Tiểu Sinh Không Bán Tâm

Tiểu Sinh Không Bán Tâm - Chương 2: Tiên trong đá




Edit: Mộ Tâm



***



"Tiểu sinh mới nghe được có mấy người ở khách sạn đang thảo luận về Hoa Sơn Luận Kiếm mấy ngày nữa," Du Ôn nhìn An Diệc, ôn tồn lễ độ, "trong đó núi Võ Đang phái ra một thiếu niên anh hùng có tên đọc giống với tên ân nhân, tiểu sinh cảm thấy rất có duyên phận."



"Năm nay đúng ra không có Hoa Sơn Luận Kiếm."



"Năm nay là năm Hựu Viễn Vương thứ ba mươi hai, cho nên có Hoa Sơn Luận Kiếm." Lúc An Diệc ra khỏi khách sạn có liếc qua lịch treo tường trên cửa, lịch treo tường là dùng thể chữ Lệ viết, trên lịch treo tường vừa có thiên can địa chi kỷ niên lại vừa có vương công kỷ niên, Du Ôn cố ý dùng vương công kỷ niên.



"Năm nay là năm Canh Tuất, năm Hựu Viễn Vương thứ bốn mươi bốn."



"Kém mười hai năm," Ngón trỏ Du Ôn uốn cong bấm ngón cái, đây là động tác hắn hay dùng khi suy nghĩ: "Ân nhân, người đã bế quan bao nhiêu năm rồi?"



"Bảy năm mà thôi." Bảy năm một chỗ với người tập võ chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, huống chi An Diệc còn là một võ si trình độ như thế này, nếu không phải có ước hẹn thì An Diệc cũng quyết không rời núi, y mới luyện chú thuật tới tầng ba thôi.



Cánh tay Du Ôn tự nhiên rủ xuống, tay áo che kín bàn tay, "Ân nhân còn muốn tiếp tục đi lạc Dương? Chỉ sợ ước hẹn với người bạn kia khó mà thực hiện."



An Diệc gật đầu nói: "Trước tiên tới núi Võ Đang."



"Vì sao không trực tiếp đi Hoa Sơn?" Quyết định của An Diệc tới núi Võ Đang rất hợp ý Du Ôn.



"Năm Mậu Tuất, ta học võ ở Võ Đang."



Du Ôn đã đạt mục đích nên không tiếp tục dò hỏi nhiều, đúng lúc này hai người đã đi vào chân núi.



Thời gian nửa ngày trôi qua, tình cảnh của Du Ôn hoàn toàn khác biệt, hiện giờ hắn đang là một công tử ca du ngoạn.



Thời gian nửa ngày trôi qua, tình cảnh của những động vật trên núi cũng hoàn toàn khác biệt, lúc An Diệc đi qua bọn chúng không dám thở mạnh, hiện tại dưới thác nước đang tụ tập rất nhiều động vật. Động vật ăn thịt với ăn cỏ không bên nào nhường bên nào, đều nghĩ cách chiếm cứ vùng nước này. Khát vọng đối với nguồn nước sinh mệnh khiến nhóm động vật ăn cỏ vượt qua được sự sợ hãi với thiên địch.



Nhưng mà, An Diệc vừa tiến vào ngọn núi này, động vật phản ứng nhanh đã trốn, chỉ có một con hươu già què một chân không đi, nó đúng lúc giẫm phải bạch y của Du Ôn, cái móng kè cận bùn đất khiến cho toàn bộ bạch y bị in vệt bùn.



Lưu quang thuận theo đường hoa văn chuyển tới trên chân con hươu già què, trong giây lát chân con hươu già đã được chữa khỏi, nhưng đồng thời ở trên cái chân được chữa khỏi của nó có một giọt máu hươu hòa lẫn với bùn rơi xuống, bị hoa văn hấp thu.



Một trận gió thổi qua, con hươu già ngẩng đầu giật giật lỗ tai, nhanh chân chạy mất.





Bên trong lãnh địa của hổ [1], lúc này không có hổ dữ, chỉ có hổ chết, mà toàn thân hung thủ đều bị hắc vụ bao phủ bên ngoài, nhưng mà có một thoáng, tại nơi hắc vụ hơi mong manh lờ mờ có thể trông thấy một bàn tay màu đỏ bên trong.



Màu đỏ này không phải máu mà là màu da, nếu như Du Ôn thấy được, hắn sẽ biết tên hung thủ này là từ đại lục Tàm Càn tới.



Đại lục Tàm Càn cơ hồ toàn dân tu chân, đạo tu, nho tu, Phật tu là thường thấy nhất trên đại lục, khí tu, tán tu ít, mà yêu tu, quỷ ty thì trăm năm khó gặp. Vì sao khó?



Thứ nhất là làm người khó, thứ hai là khó làm người.



