Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 96: Phiên ngoại 11




Trong không gian trắng toát, một cô gái mặc chiếc váy trắng đang ngồi dưới đất, trong tay cô cầm một quả cầu ánh sáng.

Hệ thống Mỹ Thực: “Đừng tiêu hủy ta mà! Ký chủ... Lão đại! Chủ Thần! Ta rất trung thành với cô!”

“QAQ “

Bạch Ngọc Câu nhíu mày, không nghe nó nói, cô vỗ vào quả cầu ánh sáng đang cầm trong tay, quả cầu ánh sáng càng bị đông cứng lại.

“Ta ra lệnh cho mi, từ nay về sau không được ăn bất cứ thứ gì trong lúc làm nhiệm vụ.”

Hệ thống Mỹ Thực: “!!!”

“Chủ Thần, cô đã tha thứ cho ta sao?”

Nó biết mà! Nó đáng yêu như thế, Chủ Thần chắc chắn sẽ không tiêu hủy nó đâu!

Bạch Ngọc Câu nhìn một đống hệ thống bán thành phẩm rồi loại ra những hệ thống mà lúc đầu không trói buộc với cô.

Những hệ thống trói buộc với cô đều có thể bị lỗi, nên cô phải sửa chữa lại, cũng sửa luôn bug cho chúng nó.

Đồng thời ra lệnh cho tất cả hệ thống, không được ăn đầu óc của ký chủ!

Không phải! Cũng không được ăn bất kỳ vị trí nào trên người ký chủ!

Sau khi giải quyết xong, cô đi ra khỏi không gian thì thấy mẹ cô đang nấu cơm.

Trước đây Tịnh Nguyệt cũng vào phó bản hiện đại nên có thể nấu cơm.

“Tiểu Bạch, nhanh rửa tay rồi ăn cơm thôi!” Tịnh Nguyệt thò đầu ra khỏi phòng bếp rồi liếc mắt nhìn phòng khách: “Tiểu Mỹ đâu rồi?”

Trong phòng khách chỉ có Tang Tinh đang chơi xếp gỗ, đây là Tịnh Nguyệt sắp xếp cho cậu để bù đắp phần nào tuổi thơ đã mất đi.

Không chỉ Tang Tinh có, Bạch Ngọc Câu cũng có, cô có búp bê babie và nhiều bộ váy xinh đẹp.

“Tiểu Mỹ còn đang tự kỷ một mình.” Bạch Ngọc Câu mở miệng nói.

Cô định biến Tiểu Mỹ trở lại thành người, nhưng không hiểu vì lí do gì dù cô cố gắng thế nào thì Tiểu Mỹ cũng vẫn giữ nguyên dáng vẻ zombie như thế này.

Zombie thì cũng thôi, dù sao Tiểu Mỹ đã quen.

Quan trọng là lúc Bạch Ngọc Câu làm đã không cẩn thận thay đổi màu của Tiểu Mỹ từ zombie màu xám biến thành màu hồng phấn.

“Cốc cốc!” Bạch Ngọc Câu gõ cửa phòng Tiểu Mỹ, đập vào mắt chính là một zombie màu hồng nhạt, trên đầu nó còn thắt một cái nơ bướm rất lớn.

“Ăn cơm thôi! Tiểu Mỹ!”

“Grào!”

“Chị đại chị đại! Chị xem em đã lắp xong ngôi nhà rồi này!” Tang Tinh vui vẻ chỉ vào biệt thự nhỏ bằng gỗ dưới đất.

Bạch Ngọc Câu lộc cộc chạy tới: “Tiểu Tinh Tinh giỏi quá!”

Tang Tinh nghe được lời khích lệ này thì vui vẻ nhếch môi nở nụ cười.

Một nhà bốn người ăn xong cơm trưa, Bạch Ngọc Câu mở cửa sổ liếc mắt nhìn ra ngoài.

Bây giờ, bầu trời bên ngoài đã trở lại bình thường, không còn tối tăm mù mịt như lúc trước nữa.

