Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 92: Phiên ngoại 7




Ở lì trong ngôi nhà nhỏ nhàn nhã mấy tháng, Bạch Ngọc Câu mới hiểu được nơi mà cô bé đang ở này.

Nơi này là thế giới vô tận, những người chết rồi sẽ được đưa đến đây.

Cô bé chính là một trong số những người bị đưa vào đây, ở trong này phải làm nhiệm vụ thì mới có thể sống sót, với điền kiện là không được chết trong phó bản.

Còn chuyện cô bé tiếp tục lớn lên thì vẫn chưa tìm được nguyên nhân.

Từ khi ông nội Đao Đao biến thành lưỡi hái thì rất ít khi nói chuyện, Bạch Ngọc Câu chỉ có thể trò chuyện với thú cưng Tang Tinh.

Còn Tiểu Mỹ, nó đang tăng ca để nghiên cứu một kiểu móng tay mới.

“Cậu vẫn luôn ở nơi này sao?” Bạch Ngọc Câu nhìn Tang Tinh.

Hai người bọn họ ngồi liệt trên ghế sô-pha, trông như hai đứa trẻ vô công rỗi nghề.

Tang Tinh gật đầu: “Đúng vậy, vẫn luôn ở đây, từ khi em có ý thức thì vẫn ở trong phó bản.”

Cậu nhớ rằng từ khi bắt đầu, cậu đã ở trong phó bản, lúc cậu mới vào đấy thì không nhìn thấy bất cứ một con quái vật nào cả.

Chỉ có một quái vật... là cậu.

Cậu đợi rất lâu rất lâu ở đấy, lâu đến nỗi cậu không còn nhớ rõ bản thân cậu đã sống được bao nhiêu năm rồi.

Tuy rằng bề ngoài của cậu chỉ khoảng bảy, tám tuổi nhưng thực tế cậu là một lão quái vật.

“Sau đó... Dường như có rất nhiều người giống như chị đi vào đấy, em đã giết hết bọn họ, sau đó bọn họ đột nhiên sống lại, nhưng vẻ ngoài đã thay đổi.”

Tang Tinh nhớ lại rồi nói: “Bọn họ sẽ nghe lời của em, cũng không bao giờ ồn ào đòi ra khỏi phó bản hay là muốn sống sót.”

Bạch Ngọc Câu sửng sốt một chút: “Hả?”

“Đó là người chơi.” Thanh lưỡi hái ngủ say bao lâu nay bỗng nhiên mở miệng: “Người chơi phải tham gia vào phó bản mới có thể sống sót, nhưng nếu người chơi chết trong phó bản thì sẽ biến thành quái vật.”

“Ông nội Đao Đao!” Bạch Ngọc Câu vui vẻ mở miệng nói: “Ông dậy rồi à!”

Thanh lưỡi hái vù vù chuyển động một chút rồi nói: “Tiểu Bạch, cháu cẩn thận một chút... Cháu đã bị chú ý đến rồi”

Bạch Ngọc Câu còn chưa hiểu rõ thì ông nội Đao Đao lại không nói thêm lời nào nữa.

Tiếng nói của ông ta nghe có vẻ suy yếu, giống như già đi vài tuổi.

Tang Tinh nghiêng đầu nhìn chị đại: “Thế nên em là người chơi đã chết à?”

Bạch Ngọc Câu sờ đầu cậu: “Tiểu Mỹ cũng là người chơi nha!”

Tang Tinh: “!!!”

Tiểu Mỹ đáng ghét!

“Vậy ông nội Đao Đao nói tôi đã bị theo dõi là có ý gì?” Bạch Ngọc Câu đứng lên khỏi ghế sô-pha rồi nhìn xung quanh.

“Không có ai theo dõi tôi mà!”

Cô bé quay đầu nhìn Tang Tinh: “Tại sao ông nội Đao Đao lại bảo tôi phải cẩn thận.”

Tang Tinh gãi đầu: “Em cũng không biết nữa.”

“Leng keng, leng keng.”

Tang Tinh đứng lên khỏi ghế sô-pha rồi đi mở cửa, người nhấn chuông cửa chính là Phục Toa.

Cứ cách hai ba ngày Phục Toa lại đến đây một lần, lúc trước đều đứng ngoài cửa nói chuyện nhưng bây giờ có thể vào trong nhà rồi.

Chị ấy mang đến mấy túi hoa quả rồi đổi dép đi vào: “Hai người đã ăn chưa, tôi có mang ít hoa quả đến.”

