“Tôi... Tôi tôi tôi không thể cưới cô!” Liêu Vi cuống quýt từ chối.
Không phải cô ấy không thích Bạch Ngọc Câu, dẫu sao cả đảo này không ai không thích ân nhân cứu mình.
Chẳng qua...
Liêu Vi nhìn thoáng qua mấy người đang nhìn cô ấy chằm chằm mà rùng mình.
Nếu cô ấy đồng ý thì sẽ bị đuổi ra khỏi đảo này.
Hơn nữa không phải cô ấy không biết trạng thái tinh thần của ân nhân mình hơi không ổn.
Nếu bây giờ cô ấy đồng ý với lời cầu hôn, chẳng phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?
Liêu Vi từ chối xong thì vội vàng chạy đi, Bạch Ngọc Câu vươn tay phải ra: “Không!!! Không ~”
Vì sao?!
Vì sao cô gái mà cô yêu lại tàn nhẫn từ chối cô.
Chắc chắn là vì cô ấy không thích thân thể và gương mặt con người này của cô.
Bạch Ngọc Câu đứng dậy, rơi lệ đầy mặt, cô há mồm dò hỏi trong đầu: “Bọn mi nói xem nếu ta khôi phục dáng vẻ của bản thân, cô ấy sẽ đồng ý lời cầu hôn của ta chứ?”
Hệ thống Mỹ Thực: “Quá đáng giận! Dám từ chối ký chủ đại nhân của chúng ta! Cho cô ta một bài học!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ đại nhân ~ thật sự không được thì ngài xem xét bản thống đi ~ ta rất ngoan ngoãn đó ~”
Hệ thống Làm Ruộng: “Ôi, nguyện người có tình trên thế gian đều có ruộng trồng.”
Hệ thống Tu Tiên: “Ký chủ, không bằng nỗ lực làm nên sự nghiệp, người Lam Tinh đều rất thích nỗ lực phấn đấu!”
Hệ thống Cơ sở hạ tầng: “Phù... Khò khè ~”
“Hóa ra người Lam Tinh thích nỗ lực!” Bạch Ngọc Câu lại cháy lên tự tin.
Cô! Người ngoài hành tinh cấp cao của hành tinh Gia Qua, là người ngoài hành tinh nỗ lực nhất trong vũ trụ.
Bạch Ngọc Câu đã hạ quyết tâm, cô phải nỗ lực làm con người trên đảo được sống hạnh phúc vui vẻ.
Vậy đến lúc ấy, cô lại khôi phục dáng vẻ nguyên dạng của mình, chắc chắn sẽ làm cô gái đẹp vừa rồi thích mê luôn.
Nói là làm, cô thu chiếc nhẫn kim cương to bằng nắm tay kia vào không gian.
Nhẫn kim cương to thế này cũng chỉ có người đẹp nhất vũ trụ mới xứng đeo lên.
Cô muốn giữ kỹ nhẫn, chờ đến lúc đó lại cho Liêu Vi một niềm vui bất ngờ!
Hôm sau.
Mọi người ngủ một giấc dậy, vừa đi ra khỏi phòng đã thấy cả đảo đều thay đổi hình dáng.
Trên đảo bày từng căn nhà chỉnh tề, phòng ốc được quy hoạch vô cùng ngăn nắp.
Mà cách đó không xa, gần phòng ốc còn có một công viên trò chơi khổng lồ. Trong công viên trò chơi có một cái đu quay cao bằng một người màu hồng nhạt đang chờ đợi có người đi lên du ngoạn.
Liêu Vi ngủ dậy mở cửa phòng ra, nhìn thấy ở cửa phòng cô ấy đặt một bó hoa và vài bộ quần áo.
Hoa là hoa hồng, trên hoa hồng có một tấm thiệp nhỏ.
Trên tấm thiệp viết: “Mỹ nữ thân yêu, tôi sẽ không bỏ cuộc, hy vọng em sẽ mãi vui vẻ ~”
Liêu Vi nhìn chữ như giun bò trên tấm thiệp này, chỉ cảm thấy tâm trạng phức tạp. Cô ấy thở dài ôm hoa vào đặt trên đầu giường.
Trên đảo, bọn Úc Hàng đang chia nhà cho mọi người.
Bạch Ngọc Câu xây nhà, phần lớn là biệt thự hai tầng. Nhà to như vậy chắc chắn không thể để một người ở.