Có lúc thì trời xanh thăm thẳm trong veo, có lúc trời mưa thì tối tăm mù mịt.

Còn có phân chia ngày đêm, bốn mùa luân phiên nhau.

Đã dung hợp hoàn toàn với thế giới vô tận nên bây giờ cô nắm giữ toàn bộ quyền khống chế tiểu thế giới này trong tay.

Bạch Ngọc Câu nhảy xuống khỏi cửa sổ, người chơi đang đi lại trên quảng trường nhìn thấy cô thì chào hỏi: “Cao thủ!”

Tuy rằng cô đã là Chủ Thần, nhưng cô thích mọi người gọi cô là cao thủ hơn.

Thật ra định để mọi người gọi cô là chị đại, nhưng Tang Tinh nhất quyết không đồng ý.

Còn lấy cái chết đe dọa nên Bạch Ngọc Câu đành để mọi người tiếp tục gọi cô là cao thủ.

Tang Tinh: Chỉ mình em được gọi là chị đại thôi! Haha!

“Mọi người hãy đến sảnh nhiệm vụ để xem nhiệm vụ mới nhé.” Bạch Ngọc Câu nói với bọn họ.

“Hả? Chúng ta còn phải vào phó bản hả?” Một người chơi kinh ngạc nói.

Bạch Ngọc Câu nghe hiểu ý của anh ta, cô sờ cằm: “Đương nhiên rồi! Mọi người tự đi xem đi.”

Ha hả! Cô cũng định đi xem thử, nhưng nhìn tình hình này, có vẻ bọn họ đang hiểu lầm ý cô rồi.

Nhiệm vụ mới mà cô tạo ra này không giống với kiểu đánh đánh giết giết trước kia, tuy rằng cũng có, nhưng dù có chết trong phó bản cũng không phải thật sự bị chết hay biến thành quái vật.

Cô đã sửa chữa lại phó bản, nên bây giờ nó đã thay đổi rất nhiều, Bạch Ngọc Câu rất háo hức mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ khi nhìn thấy phó bản mới.

Mọi người ủ rũ cúi đầu đi về sảnh nhiệm vụ.

Có người nhìn thấy người quen thì hỏi dồn dập: “Làm sao thế? Sao mà nhìn chán nản thế!”

Vẻ mặt người kia như đưa đám: “Chúng ta còn phải vào phó bản.”

“Cái gì? Còn phải vào phó bản nữa à! A! Tôi không muốn chết đâu!”

Cứ như thế bọn họ đến sảnh nhiệm vụ thì phát hiện rất nhiều người đã tụ tập ở đây.

Tạ Trì Trì cũng đi cùng anh trai cô ấy là Tạ Nguyên Minh tới đây xem thử, cô ấy nhìn nhiệm vụ rồi nói thầm một câu: “Nhiệm vụ nhập vai, nhiệm vụ hoàn thành tâm nguyện.”

“Hả? Đây là cái gì?” Sau khi người ủ rũ nhìn thấy nhiệm vụ thì kinh ngạc trừng to mắt.

Anh ta nhìn nhiệm vụ với vẻ sửng sốt.

[Ngôi sao trong vũ trụ] đang cần gấp các vai phụ khác nhau.]

[Xin mời trợ giúp chủ đơn hoàn thành tâm nguyện của hắn, hắn muốn bảo vệ người nhà của mình.]

Đúng lúc này, Phục Toa đi tới rồi liếc mắt nhìn nhiệm vụ: “Đã có rồi à, chị đại làm việc nhanh quá!”

“Cao thủ Phục Toa, chị biết đây là gì không?” Tạ Trì Trì mở miệng hỏi.

Phục Toa cười nói: “Đây là những nhiệm vụ mới mà chị đại vừa làm ra, các người đã xem qua những nhân vật trong tiểu thuyết chưa, ví dụ như quyển tiểu thuyết Ngôi sao trong vũ trụ kia, chúng ta chỉ cần đi vào và hoàn thành tốt nhân vật mà mình nhận là được.”