Ở xã hội nhân loại thống trị, yêu với quỷ vì không muốn bị chộp tới làm đan, hoặc làm những nguyên liệu khác, cho nên không thể không tránh né nhân loại, mà nhân loại có tài nguyên phong phú, bọn họ trốn tránh đồng nghĩa với con đường tu chân này cơ bản không thể thực hiện được.



Thật vất vả mới tu được hình người, ngụy trang thành nhân loại tiến vào xã hội loài người, kết quả không hiểu quy tắc bị nhìn thấy, đây chính là làm người khó.



Dù cho có hiểu chút quy tắc nhân loại, không bị nhìn thấy, nhưng mà, yêu tu có kì phát tình, quỷ tu thì trời vừa tối sẽ có biến hóa, bọn họ rất khó khăn trong việc duy trì hình người, đây chính là khó làm người.



Tóm lại, tu thành yêu tu, quỷ tu đến nay không còn có ở đại lục Tàm Càn nữa, đổi một cách nói khác, đến nay vẫn chưa bị nhân loại phát hiện.



Dù cho tỉ lệ hồn phi phách tán cực cao, cửa yêu cửa quỷ vẫn là được người sau tiếp nối kẻ trước lựa chọn loại tu chân không đường về này, cho nên nhân loại có thể biết tường tận chủng loại của bọn hắn.



Việc da có màu da đỏ này, nếu là yêu tu thì yêu chủng có mười loại, còn quỷ tu nếu không phải Bác Bì quỷ thì chính là Võng Lượng quỷ.



Hai loại quỷ này đỏ không giống nhau, Bác Bì quỷ là trong mang tơ máu đỏ, Võng Lượng quỷ thì là thuần túy đỏ, đỏ rần.



Lúc Du Ôn đi tới nơi này, hươu già vừa đi, cầm y phục đi giặt trong nước, đang lo lắng làm sao để nó khô, An Diệc cầm y phục lên, hơi nước bị hấp thu hầu như không còn.



Xong việc, hai người xuống núi. Một canh giờ sau, Du Ôn thấy được dịch trạm, hắn thuê ngựa chỗ này.



Đương nhiên, tiền cũng là An Diệc chi.



An Diệc nhìn Du Ôn thuần thục phóng mình lên ngựa, hỏi: "Thư sinh đều như ngươi?



"Tiểu sinh bất tài, chỉ hiểu biết đôi chút về lục nghệ [2]."



Du Ôn cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi, An Diệc cũng nhảy lên ngọn cây, tránh khói bụi đất tóe lên do móng ngựa, thi triển khinh công vượt qua Du Ôn, dần dần biến mất.




Du Ôn thả lỏng dây cương đang nắm chặt, để ngựa chậm lại chút, hắn dùng tinh thần lực xem xét khoảng cách giữa mình và An Diệc, mười mét, năm mươi mét, một trăm mét, lúc cách chín trăm chín mươi chín mét, chú ấn hạ trên da đột nhiên nóng đến phát bỏng.



Du Ôn điểm nhẹ móng tay ngón trỏ, hai tấm phù triện xuất hiện trong tay, Du Ôn dán phù lên hai bên cổ con ngựa, sờ tai nó, chốc lát, tăng tốc đi tới phía sau An Diệc năm mét, sau đó một mực duy trì khoảng cách này.



Trong lúc đó An Diệc cũng không dừng lại chờ hắn.



Ba ngày sau, tại núi Võ Đang, lúc còn cách Hoa Sơn Luận kiếm mười năm một lần năm ngày, hai người đã tới chân núi.



Du Ôn buộc ngựa ở trên cây khô ven đường, lúc quay đầu lại An Diệc đã không còn ở đây.



Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về sau, chỉ có tiếng côn trùng kêu không hề gián đoạn.



An Diệc dừng bước, lao về một phương khác.



Bên ngoài nhà tranh sâu trong rừng trúc có hai người thiếu niên. Một thiếu niên tay cầm kiếm cao ngạo nhìn người kia, một thiếu niên thì nâng hộp kiếm đang lúc vội vàng nói gì đó.



An Diệc đứng trên cành lá rập rạp, nghe bọn họ nói chuyện.



"Cho ngươi kiếm, tùy ngươi đi hay không."



Thiếu niên cầm kiếm nói, mặt mũi của hắn có tới chín phần giống An Diệc, nhưng mà ngữ khí, cách dùng từ, thần thái, động tác lại không có một tia giống An Diệc.




"Ta chỉ là đệ tử ngoại môn, cầm kiếm cũng vô dụng thôi! Ngươi trả về đi, nếu không trưởng lão sẽ lại tức giận."



【 Ngươi, lão phu có thể cho tuyệt thế bí tịch, chỉ cần giúp lão phu hoàn thành một hạng nhiệm vụ. 】



Một giọng nam sáng trong đột ngột xuất hiện trong đầu, An Diệc cũng ngắm nhìn bốn phía, những nơi khác đều không có gì bất ổn, chỉ có trên cành cây cao nhất trên đỉnh đầu kia treo một khối đá hình tròn dùng dây đỏ xuyên qua hai màu trắng đen.



