Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm

Chương 50: Thế giới 2




Trường Nam bối rối hết liếc mắt sang trái lại qua phải, ngó nghiêng ngó dọc nhưng không thể nào nghĩ ra điều gì thích hợp để thương lượng. Với tình huống bây giờ, cậu không còn đủ tư cách để nói chuyện ngang hàng với y, thậm chí phải cuối đầu cầu xin y buông tha. Dẫu biết trước cái kết cuối cùng dành cho mình nhưng cũng thể làm gì khác hơn mong y rủ lòng thương xót.

Trường Nam vì thất thế mà chưa dám làm hành động gì kháng cự với y. Nhưng cũng đừng để cậu ra tay, nếu cậu ra tay được nhất định đánh tên nam chính này ra bã ra hồn. Trong mười mấy năm thanh xuân của cậu chưa tên đàn ông nào lại khát khao sàm sỡ cậu nhiều như thế này, huống hồ người làm điều đó là một tên nam chính trí dũng song toàn được cái bất hạnh.

Nhìn thấy ở cậu có nhiều điều muốn nói, Quang Thành dừng lại hành động: " Muốn nói cái gì? ". Quang Thành u ám nhìn cậu, một ánh mắt tối tăm như màn đêm bao lấy toàn bộ cơ thể cậu khiến cậu cứng đờ.

Trường Nam ngỡ như cái ánh mắt tăm tối đó đang muốn nuốt chửng cậu nếu cậu lỡ mồm lỡ miệng. Cậu mím môi định gật đầu nhưng lại lắc đầu. Cậu thật sự phải cẩn thận với tên nam chính này, bây giờ hắn không còn đơn giản như ngày xưa nữa.

Quang Thành lãnh đạm hỏi: " Không muốn nói? ". Trường Nam mím môi im lặng, Quang Thành hít vào một hơi nhẹ: " Được, tiếp tục ". Tay y chạm vào hông cậu, cậu run người né tránh. Khi bàn tay y vừa chạm vào da thịt cậu như có hàng ngàn con kiến bò khắp cơ thể khiến cậu không khỏi rùng mình tái tê.

Trường Nam liền cất giọng: " Dừng lại, nếu tiếp tục chắc tôi sẽ xỉu mất ". Trái với vẻ luống cuống của cậu, y ngược lại rất bình tĩnh: " Ngất thì vẫn có thể làm ".

Trường Nam liếc y khẽ cắn môi rủa thầm: chết tiệt, tên khốn!

Trường Nam lắc đầu nguầy nguậy, bày ra vẻ cừu non đáng thương: " Tôi...không thích việc này, không muốn làm cái này. Cậu có thể đánh tôi, mắng chửi tôi tùy ý nhưng riêng cái này thì...". Trường Nam dùng ánh mắt van xin nhìn y: " Đừng làm như thế mà ". Cậu ngàn vạn lần cầu xin: Làm gì làm đừng chơi gay dùm cậu..

Trường Nam định ngồi dậy chạy một mạch xuống giường như chỉ vừa hơi ưỡn người, một tay y mạnh mẽ ghim cậu xuống giường. Một tay khác đánh một lực vào hông cậu không quá lớn, chỉ cảnh cáo cậu đừng tùy tiện quậy phá. Trường Nam run sợ nằm im nhưng vẫn muốn bảo vệ chỗ cần bảo vệ mà hai tay ôm chặt mông mình.

Quang Thành nhướng mày thích thú như vừa tìm ra một điều gì đó hay ho: " à..thì ra người thích bạo lực ".

Trường Nam trợn mắt lắc đầu: " k..hông "

Quang Thành mạnh mẽ gỡ một tay cậu đang cố bảo vệ thứ quý giá kia, tỏ ra một chút bạo lực mà bóp mạnh cổ tay cậu, hung hăn vỗ vỗ vào mông cậu: " người không phải thích kiểu này sao? ".

Tay còn lại cuối cùng cũng bị y áp chế nốt. Không còn cái gì có thể bảo vệ cậu an toàn, cậu cắn răng: Mình phải làm gì đây? Mình sắp không nhịn được...muốn đấm cậu ta vài cú cho cậu ta tỉnh quá. Cùng là kiếm sĩ với nhau tại sao lại....

Trường Nam bị ép đến đường cùng, lắc đầu vài cái rồi hít vào một hơi sâu, mọi chuyện đã đến nước này thì cậu không thể nằm im chịu trận được nữa. Cậu không thể nhịn được mà hét lên: " Cậu không hiểu sao? Tôi là không thể dùng để phát tiết, tôi là đàn ông, tôi không có khả năng làm thoả mãn cậu ".

