Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 10




“Đừng! Đừng! Anh Hưng, em sai rồi anh Hưng!”

Chúc Tĩnh nhìn Viên Hưng đi từ từ tới chỗ mình, nước mắt không ngừng tuôn trào, quần áo dơ bẩn, nhưng bây giờ cô ta không rảnh để bận tâm đến những thứ này.

“Alo alo! Có người sống không? Có người sống không? Có thì lên tiếng đi!”

Giọng nam kia không ngừng vang lên, cứ như ghi âm phát lại.

Lúc Viên Hưng đang chuẩn bị ra tay giết người phụ nữ này thì đàn em của gã chợt nói lớn: “Đại ca! Bên ngoài có một chiếc xe lửa bay trên trời!”

Viên Hưng lập tức đá tên đàn em một cái: “Mày tưởng ông đây ngu lắm à!? Xe lửa làm thế quái nào mà bay được!”

Tên kia oan ức nói: “Đại ca… Thật đó, xe lửa kia còn làm thần long vẫy đuôi trên trời nữa.”

Viên Hưng: “Con mẹ mày!”

“Nếu xe lửa có thể bay trên trời, ông đây sẽ tự thiến mình!”

Đàn em: “Nhưng mà… trên trời có xe lửa thật!”

Viên Hưng tức giận liếm liếm môi, lui về phía sau mấy bước, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mẹ kiếp... Mày nổ."

“Cmn sao xe lửa lại ở trên trời?”

Lúc này đầu óc gã xoay chuyển nhanh chóng, ở đây bọn họ cũng không còn nhiều thức ăn.

Bây giờ là mạt thế, nếu có người có thể lái xe lửa trên trời...

Gã suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh: "Tất cả bọn mày quay ra cửa sổ kêu cứu mau!”

Gã muốn xem thử xem cái xe lửa này thần kỳ thật hay là có cái gì khác, nếu như cái xe lửa này có thể bay lên trời thật thì…

Gã sẽ cướp xe!

Bạch Ngọc Câu dừng tàu trên không: “À há ~ ăn cơm thôi!"

“Cho tôi hai thùng cơm lớn, một thùng rau xào, một thùng canh cà chua trứng!”

Ngay lập tức, trước mặt cô xuất hiện một cái thùng to như cái thùng sắt trong nhà ăn, bên cạnh thùng còn có rất nhiều cà mên và đũa.

Hệ thống Mỹ Thực rất chu đáo.

Bạch Ngọc Câu bật thông báo: "Đã đến giờ ăn rồi! Hành khách muốn ăn xin mời ngồi tại chỗ. Hành khách muốn ăn xin mời ngồi tại chỗ!"

Phục Toa đi tới, nhìn thấy ba thùng thức ăn lớn đột nhiên xuất hiện, chị ấy có chút bối rối, chẳng lẽ ngay từ đầu Bạch Ngọc Câu bỏ cả nhà ăn vào trong không gian sao?

Chị ấy cũng không biết nhiều, dù gì thì xe lửa cũng ở trên trời cao.

Tang Tinh chất thùng cơm lên xe đẩy, sau đó Phục Toa đẩy xe ra ngoài.

Người trong toa xe vừa nghe thông báo thì hoảng hốt. Ăn cơm?

Cơm đâu ra?

Song lúc bọn họ ngửi được mùi đồ ăn, nước mắt lại trào dâng.

Đã hai ngày trời bọn họ chưa được ăn cơm nóng.

Mấy ngày nay bọn họ toàn dựa vào một ít cơm nguội và đồ ăn vặt để chống đỡ.

Tạ Trì Trì thấy Phục Toa bận rộn một mình nên tự giác đứng dậy giúp chị ấy.

Cô ấy đưa cơm và đồ ăn cho mọi người, còn Phục Toa thì phát cà mên và đũa cho bọn họ.

"Cảm ơn, cảm ơn.” Mọi người rối rít cảm ơn.

Cảm ơn các người đã cho chúng tôi được ăn cơm canh nóng hổi lần nữa.

Tuy bọn họ nghi ngờ sao xe lửa có thể bay trên trời, sao bác tài lại hát khó nghe như thế, sao ở đây lại có cơm canh nóng.

