“Tôi mặc kệ ai là chủ!” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn tức giận nói: “Hôm nay tất cả vật tư ở đây đều thuộc về chúng tôi!”
“Thức thời thì mau buông hết đồ xuống. Nếu không... Các người chết ở chỗ này đi!”
Anh ta nói xong thì đàn em cũng bắt đầu ra tay.
Tạp Oa Y thấy thế sử dụng dị năng hệ hắc ám của mình. Cô ấy xòe tay phải, lòng bàn tay ngưng tụ ra một quả cầu màu đen to lớn.
Quang cầu càng lúc càng lớn, cho đến khi cô ấy ném nó ra ngoài.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn ngay lập tức bị cuốn vào đó.
Quả cầu dường như có thể ăn thịt người, người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn nhanh chóng biến mất.
Sau đó quả cầu lại lao về phía những người Đọa Thiên Bang còn lại và nuốt chửng từng người một.
“A!!!”
Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy: “Oa! Thật lợi hại! Tất cả kẻ xấu đã bị tiêu diệt!”
Tạp Oa Y nhìn cô gái tóc trắng với đôi mắt sáng lấp lánh: “...”
Đây là dị năng được nâng cấp của cô ấy, có thể nuốt chửng hoàn toàn những người trong lòng có ý xấu.
Cô ấy không nghĩ tới những người Đọa Thiên Bang này đầu óc tuy không tốt lắm nhưng trong lòng lại đầy ý nghĩ xấu xa.
Quả nhiên là không có ưu điểm gì.
Phục Toa tiếp tục tính tiền cho bọn họ. Bạch Ngọc Câu lại trở về quầy thu ngân rồi bắt đầu chơi game.
He he!
Quả nhiên vừa rồi cô không ra tay là đúng!
Người này chính là cục quản lý. Bọn họ không chỉ kiểm tra diện mạo thành phố mà còn trừ hại cho dân!
Mà lúc này Tạp Oa Y cũng rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ cô ấy đoán sai rồi?
Không thể nào!
Chủ cửa hàng này chắc chắn không đơn giản như vậy! Chỉ đơn thuần nhìn cô ấy, không sợ hãi coi như thôi đi, sau khi nhìn thấy dị năng của cô ấy mà vẫn còn tâm trạng chơi game.
Chẳng lẽ... Chủ tiệm ngay từ đầu đã nhìn ra đám người này không phải là đối thủ của cô ấy?
Xì! Nếu là như vậy, vừa rồi chắc chắn là chủ tiệm đang thử cô ấy!
Tạp Oa Y suy nghĩ một lúc. Chờ sau khi tính tiền rõ ràng, cô ấy dẫn theo một đám đàn em cầm đồ đạc rời khỏi nơi này.
Dù thế nào đi nữa, nhiều vật tư như vậy cũng đủ cho căn cứ của bọn họ sống trong một khoảng thời gian.
Sau khi Tạp Oa Y rời đi, Bạch Ngọc Câu vuốt cằm, đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.
Nếu trước đây lúc cô muốn bán Tiểu Lam, hệ thống Giao Dịch Vị Diện chỉ bảo cô suy nghĩ kỹ lại.
Thế thì!
Nền tảng giao dịch này có thể bán... robot không?
Đôi mắt Bạch Ngọc Câu biến thành ngôi sao. Cô bấm số điện thoại của Chúc Kinh Tiên Quân.
Rất nhanh, hư ảnh của Chúc Kinh Tiên Quân xuất hiện trước mặt cô.
Trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước. Cũng không phải là hắn chán ghét thiếu nữ trước mắt.
Giao dịch cùng thiếu nữ này rất vui vẻ. Hắn cũng khá thích kiểu người mua hàng này.
Lúc này, Chúc Kinh Tiên Quân, người đã sử dụng hàng chục lần thuật xóa trí nhớ cho mình, rõ ràng đã quên mất sự đau khổ lúc trước.