" ồ vậy sao? ". Quang Thành ra vẻ bất ngờ trước sự vùng lên của cậu, nãy giờ y chỉ chờ mãi cái thái độ này của cậu thôi. Quang Thành búng tay, một cuốn sách cũ từ trên không xuất hiện trước mặt cậu: " Thế cuốn sách mà người giấu kĩ này là gì? ".

Cuốn sách cũ kỉ đó bay lơ lửng giữa khoảng không, đập vào mặt mắt cậu những chữ in đậm " ÁI Dục Niên ". Kèm theo là hình ảnh loã thể của hai nam nhân được vẽ to kế bên tiêu đề sách.

Hệ thống lo kí chủ của mình không hiểu tựa đề cuốn sách đó là gì, lập tức giải thích: [ Giống mấy cuốn sách thể loại giáo dục giới tính ].

Trường Nam gào lên: Tao biết, không cần đọc chữ tao đã biết nội dung rồi. Thời đại này còn có văn hoá phẩm như vầy sao?

Không cần đọc tiêu đề sách, thứ đập vào mắt cậu như muốn đấm vỡ não cậu là hình ảnh hai nam nhân trần trụi quấn lấy nhau được vẽ to rõ 80% cái bìa sách.

Hệ thống hừ một tiếng: [ Đừng đem vấn đề thời đại, văn hoá ra mà nói. Cho dù ở thời kì nào, vùng miền nào nhu cầu sinh lí của con người là vốn có, không một ai có thể nhịn được ].

Trường Nam: Nhưng tại sao nhà của tên phản diện này lại có loại sách kì lạ như vậy? Chẳng lẽ hắn ta là... Mày có lừa tao không? Mày rõ ràng nói thế giới này một câu chuyện ngôn tình lâm li bi đát mà.

Hệ thống lờ đi: [ Chắc tình tiết phát sinh thêm thôi ].

Quang Thành nhìn nụ cười cậu gượng gạo nở trên môi, y nhếch mày: " Người đừng nói với tôi là không biết nhé? Cuốn sách này đã cũ rồi xem ra được giấu rất lâu, người có phải là đã bị cấm dục một thời gian dài không? "

Cậu cố nở nụ cười tự tin, nói bằng giọng nhẹ nhàng muốn thương lượng đôi bên: " chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không, cuốn sách này không phải như cậu nghĩ ".

Quang Thành thấy bộ dạng nhún nhường của cậu thắng thế lấn nước, thuận tiện xoa cặp mông của cậu vừa trêu ghẹo: " thế phải nghĩ như thế nào? Nghĩ đến hằng đêm người luôn khao khát có ai đó chạm vào mình giống như thế này có phải không? Nên mới gọi tôi đến mát xa cho người mỗi đêm để thoả mãn nhu cầu riêng? ".

Trường Nam bị chạm vào chỗ nhạy cảm cơ thể không ngừng uốn éo, cậu lắc đầu: " Không phải ".

Quang Thành điều khiển cuốn sách tự động lật từng trang cho cậu xem tận mắt: " Cũng nhờ mỗi ngày tôi đều đọc sách nên tôi mới tìm ra nó, công nhận thầy cất kĩ thiệt đó. Phải đọc hơn nữa kệ sách mới phát hiện cuốn sách này bị giấu sâu trong góc ". Trường Nam nhắm mắt không muốn chiêm ngưỡng " tác phẩm " gây mù mắt.

Quang Thành bóp chặt lấy má cậu, lớn tiếng ép cậu mở mắt: " Thầy mở mắt ra, mở to mắt ra nhìn xem tuyệt phẩm đi ". Quang Thành cười điên dại: " Người có biết mỗi đêm khi đang mát xa cho người, tôi đều đem cuốn sách này ra đọc hay không? Và lúc đó tôi nghĩ rằng, mỗi ngày người thúc giục tôi đọc sách rèn luyện, đêm thì đều đặn đến mát xa cho người có phải đều là chủ đích của người? ".

Điều y vừa nói làm cậu câm nín không biết nói gì tiếp theo, cậu còn có thể nói gì. Sao có thể trùng khớp đến thế? Nhưng từ lâu y đã có ý nghĩ đó với cậu mà cậu không hay biết.