Nhưng mà…

Tất cả những điều này không quan trọng, quan trọng là bọn họ vẫn còn sống.

Bọn họ nhận ơn của người khác, nếu đã nhận ơn rồi thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Có một câu nói rất hay, tò mò hại chết người.

Lỡ như bọn họ tò mò hỏi, làm cho bác tài đuổi hết bọn họ xuống xe thì làm sao đây?

Cho nên là đừng nghĩ nữa, ăn cơm nóng thôi!

Bọn họ ngửi thấy mùi cơm thơm nữa, bên trên còn có ít rau xào, là khoai tây, cà rốt bào sợi xào với thịt bằm.

Trong cà mên khác là một chén canh trứng ngào ngạt.

Bọn họ im lặng ăn cơm, những người phía sau đợi phát thức ăn nhìn người phía trước ăn mà lặng lẽ nuốt nước miếng.

Đợi đến khi phát hết cơm, Tạ Trì Trì và Phục Toa mới ngồi xuống ăn.

Cả xe tràn ngập tiếng ăn ngấu nghiến.

Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh gặm đùi gà ở đầu xe: “Vì sao ở biển lại không có món ngon như đùi gà nhỉ?”

Cô hơi buồn bực, nếu dưới biển cũng có gà thì tốt rồi, nếu có thì sau này cô về đáy biển cũng có thể ăn đùi gà ngon như thế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tang Tinh cắn một miếng đùi gà, nhai nhai rồi nuốt xuống.

“Chị đại, dù dưới biển có đùi gà thì ăn cũng không ngon đâu, nước biển mặn như vậy, chẳng phải đùi gà cũng sẽ mặn chát luôn sao?”

Bạch Ngọc Câu chợt hiểu ra: “Cũng đúng nhỉ!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, hệ thống trong đầu Bạch Ngọc Câu không khỏi kêu gào.

Hệ thống Thánh Mẫu: “... Quả nhiên là người nằm chung phòng bệnh với ký chủ!”

Hệ thống Tu Tiên: “Chuẩn!”

“Cứu với! Cứu chúng tôi với! Help!!!” Phía dưới truyền đến tiếng kêu gào ầm ĩ.

Bạch Ngọc Câu mở cửa sổ ló đầu nhìn xuống: “Vẫn còn có người kìa!”

Cô vội ăn hết cái đùi gà, sau đó hét lớn: “Ya hú~ bé cưng xe lửa khởi hành đây!”

Những người ở tầng hầm thấy xe lửa kia chạy tới bên này, rồi dừng trước cửa sổ.

Một cô gái mặc váy dài màu trắng, mái tóc dài óng ả xõa ngang vai ngồi chỗ tài xế, cô rất đẹp, đẹp đến mức không giống con người, mà giống búp bê hơn.

Viên Hưng nhìn thấy cô thì trong mắt lộ ra vẻ chiếm hữu, cô gái xinh đẹp như thế phải là người phụ nữ của gã.

Chúc Tĩnh là cái quái gì chứ, đã thế còn dám cãi lời gã!

Bạch Ngọc Câu xuống khỏi xe lửa, nhanh chóng quét bay đám fans hâm mộ của người khác, cô chỉ cho phép fans của mình sống.

Hahahahahaha!

Cô chính là độc nhất!

Hừ!

Bạch Ngọc Câu nhìn thấy zombie chết thì rất hài lòng, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành ca sĩ có nhiều người hâm mộ nhất!

Haiz, ca sĩ cố gắng và chăm chỉ như cô cũng không nhiều lắm!

“Mở cửa!” Bạch Ngọc Câu đưa tay gõ nhẹ cửa tầng hầm.

Ngay lập tức, cửa mở ra, Viên Hưng vừa rồi còn nghe thấy tiếng zombie gầm rú ở bên ngoài nhưng lúc này tất cả âm thanh đó đều đã biến mất.

Gã vừa mở cửa ra thì thấy ngay bên dưới tà váy của cô gái đứng ngoài cửa toàn là máu.

Cô gái trông rất kiêu ngạo: “Lên xe đi!”

Trên môi Viên Hưng nở nụ cười, gã thích những người phụ nữ năng động như vậy.