“Thân ái, xin hỏi anh có thể giúp tôi một chuyện không?” Bạch Ngọc Câu chớp chớp mắt, làm bộ cầu xin.
Chúc Kinh Tiên Quân mở miệng: “Chuyện gì?”
“Tôi có một ý tưởng táo bạo. Tôi phát hiện vị diện giao dịch hình như có thể bán người. Anh có thể mua tôi được không? Tôi muốn đi thế giới của anh chơi.”
Chúc Kinh Tiên Quân nghe xong lời nói của cô đang định cúp điện thoại, lại nhìn thấy thiếu nữ trước mặt vươn một ngón tay: “Để cho tôi qua đấy đi. Tôi đổi cho anh một trăm tệ vị diện!”
“Thành giao!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Ký chủ, hãy suy nghĩ lại!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Hay lắm, tiểu tử mi lại còn có bug! Giờ thì hay rồi, ký chủ muốn bán mình!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ta cũng muốn mua ký chủ~ Ký chủ đáng yêu như vậy, Tinh Tinh đáng yêu như vậy, chỉ 9.9 thôi!”
Hệ thống Tu Tiên: “Cái gì! Thế giới tu tiên! Nhanh nhanh nhanh! Ký chủ cố lên!”
Chỉ cần ký chủ đi thế giới tu tiên, nhận ra thực lực của mình không đủ, nhất định sẽ vui vẻ chăm chỉ tu luyện.
Tốt quá!
Mùa xuân của hệ thống Tu Tiên nó lại đến rồi!
Bạch Ngọc Câu cùng Chúc Kinh Tiên Quân thương lượng thỏa đáng, lại cất Tiểu Lam và Tiểu Hoàng vào trong không gian.
Trong không gian, các thần binh ma khí đều tự canh giữ một góc.
Bây giờ chúng nó vừa là anh em vừa là đối thủ!
Không ai có thể nhượng bộ!
Băng Giá Đau Thương nhìn Thống Chi Thiết Bổng, Thống Chi Thiết Bổng nhìn Băng Giá Đau Thương. Ngay tại thời điểm bốn mắt chúng nó nhìn nhau.
Đột nhiên có hai con zombie xấu xí xuất hiện trong không gian.
Thống Chi Thiết Bổng: “Mẹ kiếp! Có vũ khí biết biến hình!”
Loại vũ khí này ngay cả sau khi biến hình còn xấu xí như vậy, không biết ở bản thể thì còn xấu đến mức nào!
Đúng là xấu cả mắt nó!
Băng Giá Đau Thương nhìn chúng nó, hítttt! Ký chủ quả nhiên khủng bố. Vũ khí xấu xí như vậy cũng có thể dùng được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưỡi hái nhìn chúng một cái, sau đó nói: “Đến đây, đến chỗ ông nội.”
Tiểu Lam và Tiểu Hoàng lập tức chạy tới: “Grào grào!”
Ông nội! Chúng con theo ngài!
Lúc trước chúng đã ở trong không gian này một thời gian, đã có quan hệ tốt với ông nội lưỡi hái rồi.
Thống Chi Thiết Bổng: “!!!”
Không ngờ là cháu trai cháu gái tiền bối! Than ôi! Nếu như tổ tiên Kim Cô Bổng của nó cũng ở đây thì tốt rồi.
Băng Giá Đau Thương nhìn bộ dáng vui vẻ hòa thuận của chúng, trong lòng lại nghĩ tới chủ nhân ban đầu của nó.
Nhớ lúc trước bọn họ cũng như thế. Chỉ tiếc sau này chủ nhân không cần nó nữa.
Huhu... Đau quá!
- --
“Oa! Nơi này đẹp quá!” Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh đứng trong căn phòng cổ kính.
Chỉ có hai người họ được bán qua. Hai người đóng gói cùng nhau trong gói bưu kiện 9.9.
Về phần Phục Toa, hệ thống Giao Dịch Vị Diện tạo một cái giao diện trong đầu của chị ấy.
