Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 32




“Xin đừng mê luyến anh ~ anh chỉ là một truyền thuyết mà thôi ~”

Mọi người nhìn chiếc loa được cô gái có mái tóc đâm lên trời đang vác. Nó phát hết bài hát này tới bài tiếp theo.

Khiến họ có cảm giác như mình quay trở lại niên đại kia.

Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn nhóm người mẫu: “Chỗ các cô có quần áo mới không?”

“Tôi đang muốn khôi phục lại gia tộc Táng Ái, giờ chỉ thiếu quần áo thôi.”

Nhị Thái chỉ ra phía hậu trường. Cô ấy bảo Bạch Ngọc Câu đi, rồi lại sợ đám zombie xông vào qua cánh cửa đã hỏng.

“Tôi đi lấy cho cô. Cô muốn mấy bộ?”

Một tay Bạch Ngọc Câu bê loa, tay kia cầm lưỡi hái: “Đương nhiên càng nhiều càng tốt rồi, ai cũng phải có trách nhiệm chấn hưng gia tộc ta.”

“Còn nữa,” Cô quay đầu nhìn về phía đám đàn ông bị trói: “Tuy mấy người không phải thành viên trong gia tộc Táng Ái chúng ta, nhưng nếu mấy người muốn gia nhập, tôi cũng có thể cho mấy người một cơ hội ~”

Tuy nói ngoại hình họ xấu, thưởng thức cũng không ổn, mặc đồ hết đen lại trắng, nhìn vừa quê mùa vừa kém sang.

Nhưng hiện nay Tạng Ai Bạch Cơ cô chỉ muốn chấn hưng gia tộc Táng Ái.

Cô muốn cho toàn thế giới này đều biết tới truyền thuyết về gia tộc Táng Ái!

“Gia nhập! Gia nhập! Chúng tôi muốn gia nhập!” Đám đàn ông gật đầu mãnh liệt.

Bọn họ đã thấy rõ rồi, tuy người phụ nữ này theo đuổi trào lưu đã tàn lụi nhưng cô rất lợi hại!

Không thấy cô vừa giết zombie thế nào ư?

Kitty thấy thấy đám bọn họ đều gật đầu đồng ý, cô ấy định nói cho cô gái kia biết rằng đám đàn ông này đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

Song lời của cô ấy còn chưa ra khỏi miệng đã thấy cô gái kia tiếp tục cất lời: “Gia tộc Táng Ái nhà chúng ta chỉ có một tiêu chuẩn thôi!”

“Hữu Hộ pháp hãy tới nói đi!”

Lãnh Thiếu bị nhắc tên có phần xấu hổ che mặt: “Gia tộc Táng Ái chúng ta là gia tộc thanh khiết nhất, không có ngoại lệ.”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Câu nhìn họ, nghiêm túc nói: “Người trong gia tộc Táng Ái không được trêu hoa ghẹo bướm, mấy người có thanh khiết không?”

Đám đàn ông đáp không chút do dự: “Chúng tôi có thanh khiết!”

“Tôi chưa yêu đương bao giờ!”

“Tôi còn chưa nắm tay cô gái nào hết!”

Nghe bọn họ mồm năm miệng mười, Bạch Ngọc Câu lại nhướng mày: “Vậy được.”

Cô nhẹ nhàng vung lưỡi hái lên cắt đứt dây thừng trên người đám đàn ông ra.

Kitty thấy cô thả đám người đi thì hơi nhíu mày. Cô ấy định bảo với cô rằng phần lớn đám người này đều rặt lũ cặn bã.

Cũng đúng lúc này Nhị Thái và một số người mẫu khác đẩy toàn bộ giá treo quần áo tới đây.

Bạch Ngọc Câu nhìn số quần áo mà lắc đầu. Tuy những bộ đồ này có màu sắc rất đẹp tuy nhiên thiết kế lại quá kém sang!

Nhưng trước mắt cô không quan tâm được nhiều như thế. Cô vẫy vẫy tay cất hết đám quần áo này vào không gian.

Mọi người thấy cô giơ tay làm quần áo biến mất không thấy tăm hơi đều bị dọa sợ tới mức giật mình hoảng hốt.

Cũng có người nhanh chóng nhận ra đây là dị năng của cô.

Dù sao đây cũng là mạt thế, trước đó họ đã từng gặp người có dị năng khác.