Bọn họ sắp xếp ít nhất ba bốn người một căn biệt thự.
Phan Niên thì phân phát quần áo cho người trên đảo, những thứ này đều là Bạch Ngọc Câu lấy từ sàn diễn CC về.
Tuy những quần áo này đều rất hoa lệ, nhưng đây quả thực là bảo bối với những người đã lâu không thay quần áo.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đảo vừa bận rộn vừa vui vẻ.
Mà Bạch Ngọc Câu cho bọn họ tất cả, lúc này lại đang ôm búp bê thị sát đồng ruộng mà bọn Tạ Trì Trì trồng trọt.
“Sinh trưởng ổn đấy ~” Cô nhìn đám đồ ăn đang cố gắng trưởng thành.
Tuy cô muốn theo đuổi Liêu Vi, nhưng cô chưa từng quên duy trì hình tượng.
Đó là thích làm ruộng.
Cô cầm cuốc khai hoang với mọi người, chờ đến khi dọn sạch đất thì có thể trồng thêm nhiều lương thực.
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ thật chăm chỉ!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Ký chủ vẫn luôn chăm chỉ như vậy, mỗi ngày cô ấy đều sử dụng tôi đó ~”
Hệ thống Đánh Dấu: “Người ta cũng thế. Mỗi ngày ký chủ đều không có quên người ta đó ~”
Hệ thống Tu Tiên: “Tiểu Điền, nhiệm vụ của mi còn bao lâu mới hoàn thành?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hệ thống Làm Ruộng: “Không lâu lắm. Chỉ cần ký chủ gieo hết hạt giống, chờ đến khi mỗi loại hạt giống đều thu hoạch được một ngàn hạt giống thì hoàn thành.”
Nhiệm vụ của nó là để ký chủ sống sót ở thời đại mạt thế quỷ quái này.
Cho nên sau khi có hạt giống, con người mới có thể tự cung tự cấp.
Hệ thống Làm Ruộng: “Hạt giống cá quế còn thiếu 96, giống ngô còn thiếu 103...”
Nó đọc từng cái, nhìn có vẻ đã sắp hoàn thành nhiệm vụ.
Thật ra nhiệm vụ này có lẽ chỉ thiếu một chút tiến độ, đó là tính cả đám học sinh ở đại học M và người căn cứ Hạnh Phúc.
Huống chi trên mỗi lá cây đều mọc đầy hạt giống.
Muốn thu hoạch thật ra không khó.
Tiếp theo chỉ cần thu hoạch phần trưởng thành trên đảo, chờ đến lúc đó bọn hái hết hạt giống xuống, có lẽ nhiệm vụ của hệ thống Làm Ruộng cũng được hoàn thành.
Nhưng mà hạt giống ở đây chưa gieo được bao lâu, còn phải mấy ngày nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy ngày nay Bạch Ngọc Câu đều chạy đến chỗ Liêu Vi.
Hiện tại cô chỉ hận không thể nhanh chóng cưới người Lam Tinh xinh đẹp này về nhà.
“Cầu xin em, gả cho tôi đi đi ~” Cô giơ kim cương nhẫn lại bắt đầu.
Bây giờ mọi người đã quen.
Dẫu sao mỗi ngày cô đều cầu hôn một lần, chỉ hận không được mỗi ngày đều dính ở trên người Liêu Vi.
“Xin lỗi!” Liêu Vi trả lời như bình thường.
Nói thật cô ấy thật sự sắp bị Bạch Ngọc Câu chinh phục, nhưng mà mỗi một lần cô ấy đều cực kỳ nghiêm túc nhắc nhở mình.
Cô ấy không thể đồng ý lời cầu hôn, nói cách khác nhỡ đâu lúc nào đó ân nhân bình thường lại, chẳng phải cô ấy sẽ rất lúng túng à.
Huống chi mấy ngày nay mỗi ngày Tang Tinh đều dẫn Tiểu Mỹ đi theo cô ấy.
Liêu Vi thật sự sợ dưới sự giận dữ Tang Tinh thịt cô ấy luôn.
Ngay khi Liêu Vi lần nữa từ chối Bạch Ngọc Câu, hệ thống Làm Ruộng hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống Làm Ruộng: “Ký chủ, ta đi đây! Con người có cô thật sự không tầm thường! *Giơ ngón tay cái*”
Nó nói rất chân thành, như thật sự cảm thấy con người được cứu rồi.