Trường Nam nghiến răng: " không phải...aiss, cuốn sách đó tôi chưa bao giờ đụng đến với lại chuyện cậu mát xa cho tôi không liên quan gì... "

Quang Thành thích thú trêu ghẹo: " Thể trạng của người bình thường vậy sao có thể nhịn đến mấy chục năm trời không động đến nhục dục hồng trần? Hay là thân thể người mang bệnh khó nói? "

Trường Nam bị y cố ý chọc cho sôi máu, ấp úng không thành lời: " Cậu...cậu ". Trường Nam oán giận chỉ tay vào mặt y: " Đừng có ăn nói bậy bạ, ta vẫn còn rất khoẻ mạnh không có vấn đề gì ". Cậu cố ý nhấn mạnh chữ " khoẻ mạnh " cho y nghe thật rõ, thật sự tuyên bố là cậu không mắc bệnh nhạy cảm. Một người đàn ông thực thụ như Trường Nam làm sao chịu nỗi khi có người cố ý nói mình như thế. Thật sự đụng vào lòng tự tôn vốn có của cậu.

Lần đầu thấy cặp mặt đối phương ngoan trừng long lanh ánh nước, như bị y chọc giận đến khóc, y chỉ thấy một dạng đáng yêu. Trong lòng có chút yếu mềm mà im lặng ngắm nhìn.

Trường Nam thấy ánh mắt y say mê nhìn chằm chằm vào mình thì ngại ngùng đỏ mặt né tránh. Cậu tỏ vẻ giận dỗi, đẩy người y ra xa: " Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó ".

Càng đẩy y càng tiến gần, khoảng cách hai người dần thu hẹp, y khó chịu vì cậu cứ tránh né mãi. Quang Thành bóp chặt hàm cậu, ép cậu phải nhìn thẳng mình. Trường Nam rặn ra một nụ cười kêu ngạo, cố làm mặt ngầu cho y xem: " Cậu nghĩ chỉ nhiêu đó là hạ gục được tôi sao? Cho dù tôi có chết, tôi sẽ lôi cậu xuống địa ngục cùng tôi ".

Quang Thành nhếch môi cười hài lòng: " Được, chúng ta mãi bên nhau. Nếu người dám chạy trốn, xuống địa ngục tôi sẽ kiếm người trả thù, mãi không cho người đầu thai ".

Trường Nam gượng cười, một câu trả lời nằm ngoài kịch bản của cậu rồi. Đáng lẽ cậu nghĩ nam chính sẽ trả lời đại loại kiểu: ' Đừng hòng kéo tôi xuống địa ngục, trước khi tiễn ông xuống địa ngục tôi sẽ cho ông thấy trước địa ngục là như thế nào '. Nhưng tại sao lời thoại này mang chút tình cảm giống như thề nguyện suốt kiếp cùng nhau?

Trường Nam nhìn không nổi cuốn sách trước mắt vung chân đá cuốn sách ra xa. Điệu bộ chán ghét của cậu với chuyện đó khiến y hơi ngưng trọng. Cậu ghét chuyện đó đến thế sao?

Trường Nam nhìn y ngại ngùng đề nghị: " Cậu..cái bàn tay của cậu có thể tránh xa cái mông tôi ra một chút được không? ".

Quang Thành mỉm cười, cố ý bóp mạnh, giả điếc: " Người nói gì? ".

Trường Nam nhắc lại: " Tôi...ah ". Cậu nói ra một chữ thì y lại tăng lực đạo ở tay, cậu gật gật đầu xem ra đã hiểu ẩn ý của câu nói kia. Nhưng cậu vẫn muốn bảo vệ quyền lợi riêng của mình, cậu nhỏ giọng: " chỉ sờ thôi có được không? ".

"..."

Sự im lặng của Quang Thành làm Trường Nam căng thẳng, Quang Thành vuốt ve đùi cậu rồi gật đầu đồng ý. Trường Nam thở phào trong lòng.

Quang Thành xách hông cậu lên cao, hai chân cậu đưa lên trời đến độ cao phù hợp khiến y dễ dàng nhìn mọi thứ giữa hai chân cậu một cách rõ ràng. Trường Nam trấn tĩnh bản thân, kèm theo nhắc nhở y: " Cậu đã nói chỉ chạm... ".

Quang Thành " shh " bảo cậu im lặng, cậu ngoan ngoãn im lặng chờ xem hành động tiếp theo của y. Y nhẹ nhàng chạm môi vào bắp đùi trắng trẻo của cậu. Đầu tiên là hôn sau đó là cắn như y muốn ăn trọn khu vực mềm mại hấp dẫn này.