Chẳng qua lúc ấy người dị năng muốn xông ra ngoài nhưng không thể tránh được móng vuốt của zombie.

Giờ mọi người vừa thấy cô có thể một thân một mình giết zombie, xong rồi vẫy tay một cái toàn bộ quần áo đều biến mất.

Nhịp thở của bọn họ tăng nhanh hơn: “Cô có thể dẫn chúng tôi ra ngoài được không?”

“Ha! Chẳng lẽ chút thực lực này mà Tạng Ai Bạch Cơ ta lại không có ư?”

Bạch Ngọc Câu sờ lên mái tóc cao ngất trời của mình: “Mong em đừng mê luyến chị, chị đây chỉ là một truyền thuyết thôi ~”

“Mọi người yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa mọi người thoát khỏi vòng vây!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Oa! Bạch Cơ đại nhân ngầu quá!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Ha ha ha~ chụp ảnh chụp ảnh thôi!”

Hệ thống Làm Ruộng: “! Nhất định đôi mắt ta hỏng rồi, ta đi sửa tiếp đây.”

Hệ thống Tu Tiên: “…” Không sao, chỉ cần làm nhiệm vụ là được.

Không ít người nghe cô nói vậy đều bùng lên hy vọng trong người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng vào lúc họ đang kích động, Bạch Ngọc Câu bước đến cạnh Nhị Thái: “Cô tên gì thế?”

Tuy Nhị Thái không biết tại sao cô lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng cô ấy vẫn trả lời: “Nhị Thái.”

“Ồ! Thì ra cô chính là Tạng Ai Nhị Thái danh tiếng lẫy lừng!”

Nhị Thái: “???”

Bạch Ngọc Câu nhìn cô gái tóc xanh trước mặt mà không khỏi khiếp sợ trong lòng.

Không ngờ cô có thể gặp được Nhị Thái ở đây!

Nhị Thái thấy cô Bạch Cơ này đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới nên có phần do dự hỏi: “Cô biết tôi à?”

Dù cô ấy xuất đạo làm người mẫu đã lâu, nhưng tạo hình trước mắt này… Chẳng lẽ một cô gái độc đáo như vậy cũng đi xem sàn catwalk ư?

Đừng nói cô ăn mặc phục hưng thế này là bởi vì cô nhìn thấy bọn họ trình diễn trên sàn catwalk đó chứ?

“Không, tôi không biết cô.” Bạch Ngọc Câu xua xua tay, rồi lại nhướng mày nhìn cô ấy: “Tuy tôi không biết cô, nhưng tôi biết mẹ cô.”

Nhị Thái: “??? Cô nói chuyện thì cứ nói, sao lại mắng tôi.”

Bạch Ngọc Câu: “??? Tôi mắng cô đâu, tôi biết mẹ cô mà!”

“Năm đó Tạng Ai Tiểu Thanh mẹ con là chị em tốt với ta. Nhớ năm đó bà ấy là công chúa nhỏ của gia tộc Táng Ái vậy mà cứ nhất quyết đòi bỏ trốn với Ai Bá của hoàng tộc!”

Vẻ mặt của Bạch Ngọc Câu tựa như đang nhớ lại chuyện cũ: “Lúc đó ta còn giúp bà ấy nữa.”

“Người của gia tộc Táng Ái đều thanh khiết như vậy. Ta biết một khi bà ấy hạ quyết tâm sẽ không bao giờ thay đổi.”

Cô buồn bã nhìn Nhị Thái: “Bố con có đối xử tốt với mẹ con không?”

Nhị Thái nhìn gương mặt trang điểm đậm của Bạch Ngọc Câu, rất muốn nhìn thấy dấu vết của năm tháng trên mặt cô: “Rất… rất tốt.”

“Vậy là hay rồi.” Bạch Ngọc Câu nhìn lên bầu trời một góc 45 độ: “Năm đó Tiểu Thanh bảo rằng nếu bà ấy sinh ra con gái sẽ đặt tên là Nhị Thái, còn sinh ra con trai sẽ tên là Nhị Bá!”

Cô dùng đôi mắt buồn bã kia nhìn Nhị Thái: “Con biết tại sao mình tên là Nhị Thái không?”

Nhị Thái bối rối không biết làm sao. Đúng là tên của mẹ cô ấy có một chữ Thanh, tên của bố cô ấy cũng có chữ Bá trong đó.