Nó đi rất nhẹ nhàng, đông đảo hệ thống cũng sôi nổi tạm biệt nó.
Bạch Ngọc Câu nghiêm túc nói với nó: “Mi yên tâm về hành tinh Gia Qua chờ ta. Chờ ta cầu hôn thành công, ta sẽ dẫn Liêu Vi trở về tìm mi!”
“Được...”
Hệ thống Làm Ruộng chậm rãi biến mất ở trong đầu cô.
Bạch Ngọc Câu rất cảm khái. Cô không ngờ hệ thống do mình chế tạo ra hết năng lượng nhanh như vậy, cần trở về nạp.
Cũng đúng lúc này. Cô nhận được món quà cuối cùng do hệ thống Làm Ruộng để lại.
[Kho lương thực: Để đồ ăn trong kho có thể bảo đảm đồ ăn tươi mới.]
Bạch Ngọc Câu sáng mắt, đây chính là thứ tốt, đối với người Lam Tinh, chứa đồ ăn vẫn luôn là vấn đề lớn.
Tuy loại kho lương thực này ở hành tinh Gia Qua đã rất hiếm thấy.
Nhưng hiện tại lại cực kỳ quan trọng với Lam Tinh.
Kho hàng lương thực này giống đồ mà hệ thống Cơ sở hạ tầng cho cô, có thể chọn một chỗ để xây.
Bạch Ngọc Câu chọn mãi cuối cùng quyết định đặt kho lương thực ở cạnh đồng ruộng.
Như vậy người Lam Tinh khuân vác đồ ăn cũng không quá vất vả.
Hiện tại trên đảo đã không còn lạ đối với việc đột nhiên có thêm kiến trúc.
Bạch Ngọc Câu tìm được Tạ Trì Trì: “Về sau đặt hết lương thực vào kho hàng này, có thể giữ tươi mới ~”
Tạ Trì Trì nhìn cô ôm búp bê, trịnh trọng gật gật đầu với cô: “Được ~”
Bạch Ngọc Câu: “!!!”
Sao cô ấy cũng làm ra vẻ đáng yêu!
Đáng giận! Bạch Ngọc Câu cô không thể bị thua kém!
Dáng vẻ này thì người ngoài hành tinh cấp cao là cô biết để mặt mũi ở đâu.
“Hừ hừ ~” Cô hừ hừ một tiếng: “Cô không dễ thương như tôi ~”
Tạ Trì Trì: “...”
Hóa ra là đang làm ra vẻ dễ thương, cô ấy còn tưởng gần đây ân nhân nói chuyện kiểu này, cho nên muốn thử dung nhập.
Trong đầu Bạch Ngọc Câu, hệ thống Tu Tiên cũng không nhàn rỗi, hiện tại hệ thống Làm Ruộng đi rồi.
Ngoài hệ thống Cơ sở hạ tầng mỗi ngày ngủ ngon ra thì chỉ có ba đứa nó chỉ huy.
Hệ thống Tu Tiên ngẫm nghĩ rồi lại lôi thêm một hệ thống nữa ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh sáng của hệ thống mới có vẻ khá yếu: “Chào mọi người, tôi là hệ thống Làm Mẹ Tốt.”
Hệ thống Mỹ Thực: “Hệ thống Làm Mẹ Tốt là làm gì?”
Hệ thống Đánh Dấu: “Là nuôi ký chủ như trẻ con à? Chờ mong!”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Không phải, là ký chủ làm mẹ tốt.”
Hệ thống Mỹ Thực: “? Ký chủ có con à?”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Không phải ký chủ có ba đứa con à?!”
Nó xem trên tư liệu về ký chủ viết, chưa kết hôn đã có thai, mang theo ba đứa con, đến nay không tìm được bố.
Hệ thống Tu Tiên đỡ trán: “Thôi, không quan trọng.”
“Bây giờ ta tuyên bố nhiệm vụ luôn à?” Hệ thống Làm Mẹ Tốt dường như cũng nhận ra không khí không ổn.
Hệ thống Đánh Dấu: “Chờ chút đi. Hiện tại ký chủ tán gái thất bại, chỉ sợ không có tâm trạng nuôi con.”
Hệ thống Làm Mẹ Tốt: “Cái gì? Ký chủ là đàn ông?”
Hệ thống Tu Tiên: “...”
Trong phòng, Bạch Ngọc Câu đau lòng uống rượu Lam Tinh, trong đầu cô có ghi lại.