“Anh Hưng, chúng ta đi theo cô ta thật sao?” Đàn em hỏi gã.

Viên Hưng vỗ đầu tên đó một cái: “Mày đúng là ngu, chúng ta ở đây có cái gì ăn không?”

Đàn em yếu ớt gật đầu: “Anh Hưng nói chí phải.”

Viên Hưng nheo mắt nói: “Để người già yếu bệnh hoạn lên trước đi.”

Tuy gã rất có hứng thú với người phụ nữ này, nhưng gã vẫn chưa xác định được trên xe lửa của cô có vấn đề gì hay không.

Không bằng để những phế vật vô dụng kia đi lên trước thăm dò.

Chúc Tĩnh bị đẩy lên xe lửa, vào một toa xe trống rỗng, trên ghế có rất nhiều vết máu.

Cô ta thu mình lại đi vào, cho đến khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

“Á!”

“Cô… cô… Không phải cô đã chết rồi sao?”

Phục Toa nhìn cô ta một cái: “Nhỏ giọng dùm, đừng quấy rầy những người đang ngủ.”

Viên Hưng ở bên ngoài nghe thấy tiếng “Á” kia của Chúc Tĩnh thì nhíu mày, nghĩ trên xe không an toàn.

Sau đó lại đẩy thêm vài người vào, ông cụ đã chết lặng kia cũng lên xe.

Đợi những người già yếu bệnh tật kia đã lên xe hết, Viên Hưng nhìn bọn họ qua cửa sổ xe, xác nhận bọn họ không có vấn đề gì mới chuẩn bị lên xe.

Phục Toa đứng trong điểm mù của mắt gã, trong mắt chị ấy hừng hực lửa giận.

Viên Hưng, mày tiêu rồi.

“Các anh không được lên xe.” Tang Tinh đứng ở cửa toa xe, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Viên Hưng nhấc chân toan bước vào thì thấy thiếu niên tóc hồng này cản lại.

Gã cau mày: “Tại sao chứ? Cmn không phải bọn mày tới cứu chúng tao sao?”

Tang Tinh nhìn gã, không nói gì, trong đôi mắt kia hoàn toàn không có cảm xúc.

Cậu giơ tay định đóng cửa toa xe lại, Viên Hưng thấy vậy thì lập tức đưa tay muốn ngăn cản.

Nhưng đột nhiên gã cảm thấy trên người mình như có ngọn núi đè lên, sức nặng này khiến gã chợt buông tay ra.

“Rầm!”

Cửa toa xe đóng lại.

Xe lửa bay lên trời ngay trước mắt bọn họ.

Viên Hưng nhìn xe lửa cách xa mình, nhưng không ngờ trước cửa sổ bỗng xuất hiện bóng của một phụ nữ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đầu chị ấy buộc băng vải tạo thành cái nơ cỡ lớn, đôi mắt hận không thể dồn gã vào chỗ chết đang nhìn chòng chọc gã.

Viên Hưng lạnh sống lưng: "Ma... ma!"

Mà cách đó không xa, zombie chẳng biết từ đâu chạy tới đang nhìn chằm chằm bọn họ: “Grào!”

Không lâu sau, nơi này có thêm vài vũng máu và một số zombie mới. Đám zombie mới nhanh chóng hòa nhập vào đội ngũ zombie, loạng choạng lắc lư đi cùng nhau.

“Cảm ơn… Chị đại.”

Phục Toa đi vào toa điều khiển, cúi đầu với Bạch Ngọc Câu một cái.

Bạch Ngọc Câu xua tay: “Chị yên tâm! Nhân ngư chúng tôi lương thiện nhất, tôi sẽ không để những kẻ xấu xa này lên xe!”

Phục Toa hơi sững sờ: “Nhân ngư?”

“Không! Không có gì đâu! Vừa rồi tôi không nói gì cả!” Bạch Ngọc Câu ngồi ngay ngắn: “Chị cũng không nghe gì cả!”

Phục Toa: “...”

Tuy chị ấy không hiểu được Bạch Ngọc Câu đang suy nghĩ gì, nhưng bây giờ chị ấy đã nhận Bạch Ngọc Câu là chị đại.