Chị ấy ở lại mạt thế đợi. Nếu như chị đại muốn trở về thì chị ấy sẽ mua chị đại và Tang Tinh về.
Dù sao Phục Toa cũng không lo lắng cho sự an toàn của bản thân. Zombie ở đây đã bị đóng băng thành tác phẩm điêu khắc rồi. Cho dù có người đến thì cùng lắm chị ấy dùng thuật dịch chuyển tức thời để chạy trốn.
Từ sau khi Tang Tinh ngày đêm kéo chị ấy dịch chuyển tức thời để tìm chị đại, dị năng của chị ấy đã vô cùng trơn tru.
Thậm chí còn thăng cấp, có thể kiểm soát được nơi mình muốn dịch chuyển đến.
Chị ấy đánh không lại thì sẽ chạy đến đại học M, ở đó có Tiểu Mỹ, còn có nhiều dị năng giả khác...
Đợi đã!
Chị ấy nhớ hình như nhóm Phan Niên còn ở đại học M!
“Ừm...” Phục Toa quyết định đi làm chuyện tốt, đưa bọn họ về là được rồi.
Trong nháy mắt, chị ấy dịch chuyển tức thời mang theo máy tính và máy chủ biến mất khỏi cửa hàng.
Dù sao máy tính cũng là thứ bây giờ chị đại thích nhất. Chị ấy không thể làm mất được.
Vị diện Tu Tiên.
Chúc Kinh Tiên Quân vươn tay: “Một trăm tệ.”
Bạch Ngọc Câu đưa một trăm tệ cho hắn: “Phong cảnh nơi này của các anh thật đẹp!”
Quả thực chính là khu vực thích hợp cư trú của robot!
Hệ thống Tu Tiên: “Nhanh cho cô uống rượu! Nhanh cho cô uống rượu!”
Thân phận robot hiện tại đúng là không thể làm cho ký chủ chăm chỉ tu luyện được.
Phải đổi một thân phận khác mới được.
Hệ thống Mỹ Thực: “Đây là mi nói đấy nhé, không phải chúng ta giật dây đâu. Có hậu quả gì chúng ta không gánh vác.”
Hệ thống Đánh Dấu: “Đúng thế đúng thế!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Ký chủ uống rượu sẽ biến thành tính cách khác thật không? Ta muốn xem!”
Hệ thống Tu Tiên: “Uống! Để ký chủ mạnh dạn uống!”
Bạch Ngọc Câu đang ở trong sân nhìn tiên hạc trên trời thì nhìn thấy trước mặt có thêm một bầu rượu.
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, người máy chúng ta đến nhà người khác làm khách phải lịch sự, phải uống rượu thật vui vẻ mới đúng.”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Có lý có lý.”
Bạch Ngọc Câu vừa nghe lời này cũng cảm thấy có lý. Cô cầm lấy bầu rượu kia đi tới trước mặt Chúc Kinh Tiên Quân: “Anh uống rượu không?”
Chúc Kinh Tiên Quân nhìn cô một cái: “Không uống.”
“Được!” Bạch Ngọc Câu mở nắp bầu rượu ra: “Vậy bầu rượu này là của tôi!”
“Không phải tôi không muốn uống rượu vui vẻ với anh ta, chính anh ta nói không uống.”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
Cái này quan trọng à? Không quan trọng!
Bạch Ngọc Câu uống rượu xong, chẳng mấy chốc đã say khướt. Tang Tinh vẫn canh giữ bên cạnh cô.
Chúc Kinh Tiên Quân ngửi mùi rượu trên người cô hơi không vui vung tay lên, mùi rượu kia liền biến mất.
Hắn đi vào trong phòng đóng cửa lại nhìn số dư của mình. Không tệ không tệ.
Mang bọn họ đến đây đổi được một trăm tệ, đúng là có lời.
Hắn nhìn hai người này, phát hiện bọn họ không có tu vi, thoạt nhìn đều là người bình thường. Căn bản không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho thế giới mà hắn sinh sống.