Nhưng ngày bình thường trông bố mẹ cô ấy đều có dáng vẻ tinh anh xã hội.

Chẳng… Chẳng lẽ năm xưa bố mẹ cô ấy thật sự là người của gia tộc Táng Ái ư?

“Vì sao?” Cô ấy bắt đầu rất muốn biết nguồn gốc tên của mình.

Bạch Ngọc Câu nhìn lên trần nhà: “Bởi vì ta là Bạch Cơ, bà ấy là Tiểu Thanh, hai người chúng ta cộng thêm con vào là cải trắng (bạch thái) và cải xanh (thanh thái)! Vừa lúc là hai loại cải (thái), vậy nên con tên là Nhị Thái!”

“Tình yêu của Tạng Điệu, luôn luôn là tình nghĩa bất diệt! Hức hức!”

Hệ thống Mỹ Thực: “Huhu! Cảm động quá đi! Không ngờ ký chủ và mẹ của bé xanh lá này còn có quá khứ cảm động như vậy!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Chụp được rồi! Hình ảnh cảm động như vậy ta phải cầm về xem hàng ngày!”

Hệ thống Tu Tiên: “?”

Hệ thống Làm Ruộng: “Chẳng lẽ toàn bộ hệ thống ta đều hỏng rồi ư? Ký chủ quen với mẹ của Nhị Thái này, nhưng mà trong tư liệu ký chủ mới có mười sáu tuổi! Ta hỏng rồi! Ư ư ư~”

“Hiện giờ mẹ con ở đâu?” Bạch Ngọc Câu lấy tay lau nước mắt của mình đi.

Tạng Ai Bạch Cơ cô không cho phép bản thân lộ ra sự yếu đuối!

Nhưng cô thật sự rất muốn gặp lại Tiểu Thanh trong tương lai, nhớ năm đó hai người là chị em đồng cam cộng khổ đấy!

Giờ Tiểu Thanh thật sự đặt tên cho con mình là Nhị Thái!

Cô cắn răng, bướng bỉnh chờ đáp án.

Nhị Thái thoáng đau lòng: “Bố mẹ tôi đều ở thành phố A, nhưng giờ bên ngoài toàn là zombie, tôi cũng không rõ họ thế nào rồi.”

Cô ấy vừa nói vậy khiến không ít người nhớ tới bố mẹ trong nhà.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bầu không khí đều có phần nặng nề.

Bạch Ngọc Câu hít mũi. Cô đặt tay lên vai Nhị Thái: “Con yên tâm! Nhất định ta sẽ cứu Tiểu Thanh khỏi vòng vây của gia tộc Cuồng Thiếu!”

“Việc này không thể chậm trễ được, giờ chúng ta xuất phát thôi!”

————

Hải đảo.

“Chị đại của tôi đâu? Chị đại của tôi đâu? Chị đại của tôi đâu rồi?” Tang Tinh chạy xung quanh Phan Niên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phan Niên bị cậu làm phiền tới chết đi được: “Chị đại của cậu hóa thân Shamate* đi tìm quần áo cho chúng tôi rồi, chắc lát nữa sẽ về thôi, cậu đừng vây quanh tôi nữa được không?” Tang Tinh hung ác kiểu “dễ thương” nhìn chằm chằm anh ấy: “Tại sao chị đại phải tìm quần áo cho các người?”

*Shamate: Dòng thời trang kết hợp giữa visual kei của Nhật Bản và nhạc rock and roll châu Âu và Mỹ.

Chị đại còn chưa tự chọn quần áo cho cậu bao giờ, huhuhu.

Phan Niên: “Chúng ta ra ngoài được không? Cậu ngửi xem trên người tôi có mùi gì hả?”

Anh ấy có thể so với Tang Tinh ư? Tang Tinh và Phục Toa luôn lượn lờ bên ngoài, lần quay về này còn mang theo rất nhiều quần áo..

Ngoại trừ hai người bọn họ, những người còn lại đều bắt đầu nghiên cứu cách lấy lá cây làm quần áo rồi!

Nếu vẫn không tha ít quần áo về đây, bọn họ sẽ tụt lùi về thời kỳ đồ đá.

“Đúng rồi, cậu đừng có chạy đi đâu, chị đại của cậu bảo cậu ở đây chờ cô ấy!”