Trường Nam nhìn hành động của y chăm chú cố gắng giải mã chúng. Cậu ngây ngốc, đây là cách y " chạm " sao? Rõ ràng là cắn cậu muốn hành cậu đây mà.

Quang Thành say mê gặm nhắn cả hai bắp đùi của cậu, mọi nơi mềm mại đều bị y tàn phá, để lại dấu tích như một cái đánh dấu làm chủ lãnh thổ riêng của mình.

Quang Thành cuối cùng nhìn vào giữa hai chân cậu một lúc lâu. Trông y trầm ngâm suy nghĩ vấn đề gì đó rất suy tư, trong một khắc cậu chợt thất hành động liếm môi quái gỡ của y khiến cậu rùng mình. Lần nữa bảy giác quan mách bảo nguy hiểm đến khiến cậu nhúc nhích muốn thoát khỏi tay y.

Nhưng đã quá trễ Quang Thành vùi đầu vào " khu vực cấm ", cậu nhảy cảm rên vài tiếng trong cổ họng. Trường Nam đẩy đầu y ra khỏi hai chân mình: " Này, đừng...đừng nói cậu định...này...này "

Trường Nam không thể ngăn y lại, đến khi cậu cảm nhận rõ ràng đôi môi lạnh lẽo của y chạm vào chỗ " nhạy cảm " của mình. Trường Nam thật sự im lặng không biết nói gì hơn nhưng cảm giác " bị chạm " lạ lẫm từng đợt truyền đến khiến cậu muốn chạy.

Trường Nam: " không phải cậu nói chỉ chạm? "

Quang Thành: " Chạm bằng môi không được sao? ".

Trường Nam vẫy vùng: " Đừng chạm vào chỗ đó của tôi ".

Quang Thành không kiên nhẫn đánh hông cậu hai cái: " Người là con lãi sao mà cứ nhúc nhích phá rối tôi hoài vậy? ".

Trường Nam nuốt ngược nước mắt vào trong, y đã chiếm tiện nghi còn lên mặt nói cậu câu đó. Thật sự bị chọc tức người ta mà.

Trường Nam cau mày, trừng mắt tức giận: " Cậu nói ai là con lãi? Thử nói lại một lần xem? ".

Quang Thành cười cười: " Người quả thật dễ chọc giận thật đó ". Y vỗ vỗ vào má cậu: " Quản lí biểu cảm mình cho tốt, không chừng tôi nổi hứng thì thất hứa ".

Trường Nam cứng đơ nhìn y. Quang Thành miết qua một lần bờ môi mềm mại của cậu, như cố ý mà ấn mạnh ngón tay vào trong: " Cái miệng nhỏ này phải biết giữ tốt chứ? Nếu lãng phí khi mất nó người sẽ hối tiếc lắm ".

Trường Nam:???

Hệ thống giải thích: [ Ý Quang Thành là cậu còn chửi cậu ta, cậu ta cắt lưỡi, may miệng cậu lại đó ].

Trường Nam sởn da gà: Cái thằng nam chính này không thể đùa được mà.

Trường Nam gật đầu quy phục. Quang Thành mỉm cười nghi vấn: " Liệu cái miệng cay nghiệt này có thể nói được lời ngọt ngào không? Người đã từng tán tỉnh ai chưa? ".

Trường Nam lắc đầu: Tán tỉnh thì chưa. Nhưng có người tôi muốn tán đến bất tỉnh đây...tên khốn bỏ tay ra khỏi mồm bố mày!

Quang Thành nhìn điệu bộ dè chừng của Trường Nam có chút không quen nhưng thuận mắt vô cùng. Thật khó để con người này ngoan ngoãn nghe lời thế này, phải đe doạ, dạy dỗ một cách nghiêm khắc mới có thể để người quy phục đầu hàng.

Quang Thành chuyển sang chơi đùa với cằm cậu: " Nói gì ngọt ngào cho tôi nghe thử xem nào ".

Quang Thành không biết được suy nghĩ trong đầu của Trường Nam lúc này: Uớc gì tao đủ sức để đấm vỡ mồm mày, tên nam chính khốn khiếp. Tao là đồ chơi của mày à?

Trường Nam bên ngoài nhẫn nhịn làm theo lời y: " Tôi phải nói gì? ".

" Nói đại vài câu xem sao, nếu nó không tốt thì...cái miệng này về sau đừng nói chuyện nữa ". Quang Thành búng tay, một cuộn chỉ đen và cây kim to xuất hiện trong tay y. Trong lúc y chờ đợi cậu thì y bắt đầu xỏ chỉ vào đầu kim, hành động nhắc nhở cậu nếu không làm hài lòng y.