Ban đêm, Bạch Ngọc Câu yếu ớt tỉnh lại.
Cô nhìn thoáng qua tiểu sư đệ vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình: “Sư đệ.”
Tang Tinh nhìn cô: “Sư tỷ!”
Bạch Ngọc Câu nhìn cậu một cái: “Sư phụ vẫn không chịu tha thứ cho tỷ sao?”
Tang Tinh nức nở gật đầu: “Sư phụ... Sư phụ...”
“Haiz.” Bạch Ngọc Câu thở dài một hơi. Cô cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu của mình đi tới trước cửa phòng Chúc Kinh Tiên Quân.
“Sư phụ! Người thật sự muốn đuổi đồ đệ xuống núi sao?”
Chúc Kinh Tiên Quân: “???”
“Đồ đệ biết rõ lần này mình phạm phải sai lầm lớn, nhưng sư phụ không thể niệm tình cho tình cảm ngày xưa, để đồ nhi ở lại sư môn chuộc tội được sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Ngọc Câu quỳ trên mặt đất. Cô ôm ngực hét khản cả giọng.
Chúc Kinh Tiên Quân: “...”
Người này lại bị sao thế!
“Chúng ta chưa từng có tình cảm ngày xưa. Ngươi không nên nói bậy!”
Chúc Kinh Tiên Quân hắn không có một đồ đệ nào! Người này đừng hòng ăn vạ!
Trách không được hắn nói người này sao lại hào phóng như vậy được, vừa ra tay là một trăm tệ.
Thì ra là đang tính kế hắn! Quỷ kế đa đoan!
“Được!” Bạch Ngọc Câu cắn răng: “Đồ nhi đi. Lần này đi là cả đời!”
Cô đứng dậy: “Sư đệ, ta đi đây. Quãng đời còn lại ngươi phải chăm sóc tốt bản thân.”
Tang Tinh khóc gào lên: “Không! Đệ muốn đi cùng tỷ!”
Bạch Ngọc Câu nhìn cậu, cô biết tiểu sư đệ hoạt bát đáng yêu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
“Được! Chúng ta đi!”
Chúc Kinh Tiên Quân nghe giọng nói ngoài cửa, trong đầu tràn ngập nghi vấn. Sau đó hắn lại tự mình dùng mấy lần thuật xóa trí nhớ.
Thuật xóa trí nhớ thật tốt, làm cho hắn quên đi phiền não, để hắn có thể chuyên tâm tu luyện.
Mất đi đoạn ký ức này, Chúc Kinh Tiên Quân bắt đầu thiền định.
Tang Tinh cõng sư tỷ suy yếu [Say rượu chưa tỉnh] đi xuống chân núi.
“Sư đệ, sau này ta nhất định không phụ ngươi!” Bạch Ngọc Câu chịu đựng đau khổ nói.
Bạch Ngọc Câu cô chính là thiên tài triệu năm khó có được của thế giới tu tiên. Nhưng mà cô lại bị người khác hãm hại, thoáng cái từ thiên chi kiêu tử biến thành một khúc củi mục!
Củi mục! Củi mục bị người khác nhục mạ! Bị người ta bắt nạt!
Ngay cả vị hôn thê Tiểu Mỹ lúc trước của cô cũng đã từ hôn. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó Tiểu Mỹ nói như thế nào.
Tiểu Mỹ vênh váo tự đắc nhìn cô: “Tên phế vật này sao xứng với đại tiểu thư Tiểu Mỹ ta! Si tâm vọng tưởng! Ngoan ngoãn cầm thư từ hôn này đi đi!”
Bạch Ngọc Câu nghĩ tới đây, trong lòng dâng lên một nỗi hận.
Cô ngửa mặt lên trời hét lên: “Ba mươi năm Hà Đông! Ba mươi năm Hà Tây! Đừng coi thường thiếu niên nghèo!”
Chỉ là giọng nói này bằng cách nào đó đã bị trộn với một giọng nam.