Phan Niên lo rằng nếu anh ấy không nói gì đó, nhất định Tang Tinh sẽ tiếp tục dẫn Phục Toa chạy trốn.

Một hai lần thì thôi, chẳng may tới lúc đó Bạch Ngọc Câu trở lại mà họ để xổng hai tên này thì rắc rối lắm.

Tang Tinh ngửi thấy mùi trên quần áo anh ấy: “Thối quá!”

Phan Niên: “…”

————

“Imie tu ~ Imie tu ~ Imie đang gặp nguy hiểm ~”

Một chiếc du thuyền cực lớn bay trên bầu trời, kèm theo đó còn là tiếng hát tuyệt vời.

Nhị Thái và Kitty biến hóa thành Shamate đứng boong tàu nhìn thế giới vỡ nát này, rồi lại liếc nhìn Bạch Ngọc Câu đang chỉ huy Tony làm cho cô tạo hình khí phách nhất.

“Anh phải nâng cao thẩm mỹ lên.” Bạch Ngọc Câu nhìn gương mặt mình trong gương: “Vẽ hình trái tim vào đây cho tôi!”

Tony tức mà không dám nói gì. Ít nhiều anh ta cũng là nhà tạo mẫu hàng đầu, ấy vậy mà phải tạo hình Shamate cho cô!

QvQ!

Bên người cô là Lãnh Thiếu vừa mới nhuộm tóc với quả đầu dựng thẳng lên trời tương tự. Lãnh Thiếu cũng đang bị một nhà tạo mẫu khác giày vò bôi phấn mắt cho anh ta.

Đương nhiên, ngay bên cạnh anh ta còn có một nhà tạo mẫu đang run rẩy trang điểm cho Tạng Ai Tiểu Mỹ.

Tuy Bạch Cơ bảo rằng đây là công chúa Tiểu Mỹ của gia tộc Táng Ái nên sẽ không cắn người.

Nhưng họ vẫn thấy rất bất an.

Chẳng qua họ không dám nói gì. Cô Bạch Cơ này còn đưa được du thuyền bay lên trời thì họ dám nói gì cơ chứ?

Cứ… cứ nghe cô thôi.

Chưa… chưa kể hiện giờ toàn bộ bọn họ đều biến thành Shamate. Vừa rồi Bạch Cơ yêu cầu mọi người thay đổi tạo hình.

Cô bảo rằng đã gia nhập gia tộc Táng Ái thì không thể có dáng vẻ quê mùa như trước được nữa.

Tới cùng thì ai mới là đồ quê mùa hả?

“Tới rồi!” Nhị Thái chỉ vào một căn biệt thự phía trước. Thoạt nhìn không quá lớn mà chỉ là một biệt thự nhỏ ba tầng.

Nhà tạo mẫu của Bạch Ngọc Câu nhanh chóng vẽ trái tim màu hồng lên mặt cô. Vừa vẽ xong cô đã đứng dậy: “Tới rồi à?”

“Mọi người sẵn sàng!”

“Nhớ kĩ thứ chúng ta vừa tập luyện đấy, nghi thức chào đón cao nhất của gia tộc Táng Ái chúng ta!”

Mọi người: “… Vâng!”

Bạch Ngọc Câu từ từ đỗ du thuyền trước cửa biệt thự. Cô vừa đi lên đã múa lưỡi hái xử lý toàn đám zombie gia tộc Cuồng Thiếu đang vây quanh bạn thân Tiểu Thanh của mình!

“Chỉ muốn nhìn mặt em một chút thôi ~ Imie tu ~ Imie tu ~”

Cô quay lưng về phía mặt trời, đưa lưng về phía đông đảo zombie tàn phế để nhìn căn biệt thự này.

Bên trong nhà, Minh Ngọc Thanh và chồng bà ấy nghe thấy tiếng động trước cửa thì không nhịn được ngó đầu xem qua cửa sổ.

Bà ấy chỉ thấy một, hai, ba, bốn… vô số Shamate đang đứng dưới tầng nhà bà.

“Cung nghênh công chúa nhỏ Tiểu Thanh của gia tộc Táng Ái trở về!”

“Cung nghênh công chúa nhỏ Tiểu Thanh của gia tộc Táng Ái trở về!”

“Cung nghênh công chúa nhỏ Tiểu Thanh của gia tộc Táng Ái trở về!!!”

Minh Ngọc Thanh: “!!!”

Tạ Thiên Bá: “!!!”