Phục Toa cảm thấy mình nên tin tưởng Bạch Ngọc Câu vô điều kiện.

Chị ấy muốn đi theo Bạch Ngọc Câu, nếu Tang Tinh có thể gọi Bạch Ngọc Câu là chị đại, vậy thì chị ấy nghĩ chị ấy cũng có thể.

Dù đã là người trưởng thành, nhưng chị ấy vẫn hơi xấu hổ.

Luôn cảm thấy mình đã trở thành một đứa trẻ trâu.

Phục Toa đi ra khỏi toa điều khiển, đi tới toa xe số năm, trong đó có không ít người vẫn đang trong tình trạng hoảng hốt.

Bọn họ lưu luyến ngắm cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, đây là điều bọn họ không thể làm được khi ở trong tầng hầm.

Tầng hầm đó chỉ có một cái cửa sổ nhỏ đón chút ánh nắng, bên trong hầu như lúc nào cũng tối om.

Bên tai bọn họ đều là tiếng zombie gào thét ở bên kia bức tường.

Nơi đó hoàn toàn khác với chiếc xe lửa này.

Bọn họ như chỉ đang ngồi xe lửa đi công tác, hoặc là đi du lịch mà thôi.

Chúc Tĩnh vẫn rất kinh ngạc khi thấy Phục Toa về từ cõi chết, cô ta run rẩy hỏi thăm: “Sao cô vẫn còn sống?”

Rõ ràng là đám người Viên Hưng đã đánh chị ấy trọng thương rồi ném ra ngoài cửa sổ, sao chị ấy vẫn sống được chứ?

Phục Toa cười cười, che giấu việc mình có dị năng: “Được chị đại tôi cứu.”

Chị đại tôi đúng là người tốt mà.

——

Hệ thống Thánh Mẫu: "Ký chủ, đủ người rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi!"

Bạch Ngọc Câu dừng xe lơ lửng giữa trời, bây giờ cô vô cùng hài lòng với thứ mà hệ thống Tu Tiên cho mình.

Cho nên cô cũng không phản đối việc làm nhiệm vụ.

Tuy cô không thích phần thưởng hệ thống Thánh Mẫu cho mình lắm.

Nhưng cô là công chúa nhân ngư, là người mang trăm ngàn hệ thống. Nếu hệ thống này không rút lui thì những hệ thống khác không thể “thượng vị” được.

Bạch Ngọc Câu cảm thấy mình thật sự đã hy sinh rất nhiều.

Cô chính là ký chủ suy nghĩ cho hệ thống vậy đấy, ây da, cô đúng là lương thiện quá mà!

Thật không hổ là mỹ nhân ngư!

“Được thôi.” Bạch Ngọc Câu dừng xe lửa ở một khu rừng, cô gọi Tang Tinh tới rồi nói: “Lúc tôi không có mặt, cậu phải bảo vệ bọn họ thật tốt! Biết chưa?”

Tang Tinh sửng sốt, sau đó nước mắt đong đầy trong hốc mắt, cậu nói: “Chị đại! Chị sao vậy? Chị bị bệnh nan y gì sao?”

Bạch Ngọc Câu trợn to mắt nhìn cậu: “Sao cậu lại nguyền rủa tôi?”

“Chị đại, không phải vừa rồi chị vừa trăng trối đó sao?” Tang Tinh gãi đầu.

Bạch Ngọc Câu: “... Tôi thật sự không hiểu sao mình lại có một đứa em ngốc như cậu nữa!”

“Tôi muốn đi ra ngoài một lát, cậu ở đây chờ tôi biết chưa? Đừng để bọn họ bị thương mà chết đấy!”

Bạch Ngọc Câu ra lệnh rồi xuống xe, trời đã tối, trong rừng không có zombie.

Cô đi ra ngoài, xuyên qua rừng rậm, ánh trăng phản chiếu trên mặt cô, như phủ lên đó một lớp voan mỏng.

“Meo meo!” Một con mèo zombie phát hiện ra cô, lập tức lao thẳng về phía Bạch Ngọc Câu.

Nó muốn cắn đứt cổ con người này, hút khô máu cô.