“Còn nhiệm vụ hoàn thành tâm nguyện, chính là người đã chết dùng linh hồn ước nguyện, muốn tìm một người giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tôi có thấy, tôi có thấy!” Diệp Lương Thần nhấc tay nói rằng: "Làm những nhiệm vụ này có nhận được phần thưởng gì không? Có bị chết không!”

Vấn đề của anh ấy cũng là những điều mà mọi người muốn biết.

Phục Toa lắc đầu: "Sẽ không bị chết, nếu chết trong phó bản thì xem như phó bản thất bại, còn khen thưởng thì giống như trước đây, có điều nếu như hoàn thành một trăm nhiệm vụ mà đều nhận được đánh giá cấp S, thì có thể sống lại nhé ~”

“Sống lại!”

Có người nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt chờ mong, cũng có người không biết đang suy nghĩ gì.

Nhìn chung bây giờ mọi việc đều tốt, Diệp Lương Thần khá vừa ý một nhiệm vụ về thế giới võ hiệp nên anh ấy nhanh chóng đăng kí.

Anh ấy muốn làm đại hiệp và hoàn thành giấc mộng ngày xưa của mình!

Có người đã tiến vào phó bản yêu thích, có người còn muốn chờ đợi và quan sát trước.

Mọi chuyện không tệ lắm, Bạch Ngọc Câu vác lưỡi hái ngồi trên một đám mây xem phát sóng trực tiếp.

Trên hình ảnh phát sóng trực tiếp, Diệp Lương Thần đã tiến vào phó bản, anh ấy mở mắt ra rồi bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong thì anh ấy cầm bọc quần áo đã được sắp xếp cẩn thận rồi rời khỏi ngôi nhà cỏ trên núi.

[Streamer ở cổ đại à!]

[Streamer đổi người rồi à! Còn mang theo kiếm, chắc là một thiếu hiệp rồi!]

Bạch Ngọc Câu nhìn phát sóng trực tiếp, bây giờ Diệp Lương Thần không biết anh ấy chỉ đang vào phó bản làm nhiệm vụ, trong trí nhớ, anh ấy là một thiếu hiệp vừa xuống núi.

Anh ấy cũng không biết đang có phát sóng trực tiếp, đây chính là phó bản nhập vai mà Bạch Ngọc Câu mới tạo ra.

Vào phó bản và đóng vai một nhân vật nào đó, hình ảnh này sẽ được phát sóng trực tiếp cho những người ở nơi khác quan sát.

Khi streamer nhận được giá trị yêu thích (độ hảo cảm) của người xem thì một phần trong số đó sẽ được chuyển qua cho Bạch Ngọc Câu.

Còn nhiệm vụ hoàn thành tâm nguyện chính là những người sau khi chết muốn nhờ người khác hoàn thành một tâm nguyện nào đó thì họ sẽ dùng linh hồn của họ để đánh đổi.

Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, linh hồn của bọn họ sẽ thuộc về Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu xem phát sóng trực tiếp một lúc rồi cô xoay người nhảy từ trên đám mây xuống, xuất hiện ở trong phòng khách, lúc này trong phòng khách chỉ có Tang Tinh và Tiểu Mỹ.

Tịnh Nguyệt đã vào chơi trong phó bản rồi.

“Có muốn vào phó bản chơi một chút không!” Bạch Ngọc Câu nhìn Tang Tinh cùng Tiểu Mỹ.

Tang Tinh lập tức đứng dậy khỏi ghế sô-pha: “Muốn muốn muốn! Chị đại, em muốn đi theo chị!”

Tiểu Mỹ: “Grào!”

“Tốt quá! Vậy tôi sẽ vào vai một cô gái yếu ớt, nhu nhược! Hai người phải bảo vệ tôi đó!” Bạch Ngọc Câu cười hì hì nói.

Tang Tinh: “Chị đại, chị cứ yên tâm! Em chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho chị!”

“Vậy bây giờ đi nào!”

Bạch Ngọc Câu vừa nói xong thì hai người một zombie trong phòng khách đã biến mất không còn bóng dáng.

