tận hiếu với hai người, mong phụ thân và mẫu thân hãy bảo trọng thân thể."

Tế Bình hầu dùng hai tay đỡ hắn dậy, "Con cũng đã trưởng thành rồi, nên đi ra ngoài xông xáo, tạo ra thế giới của mình, chuyến đi này, cũng không dễ dàng, yên bình gì, phải nhớ kỹ những gì bình thường ta đã dạy con, không kiêu không ngạo, tâm bình khí hòa." Đứa con trai này của hắn, năng lực là không thể nghi ngờ, chính là thỉnh thoảng tính tình có chút nóng vội, cứng ngắc.

"Nhi tử xin ghi nhớ."

Mạnh thị nén nước mắt, dặn dò: "Con đến bên kia, nhất định phải chú ý an toàn, nương biết công phu của con rất tốt, thế nhưng cũng không thể khinh thường, cẩn thận vẫn hơn, biết chưa!"Lần này hắn đi quá đó chính là phải đối diện với tình trạng náo loạn, phản động, nàng thật sự không nỡ để hắn rời đi, lại lo lắng cho an nguy của hắn, mặc dù phu quân đã tự mình chọn lựa ra một đội hộ vệ trung thành tinh anh nhất đi theo hắn, nhưng nàng vẫn không cách nào yên lòng nổi.

"Nhi tử hiểu được, nương đừng quá lo lắng."

Cuối cùng Diệp Lệ đi đến bên cạnh Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên, "Vương gia, Thiên Thiên nàng liền giao lại cho ngài."

Dự vương vỗ vỗ bờ vai hắn, "A Lệ yên tâm, nhớ phải bảo trọng." Hắn đã âm thầm phái một đội ám vệ, mặc kệ chiến sự ra sao, mặc kệ Hoàng thái nữ thế nào, chỉ cần phụ trách một chuyện, đó chính là bảo hộ Diệp Lệ an toàn, chỉ vì không làm cho Diệp Thiên phải đau lòng, thương tâm.

Diệp Lệ cuối cùng ôm lấy Diệp Thiên, "Thiên Thiên, ca ca đi đây."

Diệp Thiên cười gật gật đầu, "Ca ca nhớ phải bảo trọng, nếu như rảnh rỗi, phải lập tức viết thư về cho muội đấy."

Diệp Lệ gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn qua người một nhà lần cuối sau đó tung người nhảy lên ngựa, nhanh chóng phóng đi.

Diệp Thạc dụi dụi hai mắt đầy nước của mình, nhìn sang phụ thân mẫu thân, liền thấy mẫu thân dùng khăn che mắt, phụ thân nhẹ nhàng ôm chặt bờ vai của nàng thấp giọng an ủi. Hắn sửng sốt một chút, lại nhìn sang tỷ tỷ, lại thấy đầu nhỏ của tỷ tỷ vùi vào trong ngực Dự vương, oa một tiếng khóc lên, thân thể không ngừng run rẩy.

=-=-=-=-=-=-=-=

Đoạn bị cắt ở chương trước:

Văn Đế kích động đến mức liên tục uống hai chén rượu, hắn dường như đã thấy được cảnh tượng tốt đẹp hắn thông qua Diệp Lệ đến khống chế hoàn toàn Nữ La quốc. Nhưng lại không biết là quyết định này của hắn đối với Nữ La quốc có ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu, không lâu sau đó, Diệp Lệ và Yến Vân Hi đồng thời xưng đế ở Nữ La quốc, một người là Dạ Đế một người là Vân Đế, không phân cao thấp, cùng nhau nắm quyền, dưới sự chung tay quản lý của hai người, Nữ La quốc chính thức mở ra mấy trăm năm thịnh thế. Mà con trai nhỏ nhất của hắn, Dự Vương điện hạ tuấn mỹ, khôi ngô kia, sau khi đăng cơ còn đem thủ hạ mưu sĩ có tài của mình tạm cấp cho Nữ La, phụ tá hai người trẻ tuổi này bước lên quỹ đạo, đem Nữ La biến thành một quốc gia cường đại, lớn mạnh. Đương nhiên, Đại Tề cũng thu được ích lợi không nhỏ, có một minh hữu thân thiết đáng tin cậy lại cường đại như vậy, các nước láng giềng đang nhìn chằm chằm Đại Tề muốn xâu xé cũng đành phải ngừng hết tâm tư, hoặc là duy trì mối quen hệ hòa bình hữu hảo, hoặc là cúi đầu xưng thần, hai nước liên thủ, xưng bá một phương, liên minh cường đại vững chắc, không gì phá nổi này vẫn một mực kéo dài đến thật lâu về sau.