Trải qua mấy ngày ở chung với cao thủ, chị ấy đã phát hiện mặc dù cao thủ rất mạnh, nhưng vẫn giống như một đứa trẻ.

Không, thực ra giờ cao thủ cũng chỉ là một cô bé thôi.

Bạch Ngọc Câu lắc đầu, Phục Toa đi rửa hoa quả: “Vậy mọi người đợi một lát, tôi rửa xong rồi mang lại đây.”

Chờ chị ấy rửa sạch hoa quả rồi đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Bạch Ngọc Câu đang nhón chân đứng trên cửa sổ nhìn tới nhìn lui.

Sau khi xem một lúc, cô bé lại nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó chạy đến phía sau TV ngó nghiêng xung quanh.

"Cao thủ, ăn hoa quả này.” Phục Toa đặt trái cây lên bàn.

Bấy giờ, Bạch Ngọc Câu mới đi tới cầm một quả táo lên gặm, cô bé vừa ăn vừa nhìn xung quanh.

“Ngài đang tìm gì đấy?” Phục Toa hơi khó hiểu, từ lúc chị ấy vào đây thì cao thủ cứ nhìn xung quanh suốt.

Bị mất đồ gì sao?

Bạch Ngọc Câu lắc đầu: “Ông nội Đao Đao bảo tôi phải cẩn thận vì tôi đã bị để ý đến.”

Phục Toa: “???”

Chị ấy thấy vô cùng hoang mang: “Cái gì?”

Tang Tinh thấy chị ấy vẫn chưa hiểu được thì kể lại nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ lúc nãy cho chị ấy.

Sau khi Phục Toa nghe xong thì nhíu mày lại, lông mày ở hai bên gần như dính liền với nhau: “Quái vật cũng là người chơi...”

Đầu óc của chị ấy chuyển động nhanh chóng.

Chị ấy biết Chủ Thần có tồn tại, thật lâu trước đây khi chị ấy đến thế giới vô tận, một ông lão đã nói cho chị ấy biết.

Chủ Thần sáng tạo ra thế giới vô tận, nhưng không ai biết Chủ Thần là nam hay nữ, dáng vẻ ra sao.

Bọn họ quá chú tâm và bận rộn vào phó bản, nên chưa bao giờ nghĩ tới lý do tại sao Chủ Thần lại muốn tạo ra một thế giới vô tận như vậy.

Đến nỗi còn bị theo dõi...

Phục Toa nhìn Bạch Ngọc Câu, tay chị ấy chỉ lên phía trên, vẻ mặt của Bạch Ngọc Câu tràn đầy mờ mịt.

Phục Toa: “...”

Chị ấy ám chỉ chưa rõ sao?!

“Bỏ qua đi.” Phục Toa thở dài một hơi, chị ấy cũng không chắc chắn có phải hay không.

Có điều nếu thanh lưỡi hái của Bạch Ngọc Câu đã nhắc nhở cô bé như thế, sợ rằng Chủ Thần đang nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Câu rồi.

Chỉ không biết bị theo dõi như vậy là tốt hay xấu.

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu, chị ấy đang nói gì thế, gì mà ông nội Đao Đao như thế, nói gì mà cô bé nghe không hiểu gì hết.

Người tứ chi phát triển thì làm gì chịu động não suy nghĩ chứ, cô bé vui vẻ gặm táo.

Mãi đến khi Phục Toa đi rồi, Bạch Ngọc Câu vẫn còn đang gặm hoa quả, vừa gặm vừa xem tivi.

Gần đây Chủ Thần đã cho bọn họ rất nhiều hoạt động giải trí, trong tivi không chỉ có phát sóng trực tiếp phó bản mà thỉnh thoảng cũng có những buổi biểu diễn nữa.

“I miss you ~ I miss you ~ I miss you~” (*) Bạch Ngọc Câu khẽ ngâm nga theo.

(*) nguyên văn艾米修/ Amy Xiu là cách phát âm tiếng Anh của I miss you. Nên khi nói Amy Xiu, nghĩa là tôi nhớ em.

Tang Tinh đứng một bên kinh ngạc nhìn chị đại của mình, chị đại thật đáng sợ mà.

Ngay cả giọng ca cũng có lực sát thương như vậy!

“Tiểu Tinh, sau này tôi cũng phải tổ chức một buổi biểu diễn!” Bạch Ngọc Câu hưng phấn lắc chân, đong đưa theo khán giả trên tivi.

“Tuyệt quá!” Tang Tinh vỗ tay: “Đến lúc ấy em sẽ là một fan hâm mộ trung thành của chị đại!”

Cậu muốn nhìn thấy cảnh chị đại giết quái bằng tiếng hát như thế nào!

Tổ chức một buổi biểu diễn, dường như là một cách khá hay để giết quái!

[Xin mời người chơi Tiểu Bạch vào phó bản. Xin mời người chơi Tiểu Bạch vào phó bản!]

Trong đầu của Bạch Ngọc Câu vang lên âm thanh thông báo, cô bé gãi đầu, không phải nửa tháng trước cô bé vừa vào phó bản hay sao, sao lại phải vào phó bản nữa rồi.

Tuy nhiên vào phó bản cũng tốt, cô bé hơi nhớ lúc kề vai chiến đấu với ông nội Đao Đao!

“Đi thôi! Vào phó bản thôi!” Bạch Ngọc Câu quay lại nói với Tang Tinh một tiếng, cũng kéo Tiểu Mỹ từ trong phòng ra ngoài.

Một nhà ba người! Cùng nhau hành động nào!

Hai người một zombie đi tới sảnh nhiệm vụ, thì thấy đã có không ít người tụ tập ở đấy.

Bọn họ nhìn thấy Bạch Ngọc Câu đến thì rất kích động nhìn cô bé: “Cao thủ!”

“Cao thủ, vừa mới xuất hiện một phó bản mới dành cho 100 người!”

Phục Toa cũng đang ở đây, chị ấy nói với Bạch Ngọc Câu đang đi tới: “Vừa mới mở một phó bản cấp S dành cho 100 người, sợ rằng sẽ khó lắm đây.”

Bạch Ngọc Câu liếm kẹo que, vẻ mặt cô bé vô cùng thích ý: “Có ai muốn vào phó bản 100 người không!”

Phó bản dành cho một trăm người đấy! Mới nghe đã thấy náo nhiệt rồi!

Cô bé rất thích náo nhiệt!

“Cao thủ! Tôi tôi tôi!”

“Tôi tôi tôi! Tôi sẽ không kéo chân sau của cao thủ đâu!”

“Cao thủ nhìn tôi nhìn tôi này, tôi sẽ nói 666!”

Lúc này có một thiếu niên mặc cổ trang đi vào, anh ấy thấy nơi này có nhiều người quá thì muốn rời khỏi sảnh nhiệm vụ.

Nhưng mà anh ấy còn chưa kịp đi ra ngoài, thì đã bị một cô bé đứng ở trên đài thuận tay kéo vào.

Anh ấy chưa kịp phản ứng lại thì một dòng người tràn vào.

100 người nhanh chóng tập hợp đầy đủ, sau đó Bạch Ngọc Câu bắt đầu mở phó bản.

Tiến vào phó bản, có người chơi từng đi theo Bạch Ngọc Câu vào phó bản trước đây bắt đầu hét to: “Quái mau đến đây đi! Quái mau đến đây đi!”

Đây là cách để bọn hắn gọi quái đến, trước tiên dùng âm thanh để hấp dẫn chúng lại đây, sau đó để cao thủ dùng lưỡi hái giết chết!

“A a a a a a a!!!”

“Mau tới đây!!!”

“Quái vật mau tới ăn ta này!!!”

Thiếu niên mặc cổ trang nhíu mày, anh ấy xoay người nhìn một đống người này, cuối cùng chọn một người đàn ông cũng mặc cổ trang: “Này anh bạn, bọn họ đang làm gì thế?”

Mỹ nam mặc cổ trang liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó lạnh nhạt nói: “Không biết.”

Thiếu niên mặc cổ trang: “...”

“Tôi tên là Diệp Lương Thần, vừa hoàn thành phó bản dành cho tân thủ, là một người thích mặc Hán phục (*), anh cũng thế phải không?”

(*) Phong cách thời trang cổ của người Hán.

Mỹ nam mặc cổ trang: “Ta là Chúc Kinh.”

“Chỉ thế thôi hả?” Diệp Lương Thần nhìn Chúc Kinh: “Cô bé kia đang làm gì thế, tại sao tôi cảm thấy bọn họ cứ điên điên khùng khùng thế nào ấy.”

Anh ấy liếc mắt nhìn người chơi đang la hét, rồi lại nhìn sang cô bé đang cầm lưỡi hái đằng đằng sát khí và cả con zombie đứng bên cạnh cô bé nữa.

Chúc Kinh liếc mắt nhìn Diệp Lương Thần: “Ngươi là ai?”

Diệp Lương Thần sửng sốt một chút: “Tôi là Diệp Lương Thần!”

“À, ta là Chúc Kinh.” Chúc Kinh luồn tay vào ống tay áo rồi nhìn lên bầu trời ảm đạm.

Phó bản này nhìn rất vắng vẻ, trống không, giống như tro tàn còn sót lại sau khi núi lửa bùng lên, ngoài ra không có thứ gì cả.

Người chơi đã kêu gào nửa ngày: “Sao không thấy quái đến nhỉ.”

Bạch Ngọc Câu vỗ đầu một cái: "Không sao, quái không đến chỗ ta, thì ta đi tìm quái!”

Chỉ cần cô bé tìm thấy quái là được rồi!

“Cao thủ thật thông minh!”

“Cao thủ 6666!”

Phục Toa nhìn một đám người chơi thi nhau thổi rắm cầu vồng thì chị ấy mở miệng nói: “Đề nghị mọi người không nên phân tán ra, hãy tập trung xung quanh cao thủ.”

“Mọi người đều hiểu mà, hành động riêng lẻ dễ bị chết thảm lắm.”

Mọi người nghe xong thì gật đầu, bọn họ thấy lời nói rất có lý, đi theo cao thủ thì mới đảm bảo được tính mạng của bản thân mình.

Không đi theo cao thủ, chưa biết chừng mới đi được hai bước đã chết rồi.

“Rất tốt, mọi người đừng để rớt lại phía sau! Cố gắng đuổi kịp nhé!” Phục Toa vung tay lên, mọi người cùng nhau bám sát theo Bạch Ngọc Câu.

Ở trong đội ngũ, Diệp Lương Thần nhìn Chúc Kinh: “Nơi này không có thứ gì nhỉ, chẳng lẽ quái vật ở nơi này đều trốn dưới đất sao”

Chúc Kinh quay đầu nhìn Diệp Lương Thần: “Ngươi là ai thế?”

Diệp Lương Thần: “???”

“Anh bạn, anh có não cá vàng à? Tôi là Diệp Lương Thần đây!”

Chúc Kinh gật đầu: "À, ta là Chúc Kinh.”

Diệp Lương Thần: “...”

Lẽ nào ở lâu trong thế giới vô tận thì đầu óc sẽ có vấn đề à?

Cứ như vậy, Bạch Ngọc Câu dẫn theo bọn họ đi cả ngày, nhưng mà cũng không nhìn thấy một con quái nào.

Đến khi bọn họ kiệt sức sắp gục xuống thì Phục Toa mới đề nghị nghỉ ngơi một chút.

“Nhân lúc nghỉ ngơi, chúng ta cùng điểm danh để xem mọi người có theo kịp không nhé.” Phục Toa đề nghị.

Bạch Ngọc Câu nghe đề nghị điểm danh của chị ấy xong thì rất hưng phấn, vội vàng giơ tay: “Tôi muốn làm huấn luyện viên!”

Cô bé đứng trước mặt mọi người: “Từ trái sang phải, bắt đầu điểm danh!”

Tang Tinh: “Một!”

Tiểu Mỹ: “Grào!”

Phục Toa: “Ba!”

...

Đại Mỹ: “Một trăm!”

Bạch Ngọc Câu vỗ tay một cái: “Xong rồi! Mọi người đều đủ cả! Vừa đủ một trăm người!”

Phục Toa cũng gật đầu, chị ấy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, không thiếu một ai.”

Chị ấy đặt mông ngồi dưới đất, đột nhiên thân thể cứng đờ, lạnh cả sống lưng: “Chờ đã...”

Bạch Ngọc Câu còn chưa có điểm danh, làm sao lại có 100 người!

Người ngồi bên cạnh Phục Toa cũng đột nhiên sững sờ, Phan Niên trợn to hai mắt: "Mẹ nó! Sao lại đủ 100!”

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Không sai mà, đủ một trăm.”

Phan Niên thở dài, anh ấy nhìn Bạch Ngọc Câu: “Chúng ta chỉ có một trăm người!”

Bọn họ chỉ có một trăm người!!! Điều này nói rõ một chuyện! Có thứ gì đã trà trộn vào đây rồi!

Bạch Ngọc Câu: “Đúng rồi!”

Cô bé chắc chắn không có vấn đề! Chính là một trăm không sai mà!

Miệng Phan Niên mấp máy một lúc, cuối cùng tuyệt vọng mở miệng: "Chúng ta đã đủ một trăm người rồi, vậy thì ngài tính sao?

Bạch Ngọc Câu vui vẻ nói: “Tôi là huấn luyện viên mà! Ha ha!”

Phan Niên: “...”