Trong một con ngõ quanh co lòng vòng, một cô gái mặc đồng phục học sinh vừa nắm quai ba lô vừa cúi đầu đi về phía trước.

Mỗi lần đi qua con đường này, cô đều thấy sợ vì nơi này thường xuyên có lưu manh cướp đồ.

Tuy rằng không muốn đi đường này, nhưng cô không còn cách nào khác, đây là đường duy nhất để về nhà cô.

“Này!” Giọng nói lưu manh của một tên con trai truyền vào tai cô gái, tay cô càng nắm chặt quai ba lô hơn.

Cô cúi đầu giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà tiếng bước chân phía sau cách cô càng ngày càng gần.

“Dám đi thêm một bước nữa thử xem?”

Cô gái dừng bước, bốn năm tên lưu manh nhuộm tóc đi đến, tên dẫn đầu còn nhuộm tóc hồng.

Cô gái nhận ra cậu, cậu chính là Tang Tinh nổi danh khắp vùng này, tóc càng hồng thì ra tay càng độc ác.

“Bạch... Ngọc Câu?” Tang Tinh cúi đầu liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực áo cô gái, rồi cậu cười một tiếng: “Giao hết tiền trên người cô ra đây cho tôi!”

“Tôi... Tôi không có tiền...” Bạch Ngọc Câu cắn môi dưới.

Tang Tinh cười lạnh một tiếng, cậu chống tay lên tường rồi cúi đầu xuống, cậu muốn nhìn thử mặt mũi của cô gái này thế nào.

Trước mắt Bạch Ngọc Câu đột nhiên xuất hiện một bản mặt to làm cô sợ hết hồn, đôi mắt rưng rưng, đầy vẻ sợ sệt.

“A...” Tang Tinh cười một tiếng: “Bỏ đi, ngày hôm nay tha cho cô.”

“Ngày mai cô phải mang mười đồng tiền tới đây nếu không đừng trách tôi đánh cô!”

Bạch Ngọc Câu vội vã ngoan ngoãn gật đầu, đến khi cậu bỏ tay ra thì cô vội vàng chạy đi, về đến cửa nhà mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Làm cô sợ muốn chết, ngày mai cô phải làm thế nào bây giờ!

Lúc này Tang Tinh lại nhíu mày, khi cậu nhìn thấy gương mặt của Bạch Ngọc Câu, tim của cậu bỗng nhiên đập nhanh lạ thường.

Tim đập nhanh không phải là do cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà đó là do cảm giác vừa hưng phấn vừa sợ sệt gây nên, giống như đã bị đánh 180 cái vậy.

Trên hết là cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ Bạch Ngọc Câu.

Cảm giác này rất kì lạ, vừa sợ hãi vừa phấn khích vừa muốn bảo vệ.

“Chậc!”

Tang Tinh hừ lạnh một tiếng, tinh thần của cậu có vấn đề phải không!

Cậu sờ lên mái tóc hồng: “Ngày mai trở lại, đi thôi, chúng ta đi cướp kẹo que của mấy đứa nhỏ!”

“Vâng đại ca!” Đàn em của cậu mở miệng nói: “Nếu có vị ô mai thì tốt quá.”

Tang Tinh hừ lạnh một tiếng: “Xem bộ dạng vô dụng của cậu này, hôm nay sẽ cho mọi người cướp mỗi khẩu vị một cái!”

Đàn em: “Oa! Đại ca thật tốt!”

Nhóm thiếu niên rời đi, một con mèo ngồi ngay ngắn ở trên đầu tường, mở miệng kêu: “Ngao!”

Tang Tinh quay đầu: “Con gì đang kêu thế, giống tiếng hổ quá!”

Đợi khi cậu quay đầu lại thì không thấy bóng con mèo nào cả, con mèo đã lộc cộc chạy đi, nhanh nhẹn nhảy vào sân của một hộ gia đình: “Ngao!”

Bạch Ngọc Câu thò đầu ra khỏi phòng: “Tiểu Mỹ, em đã về rồi!”

Tiểu Mỹ: “Ngao!”