Bạch Ngọc Câu quay đầu nhìn. Chỉ thấy một thiếu niên mặc quần áo rách đang khó hiểu nhìn cô.
“Sao ngươi lại nói giống hệt với ta?”
Thiếu niên nhìn hai thiếu nam thiếu nữ nghèo đến rách rưới này, chỉ cảm thấy đã gặp được tri âm.
Chắc là thiếu nữ này cũng bị đối xử như hắn nên mới có thể cảm khái như thế!
“Tại hạ là Diệp Lương Thần, không biết phương danh cô nương?”
Bạch Ngọc Câu nhìn hắn: “Tại hạ là Bạch Ngọc Câu, vừa bị sư phụ đuổi khỏi sư môn!”
Ánh mắt Diệp Lương Thần sáng lên: “Ngươi cũng bị đuổi khỏi khỏi sư môn à?”
“Đúng. Không chỉ có thế, vị hôn thê của ta còn giáp mặt nhục nhã ta!”
Diệp Lương Thần nhìn cô một cái: “Ta... cũng vậy.”
Hắn không nghĩ tới đây đúng là một nam sinh nữ tướng đồng bệnh tương liên. Mái tóc bạc trắng chỉ sau một đêm giống hắn có lẽ cũng vì phải chịu sự đối xử bất công này.
“Haiz. Huynh đài, thật không giấu diếm. Tại hạ đã từng là thiên chi kiêu tử.” Diệp Lương Thần mở miệng nói.
Bạch Ngọc Câu nhìn hắn đồng thanh nói: “Sau đó biến thành củi mục!”
“Tri âm!”
Bạch Ngọc Câu nhìn Diệp Lương Thần, trong lòng không khỏi cười thầm: “Haha! Ngươi chắc chắn không so được với ta. Không nghĩ đến trong người ta có ba lão gia gia đúng không!”
Điểm này ngươi chắc chắn thua! Thiên chi kiêu tử chỉ có thể có một mình ta!
Diệp Lương Thần nhìn Bạch Ngọc Câu, hắn cũng nghĩ thầm: “Bạch huynh, ngươi vẫn thua ta một bậc. Không ngờ trong cơ thể ta có một tà ma thượng cổ đúng không!”
“Hắn ta sẽ giúp ta trở lại đỉnh phong! Khà khà khà khà khà!”
“Grào!” Đang lúc bọn họ đang suy nghĩ lung tung thì một tiếng hổ gầm khiến toàn thân Diệp Lương Thần run rẩy.
Hắn thầm than không tốt: “Đây là hổ thần bảo vệ núi của tông môn.”
Với thực lực hiện tại của hắn, chỉ sợ phải cửu tử nhất sinh.
“Đừng sợ! Chỉ là một con hổ nhỏ thôi. Để ta giải quyết!” Bạch Ngọc Câu nhìn Diệp Lương Thần.
Diệp Lương Thần nháy mắt cảm động. Tri âm mới quen này thật quyết đoán.
Hắn chỉ chờ Bạch Ngọc Câu xông lên giải quyết con hổ.
Nhưng không ngờ Bạch Ngọc Câu đột nhiên biến thành một con heo con trắng trẻo ngốc nghếch.
Diệp Lương Thần: “??? Ngươi đang làm gì thế!”
Chẳng lẽ nguyên hình của tri âm này là heo? Cô dự định dùng nguyên hình của mình đi đối kháng với hổ thần bảo vệ núi!
Chỉ là nguyên hình này không phải quá... nhỏ sao?
Bạch Ngọc Câu dùng cặp mắt tròn tròn kia nhìn Diệp Lương Thần: “Đương nhiên là giả heo ăn thịt hổ rồi! Củi mục chúng ta đánh không lại nó, chỉ có thể sử dụng chiến thuật thôi!”
Cô là con heo đỉnh nhất!
Diệp Lương Thần: “...”
Hổ thần bảo vệ núi: “...”