Sau khi thấy rõ là cái gì phát ra tiếng trong đầu hắn, An Diệc đưa tay bắn ra một chỉ, dây đỏ treo nhành cây kia bị thứ khí nhận vô hình cắt đứt.



Sau khi khối đá bị cắt rơi xuống khỏi cành cây, thẳng đứng mà rơi xuống, cuối cùng bị An Diệc cầm trong tay.



An Diệc nhảy xuống khỏi cây, quay người rời đi, ban đầu An Diệc đến Võ Đang chính là vì chứng minh người gọi thiếu niên anh hùng kia có phải mình mười lăm tuổi không, mà tình huống bây giờ cho thấy An Diệc này cũng không phải y.




Không phải y, y tự nhiên sẽ không để ý tới.



An Diệc đi tới Vũ Khí các, trong lúc đó không có gặp một ai.



"Nhiệm vụ ra sao?" An Diệc hỏi.



【 Việc chém giết trong thế giới này, An Diệc và Thượng Quan Kiếp bọn họ là bị ác niệm trong khắp ba ngàn thế giới tới bám thân, những ác niệm này từ ma sinh ra, vô hình hữu sắc, nhập vào trong các thế giới trên thân người có đại khí vận cải biến tính cách bọn họ, quỹ tích đời người cũng hấp thụ số mệnh phục vụ ma. Lão phu là tiên nhân đến từ ba ngàn thế giới lớn, ai! Chính là bởi sai lầm của lão phu mới khiến cho ác niệm chạy ra! Tuổi già khó giữ được! Số ác niệm chạy ra hết thảy có một trăm con, ngươi chỉ cần chém giết hai con, về sau lão phu tự nhiên sẽ cho ngươi bí tịch. 】



"Ta không giết kẻ yếu."



【 Cũng không phải, người bị ác niệm bám thân sẽ chỉ mạnh không yếu. 】



Trong Vũ Khí các, Du Ôn cầm tiểu đao cắt tay áo trong áo, từ trong lấy ra tấm Thấu Minh (trong suốt) phù mỏng. Sau đó lại lấy ra một tờ Hỏa phù, dùng Hỏa phù đốt Thấu Minh phù, dùng phần Thấu Minh không đốt hết trước đó đem bắn tới trên đất giữa hai thanh kiếm, trong chớp mắt lúc ánh lửa kia biến mất, hai thanh kiếm bị in lên hoa văn hình rắn quỷ dị.



Trước khi bước vào thế giới này, Du Ôn mới từ trong Mê Huyễn Xà động đi ra, trải qua một phen sinh tử bên trong động bắt được một con Song Đầu Phúc Xà (hổ mang hai đầu).



Song Đầu Phúc Xà treo khắp mình đều là bảo vật, máu thì là kịch độc, sừng là vật liệu ắt không thể thiếu của Túy Thể đan, vảy rắn có thể dùng làm phấn đuổi muỗi, da làm thành túi có thể đựng đan dược giữ tươi, thú linh thì có thể dùng chế phù. Lại chế ra phù triện trăm trăm dụng, dùng ở chỗ nào đều phù hợp, còn có tác dụng đặc thù.



Bên trong Mê Huyễn Xà động không chỉ có Song Đầu Phúc Xà, chẳng qua là Song Đầu Phúc Xà đáng giá nhất thôi, các loài rắn khác cũng có, tỉ như Kim Quang Xà, loại rắn này toàn thân ánh vàng chói lóa, nhưng mà có tiếng không có miếng, thân hình rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ có kích cỡ ngang đầu ngón tay.



Có người săn đuổi, tự nhiên có người bị bắt, trong Mê Huyễn Xà động, gây tác dụng mê huyễn không phải rắn mà là chuột —— Yên Phấn thử, chuột này có thể mài một loại đá đặc biệt thành phấn, giấu bên trong da lông, một khi gặp phải nguy hiểm thì da lông run lên, khiến phấn bay lên không trung, làm thiên địch lâm vào tình trạng đầu óc choáng váng.



Du Ôn tra kiếm vào vỏ, đi ra ngoài, đến cửa thì nhìn thấy An Diệc đang nhắm mắt, mỉm cười nói: "Tiểu sinh tìm được hai thứ vũ khí tự vệ, không biết bọn chúng có được không, ân nhân có thể giúp tiểu sinh nhìn qua chứ?"



An Diệc nghe lời này liền mở mắt, tiếp lấy thanh kiếm Du Ôn đưa tới, nhanh nhẹn rút ra...



Chú thích:



[1] Nguyên văn là 虎 - xue - 里. Mình sẽ tra kĩ lại sau.



[2] Lục nghệ: Lễ nghĩa, âm nhạc, cung thuật, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán