Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 61




“Ma Tôn đại nhân, chúng ta thật sự không thống trị Tu Tiên giới à?”

Tất cả ma nhìn Bạch Ngọc Câu mặc trang phục quản gia. Trông cô rất chuyên nghiệp, nhưng bên dưới cô không có hai chân mà chỉ là u hồn.

U hồn liếc họ một cái, nói: “Đừng gọi ta là Ma Tôn đại nhân, hãy gọi ta là Quản gia đại nhân!”

Chúng ma: “Vâng thưa Ma Tôn đại nhân!”

Đại Bao gãi đầu, gã ta nhỏ giọng cằn nhằn với Diệp Lương Thần bên cạnh: “Ta cảm thấy Quản gia đại nhân không hay bằng Ma Tôn đại nhân.”

Diệp Lương Thần: “Thế ngươi thấy cái tên Đại Bao có hay không?”

Đại Bao vỗ ngực: “Đương nhiên có! Đây là cái tên hay nhất!”

Diệp Lương Thần: “…”

“Được rồi, xuất phát thôi.” Bạch Ngọc Câu chải tóc rẽ ba phần tư, bôi dầu dưỡng tóc lên, trông cực kì chuyên nghiệp.

Cô là quản gia của tập đoàn Tiểu Mỹ, từ nhỏ đã được đào tạo chuyên nghiệp tại tập đoàn Tiểu Mỹ.

Mục đích lần này của cô là tới đại học M, chào đón Long Vương trở về!

————

“Tăng cường công kích!” Úc Hàng chỉ huy, vô số người có dị năng đều ào ào tung dị năng của mình ra.

Cổng trường dày đặc zombie, tốc độ tiến hóa của các zombie càng lúc càng nhanh.

Tuy dị năng của họ cũng tăng lên, nhưng muốn chống lại zombie vẫn rất khó khăn.

Tiểu Mỹ: “Grào!”

Nó ra lệnh một tiếng, số ít zombie tiến hóa trong trường học cũng xông lên.

Một đám zombie mặc quần áo màu vàng lao vào đánh nhau với đám zombie quần áo rách rưới bên ngoài.

“Grào grào grào!” Sao mày đánh zombie chúng tao!

Zombie vàng: “Grào grào grào!”

Thế sao tụi bay tấn công bọn này?

“Grào grào grào!” Đây là lệnh của lão đại!

“Grào grào grào!” Bên này cũng theo lệnh lão đại!

“Grào!!!”

Đám zombie đánh nhau, đúng lúc này một con zombie khổng lồ bước tới. Trên vai của zombie khổng lồ là một zombie mặc đồ tây đang ngồi giữa đám người.

Tuy làn da của zombie kia vẫn là màu xanh xám nhưng cậu ta lại sở hữu gương mặt của con người.

Phần lớn khuôn mặt của các zombie hiện nay đều thối rữa, cũng chỉ có Tiểu Mỹ là xem như chăm sóc không tệ lắm.

Trên tay con zombie đang cầm một chiếc ly đế cao, chiếc ly đế cao đó đựng đầy máu đỏ tươi.

Cậu ta cao ngạo nhìn đám người sống sót và các zombie trong đại học M: “Lũ kiến hôi.”

Phan Niên nghe cậu ta nói xong chỉ cảm thấy rùng mình: “Nó là cái gì thế, vua zombie à?”

Thậm chí Hồng Sào còn hét lên: “Đ* mẹ! Đây là lần thứ hai bố nhìn thấy một zombie có thể điều khiển zombie khác đó!”

“Lần đầu là ai?” Phan Niên quay đầu lại.

Hồng Sào: “Chẳng phải nó đứng ngay cạnh anh à?”

Phan Niên: “Ồ, Tiểu Mỹ!”

“Vãi cả?! Tiểu Mỹ cũng trở thành kẻ chi phối zombie được luôn?”

Trong ấn tượng của anh ấy, đây chính là Tiểu Mỹ vô cùng đáng thương!

Từ khi nào nó đã trưởng thành tới độ có thể điều khiển zombie, trở thành kẻ có tiếng nói?

Zombie ngồi trên vai của zombie khổng lồ, mẹ kiếp, chẳng lẽ đầu óc đám người này bị zombie ăn hết rồi à, không nghe thấy cậu ta nói gì sao?

“Con người ngu xuẩn!”

“Chiếm đóng nơi này cho ta! Bắt tất cả người ở đây lại!” Vua zombie cười lạnh một tiếng, sau đó uống hết lượng máu đựng trong ly.

Tiếng ra lệnh của cậu ta khiến các zombie càng tấn công dữ dội hơn.

Cô giáo Triều Tiểu Trân cầm thước dạy học, đẩy cặp kính trên mặt lên. Cô ấy quất từng roi một với đám zombie.

“Grào!” Tiểu Mỹ cũng tung đòn tấn công. Nó dùng kĩ năng mạnh nhất của mình!

Bàn tay to và nắm tay lớn!

Đây là kĩ năng nó học trộm được. Theo nghiên cứu của nó, lúc Bạch Ngọc Câu dùng bàn tay to và nắm tay lớn đánh nó thì rất đau, tạo ra tổn thương rất lớn.

Giờ nó cũng kế thừa tài nghệ của Bạch Ngọc Câu.

Nó vung tay ra vỗ một cái tát, khuôn mặt của vô số zombie bị nó tát bay!

Không ngờ bàn tay của nó đáng sợ như vậy!

Vua zombie nhìn nó, cậu ta đặt ly rượu trên vai zombie khổng lồ, sau đó nhảy lên đầu ngón tay của zombie khổng lồ.

Cậu ta đứng trên đầu ngón tay nhìn Tiểu Mỹ: “Ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.”

Phục Toa: “!!!”

“Ôi trời, con zombie này bị cái gì thế!” Phan Niên kinh hãi nhìn con zombie này.

Cô giáo Triều Tiểu Trân cầm thước dạy học đi về phía vua zombie. Nhưng cô ấy chưa tới trước mặt vua zombie đã bị một xúc tu cuốn lên.

“Quái vật xúc tu!” Hồng Sào kêu lên. Anh ấy vung tay ném cầu lửa tới nhằm cứu cô Triều Tiểu Trân.

Nhưng quả cầu lửa kia đập vào xúc tu xong không gây ra bất kì thiệt hại nào cho nó.

Sau lưng vua zombie mọc ra vô số xúc tu chắc khỏe. Đám xúc tu múa may trong không trung như thể một cây mây lớn, che khuất trời xanh.

Giờ đây tất cả mọi người đều cảm thấy khủng hoảng.

“Các ngươi đã thấy sức mạnh của ta chưa?” Vua zombie coi thường mọi người: “Đầu hàng đi, ta sẽ không giết các ngươi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta muốn nuôi nhốt con người chứ không phải ngu ngốc giết hết bọn họ.

Giết luôn là cách làm của zombie ngu ngốc, còn cậu ta là vua zombie có trí tuệ!

“Grào!” Tiểu Mỹ nhìn cô Triều Tiểu Trân bị xúc tu cuốn lên không trung, nó gào lên tức giận!

Tiểu Mỹ nhảy lên không trung, sau đó duỗi tay mình ra!

“Rầm!”

Nó rơi vào giữa đám xúc tu, đồng thời cũng bị xúc tu cuốn lên.

Úc Hàng liên tục phóng ra những tia sét, tiếc rằng những vị trí bị tia sét với đường kính 20cm bổ xuống đều bị đám xúc tu né tránh linh hoạt.

Ngay cả khi anh ấy muốn tấn công vua zombie cũng bị một sức mạnh vô hình chặn đứng.

“Grào grào grào!” Vô số zombie gầm lên.

Vua zombie cong môi: “Đúng là một đám người ngu dốt.”

Nói xong, những chiếc xúc tu đập xuống rầm rầm, theo đó cánh cổng trường đại học M vỡ tan.

Nhóm người dị năng ở cổng trường phải dựa vào sức mình trốn thật nhanh mới thoát khỏi cái chết.

Người bình thường trốn trong ký túc xá nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

“Chúng ta xuống liều mạng cùng với họ thôi!” Có người hết lên.

Cũng có người nói: “Đừng đi xuống, đừng gây thêm phiền phức cho họ!”

Toàn bộ đại học M hỗn loạn.

Ngay lúc tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng, Phục Toa hân hoan nở nụ cười nhìn giao dịch trong đầu: “Chị đại sắp về rồi!”

Cuối cùng chị đại chơi ở Tu Tiên giới lâu như vậy cũng muốn quay về!

Tu Tiên giới, ui, chị đại vừa bảo sẽ dẫn theo một lượng lớn người tới đây, chắc chắn họ đều là người tu tiên rồi!

“Chị đại dẫn người tới giúp! Đều là người tu tiên cả!” Phục Toa nói với mọi người.

Mọi người nghe xong vẫn thấy hơi lo lắng: “Vua zombie không phải hạng xoàng, dù Tiểu Bạch quay về cũng sợ rất khó…”

Vua zombie nghe chị ấy nói: “Chị đại? Ha!”

Người tu tiên cơ à?

Người tu tiên có ích gì ở thế giới này, dù có là người tu tiên thì làm được gì đây!

Chẳng ai ngăn được bước chân của cậu ta hết! Cậu ta muốn kiểm soát toàn bộ thế giới trong tay mình!

Đúng lúc này, Phục Toa nhanh chóng sử dụng một tệ giao dịch để mua set đồ ăn cho cả gia đình.

Thoáng cái!

Trời đất u ám! Không! Bầu trời vốn đã tối rồi, giờ chỉ đen hơn mà thôi!

Một đám người có hình thù kì lạ tỏa ra khí đen, ăn mặc quần áo màu đen xuất hiện ở không trung.

Đại Mỹ ngồi trên xúc tu, hưng phấn liếm một cái: “Nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời!”

Nhất định dùng làm nhân màn thầu ma sẽ ngon lắm cho xem!

Vô số ma chạy tới chạy lui trên xúc tu của vua zombie, có ma còn lấy móng vuốt cắt đứt xúc tu: “Ta muốn phần này!”

He he! Đợi gã ta gắn lên người mình, chẳng phải sẽ trở thành ma đẹp trai nhất à!

Vua zombie nhìn cả đàn quỷ đột nhiên xuất hiện, cậu ta lập tức nổi khùng lên, liên tục vung vẩy xúc tu muốn giết sạch bọn chúng.

“Chết tiệt! Dám xuống tay với xúc tu của bản vương!”

Cậu ta tức giận tới mức gương mặt thay đổi hình dạng.

Nhưng nhóm ma lại cười đùa hí hửng, có một ma còn chạy tới bên người cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là Long Vương hả?”

Vua zombie: “Tao là mẹ mày!”

“Này! Cả đám xấu xí chúng mày mau cút hết xuống đi!”

Không ít ma nhìn cậu ta bằng ánh mắt kinh hãi: “Sao ngươi dám nói chúng ta xấu!”

Dựa vào đâu mà chỉ tay gọi họ là “Này đồ xấu xí”, những kẻ tên Này bọn họ có đắc tội ai đâu!

“Sao ngươi có bộ dạng thế này vậy? Tại sao ngươi không bảo những ma khác cút xuống chứ?” Này có phần tức giận.

Vô số Này cũng cực kỳ tức giận!

Đám Phan Niên nhìn tình trạng chướng khí mù mịt trên không trung. Có thành viên trong đám người kia rơi từ trên trời xuống rồi nhảy nhót lung tung.

Một ma chạy tới trước mặt Phan Niên: “Ngươi tên gì?”

Phan Niên quay đầu: “Đây là người tu tiên mà cô bảo à?”

Phục Toa: “…”

Một Ma nhìn Phan Niên rồi tặc lưỡi hai cái: “Tên của ngươi dài quá, ta tên Một Ma, nghe hay không?”

Phan Niên: “…”

“Yên lặng! Yên lặng!” Bạch Ngọc Câu nhìn nhóm ma. Cô ra lệnh một tiếng, toàn bộ nhóm ma đều ngoan ngoãn đứng phía sau lưng cô.

Tang Tinh miễn cưỡng đứng bên người Bạch Ngọc Câu, hung dữ nhìn Tiểu Mỹ đang bị xúc tu trói lại.

Tiểu Mỹ chết tiệt! Tang Tinh tôi không đội trời chung với mi!

Bạch Ngọc Câu đưa nhóm ma tới bên cạnh Tiểu Mỹ. Cô lấy lưỡi hái ra xoẹt xoẹt hai tiếng cắt hết đám xúc tu trói Tiểu Mỹ và cô Triều Tiểu Trân..

“Sao họ dám đối xử với ngài như thế!” Bạch Ngọc Câu căm tức: “Thuộc hạ đến chậm, kính xin Long Vương đại nhân tha tội!”

Vô số ma dựa theo diễn tập ban đầu ào ào quỳ một gối xuống đất, cúi đầu: “Tham kiến Long Vương đại nhân!”

Mọi người: “!!!”

Tiểu Mỹ: “Grào?!”

“Tôi sẽ đi trút giận cho ngài!” Bạch Ngọc Câu nhìn vẻ mặt kinh sợ của Tiểu Mỹ, cô biết nhất định Long Vương bị tên zombie chết tiệt kia dọa rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói xong cả người cô lóe lên, một cái tát giáng thẳng vào mặt vua zombie.

“To gan! Long Vương của chúng ta là người mi đắc tội được à?”

Vua zombie nhìn cô gái trước mắt, cậu ta tức giận bảo:“Nó chỉ là một con zombie bình thường thôi! Tại sao ta phải…”

Cậu ta chưa dứt lời, Trần Thông đã bạo gan nói: “Zombie gì hả! Đây là Long Vương đại nhân của bọn ta! Ba năm…”

Miệng hắn ta bị Bạch Ngọc Câu bịt lại: “Không được cướp lời thoại của tôi!”

Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng: “Thời hạn ba năm đã đến, chúng ta tới đây nghênh đón Long Vương, một zombie nhỏ bé như mi mà cũng dám ức hiếp Long Vương đại nhân à!”

“Bốp!” Vua zombie ăn một cái tát lệch mặt.

Vua zombie ôm mặt, đậu má, mụ điên chui ra từ chỗ nào đây?

Cậu ta lập tức thu hồi xúc tu, chẳng lẽ không đánh lại thì cậu ta không chạy được à?

“Grào!”Cậu ta ra lệnh, vô số zombie rút lui như thủy triều.

Zombie khổng lồ muốn đưa vua zombie chạy trốn, nhưng chẳng biết từ bao giờ đầu nó đã bị khoét mất.

Đại Bao cầm một cục đá sáng lấp lánh: “Quản gia đại nhân! Viên linh thạch nảy rất thích hợp cho việc tu luyện của ma chúng ta!”

Phương thức tu luyện của yêu ma bọn họ khác với người tu tiên. Linh thạch người tu tiên sử dụng không có bao nhiêu tác dụng với họ.

Ai ngờ nơi này có linh thạch thích hợp cho việc tu luyện của ma bọn họ!

Không! Có lẽ nên gọi là ma thạch!

Vua zombie thấy thú cưỡi của mình đổ rầm xuống, thoáng cái cậu ta muốn dịch chuyển tức thời khỏi đây.

Nhưng trước mặt cậu ta lại xuất hiện một người phụ nữ, Đại Mỹ cười hì hì bảo: “Chạy đi đâu? Ngươi nghĩ chúng ta là ma tốt lành gì à?”

Thứ xấu xí này là ma ở thế giới này!

Đúng là xúc phạm với ma bọn họ!

Trên bầu trời là một mớ hỗn độn, dưới mặt đất càng loạn xạ hơn.

“Úi úi! Anh đừng móc đầu cậu ấy ra!”

Trương Tam vừa chạy từ ký túc xá xuống đã thấy một yêu ma định móc não người anh em zombie của mình. Cậu ấy vội vàng ngăn lại.

“Sao không được?” Bá Bá nhìn cậu ấy.

Trương Tam mở miệng bảo: “Các anh nhìn đi, đám mặc quần áo màu vàng này đều là zombie nhà chúng ta, chung chiến tuyến với chúng ta.”

Bá Bá ngẫm ngẫm gật đầu, cậu ta hô lên với đám ma: “Kẻ mặc quần áo vàng đều là ma nhà mình, mọi người đừng moi não họ ra!”

Chúng ma đáp ừ ừ qua loa.

“Ngươi tên gì?” Bá Bá nhìn con người trước mặt.

Không ngờ người phàm có thể chung một nhà với ma, chắc hẳn tên của cậu ấy rất hay!

Trương Tam: “Tôi tên Trương Tam, năm nay hai mươi ba tuổi, người anh em là Cự Vô Bá(*) à?”

(*)Đây là tên một người khổng lồ dưới thời vua Mang nhà Hán.

Tạng người cao thế này, nhìn vừa cao vừa đẹp trai!

Bá Bá ngồi xổm xuống đất nhìn cậu ấy: “Tên của ta không phải Cự Vô Bá, ta tên Bá Bá, năm nay tám tuổi.”

Nói xong hắn ta nghiêm túc bảo: “Tên của ngươi khá hay, nhưng không hay bằng tên của ta!”

Trương Tam nhìn cơ thể cao ba mét, cơ bắp lực lưỡng, khuôn mặt đầy râu quai nón của hắn ta: “Người anh em, anh nói thật hả?”

Má ơi tạng người to thế này mà anh bảo anh tám tuổi!

Còn Ba Ba nữa!

Tên này hài hước ghê, vừa xuất hiện đã đòi làm bố cậu ấy!

Tiếc rằng đời này chỉ có cậu ấy làm bố người khác thôi!

Bá Bá gật đầu. Hắn ta nói thật, đúng là tên của đối phương không hay bằng tên hắn ta.

Dù họ là huynh đệ đi nữa cũng không thể đi ngược lại ma tâm!

Hắn ta nhìn người phàm xưng huynh gọi đệ với mình, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Trên đời này chưa từng có người phàm nào can đảm dám nói với ma bọn họ như vậy đâu!

Ma Tôn… Quản gia đại nhân đưa họ tới nơi tốt quá!

Bá Bá hạnh phúc nghĩ. Đã là huynh đệ thì có phải hắn ta nên tặng đối phương chút gì hay không?

Cậu ta móc trong ngực ra một chiếc màn thầu đen rồi đưa tới trước mặt Trương Tam: “Ngươi ăn không?”

Trương Tam ngửi mùi thối hoắc này, suýt thì cậu ấy phun sạch bữa trưa hôm nay: “Ọe!”

Đcmn! Người anh em này không bao giờ tắm à?

Vãi cả xoa xoa ngực mình một lát đã xoa được cả một cục ghét vừa to vừa hôi như vậy!

Bá Bá thấy cậu ấy nôn mửa, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, sao tên này cũng mang thai vậy!

Giờ nhiều người mang thai quá!

Hê hê! May mà lần trước hắn ta đã hỏi rất nhiều ma mới biết khi mang thai sẽ nôn ọe.

Haiz, tiếc cho huynh đệ tốt của hắn ta không thể ăn món màn thầu ma ngon như vậy!

Bá Bá rưng rưng ăn màn thầu ma: “Người anh em, nếu có thai phải nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Trương Tam: “??? Ọe!”

Diệp Lương Thần ở trên trời nhìn chăm chú cảnh này, cười điên cuồng: “Há há há!”

Thì ra không chỉ mình hắn cảm thấy loại màn thầu này khó ăn!

Hắn không cô đơn!