Loại rượu này có thể làm người quên phiền não, quên đau khổ.
Cô rất đau!
Cực kỳ đau! Đau thấu tim!
“Vì sao!” Cô duỗi tay túm cánh tay Tiểu Mỹ mà lay: “Vì sao Liêu Vi không thích tao?”
Tiểu Mỹ: “Grào?”
Bạch Ngọc Câu túm hai cánh tay, đau lòng ôm cánh tay khóc rống. Chờ khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy Tiểu Mỹ mất hai tay đang câm nín nhìn cô.
“Xin lỗi lỗi, ta không cố ý ý.” Bạch Ngọc Câu ngượng ngùng nối cánh tay lại cho Tiểu Mỹ.
“Mày cũng là người Lam Tinh. Mày nói xem vì sao cô ấy không thích ta đây đây?”
“Là bởi vì mắt ta không đủ to to à? Hay do cằm ta không đủ nhọn nhọn?”
Tiểu Mỹ: “Grào...”
“Ôi!” Bạch Ngọc Câu lắc đầu, cô giơ bia tu một ngụm xuống bụng: “Một rượu giải ngàn sầu! Hức hức hức!”
- ---
Trên mặt đường lớn, không ít zombie đi qua đi lại.
Tầng cao nhất của tòa nhà sáu tầng, hai người có dị năng đang cẩn thận quan sát tình hình bên dưới.
“Nhiều zombie như vậy, sao chúng ta có thể đi ra ngoài tìm đồ?” Trình Hàng oán giận.
Hai người bọn họ đều có dị năng, lấy thực lực của bọn họ vốn không khó sống ở mạt thế.
Nhưng mà trên thực tế ngày hôm qua bọn họ vừa đi vào nơi này.
Chỗ bọn họ ở đã không còn đồ ăn.
Bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn đổi chỗ, nói cách khác sớm hay muộn cũng sẽ đói chết.
Nhưng nào ai ngờ, lúc bọn họ vừa đến nơi đây thì chỉ có mấy con zombie ít ỏi, hiện giờ khắp nơi đều có.
“Có người!” Bùi Song nhỏ giọng nói.
Trình Hàng thò lại gần nhìn thoáng qua. Anh ấy chỉ thấy một cô gái mặc quần áo dài đang đi trên đường.
Phía sau cô ấy còn có một nam một nữ, không!
Là một thiếu niên tóc hồng và một con zombie nữ!
“Con! Con của tôi!” Bạch Ngọc Câu nôn nóng tìm kiếm. Cô không ngờ mình mới ngủ một giấc đã không thấy hai đứa con của mình.
Hiện tại ở bên cạnh cô chỉ có con trai cả.
“Huhuhu, con tôi!” Bạch Ngọc Câu lật xem từng con zombie.
Nhưng mỗi con zombie đều không phải con của cô.
Mãi đến khi, cô thấy được hai bóng dáng thấp bé ở phía trước.
Bạch Ngọc Câu vèo một tiếng tiến lên ôm hai con zombie bé vào trong ngực: “Cuối cùng mẹ đã tìm được hai con!”
Hai con zombie bé quẫy loạn trong lòng cô, Bạch Ngọc Câu ôm chúng nó chặt hơn nữa: “Mẹ biết các con trách mẹ không giám sát chặt chẽ các con. Các con đánh mẹ cũng được, mắng mẹ cũng được, đều là mẹ sai...”
Cô ôm một lát thấy zombie trong ngực không giãy nữa, lúc này mới buông tay ra.
Cô kéo hai con zombie nhỏ đến bên cạnh Tiểu Mỹ: “Ngoan, để bố ôm các con một lát ~”
“Bây giờ mẹ đưa các con về làm đồ ngon cho các con ăn, có được không?”
Cô nói rồi sờ sờ đầu Tang Tinh: “Tinh Tinh ngoan nhất! Phải trông bố với hai em đấy ~ Mẹ yêu con nhất!”
Tang Tinh: “!!!”
Hai con zombie bé: “Grào grào grào!”
Suýt nữa bị bóp chết, con người thật là đáng sợ!
Trình Hàng nhìn cảnh này mà tâm trạng phức tạp. Anh ấy dụi mắt nhìn năm người nhà này mà rơi vào trầm tư.
Trình Hàng: “!!!”
“Bây giờ con người và zombie đều có thể cùng nhau sinh con à?! Còn là hai nữ!”
Bùi Song: “... Có… có lẽ?”