Tim Trường Nam nhảy thót lên cành cây, Trường Nam vò đầu bứt tóc suy nghĩ. Quang Thành khi xỏ chỉ xong, y cầm cây kim trên tay sẵn sàng " may vá " bất cứ lúc nào: " Nói đi ".

Trường Nam nhìn cây kim dài hơn cả ngón tay, to như cây đũa tim không thiết xong mà đập loạn xạ. Trường Nam lắp bắp: " Cậu, cậu..là một người rất tuyệt vời ".

Quang Thành nhìn cây kim bóng loáng, lạnh lùng: " Chưa được ".

Trường Nam đổ mồ hôi: " Cậu là một...một người rất tài giỏi ".

Quang Thành nhăn mặt, ánh mắt không thể tin được nhìn cậu: " Người có phân biệt được giữa nịnh nọt dối trá và ngọt ngào lãng mạng không? Hay cái miệng này cứng đầu không chịu nói ". Quang Thành bóp má cậu đưa cây kim lại gần cậu.

Trường Nam cầu cứu hệ thống: Cứu tao, tao sắp tè ra quần rồi.

Hệ thống nhếch mép tự tin, nó mách nhỏ với cậu: [abcxyz..].

Trường Nam: Gì? Mày đùa tao hả?

Hệ thống nhún vai.

Trường Nam không còn cách nào mà nói theo hệ thống, ánh mắt cậu tuyệt vọng không còn đường lui: " Tôi thích cậu,tôi thật sự thích cậu ".

Đồng tử Quang Thành giãn ra, y không tin hỏi lại: " Thật sao? ".

Trường Nam suy nghĩ: Đương nhiên là không rồi.

Nhưng bên ngoài mặt Trường Nam khẳng định: " Phải, tôi thừa nhận tôi thích cậu ".

Quang Thành ngưng trọng vài giây, Trường Nam nghĩ mọi chuyện đã ổn định nói thêm một câu. Nhưng lời chưa kịp thốt ra Trường Nam nhận trọn một cái tát trời giáng từ y.

Trường Nam:???

Quang Thành toả ra xung quanh một luồng sát khí bức người: " Quả nhiên...cái miệng này chẳng nói được điều gì tốt đẹp, tốt nhất từ nay về sau đừng nên dùng nữa ".

Trường Nam luống cuống bỏ qua cơn đau rát mặt: " Không là thật ".

Quang Thành bóp chặt hàm mặt của cậu, kề sát mũi kim vào môi dưới cậu như chuẩn bị xiên vào, y nhướng mày: " Vậy sao? Chứng minh lời người nói là thật đi ".

Trường Nam khó khăn nói: " Cậu..cậu muốn tôi chứng minh thế nào? ".

Trường Nam ngàn lần muốn giết chết con heo hệ thống ngu ngốc chỉ mình cách này. Kết quả vừa bị ăn một bạt tay, còn sắp bị may miệng lại.

Quang Thành trả lời bằng giọng âm u: " Để xem người có thể làm gì để chứng minh cái điều giả dối là thật, người rất giỏi nói dối mà phải không? Vì vậy tôi không cần lời nói, tôi cần hành động ".

Trường Nam: " Buông tôi ra, tôi sẽ làm ".

Quang Thành đồng ý buông cậu ra, y điều khiển cây kim từ tay y bay lên không, mũi kim hướng thẳng về cậu chỉ cần chờ lệnh y nó sẽ lập tức đâm xuyên qua đầu cậu: " Được thôi ".

Trường Nam thấy mũi kim nhọn hoắc chỉa thẳng vào đầu mình, cậu hít một hơi sâu. Cậu đã ngu ngốc mà tin vào lời hệ thống và bây giờ không thể lùi được nữa.

Trường Nam nhìn vẻ chờ đợi của Quang Thành, cậu đã không còn thiết tha cái tự tôn của mình. Dù gì chết bình thường còn hơn bị cây kim dài kia đâm xuyên não.

Cậu nhào vào lòng Quang Thành, cưỡng ép hôn lên môi y. Nhưng Quang Thành lại không để trong lòng hành động cỏn con đó, y như kiểu: chỉ có thế thôi sao?

Trường Nam thấy y chưa hài lòng, lần nữa hôn môi y nhưng lần này hôn lâu một chút, dính người y một chút. Trường Nam làm xong ngại ngùng gục đầu vào ngực y, nhỏ giọng lấy lòng: " Như thế này...đã được chưa? ".

Quang Thành:....

Trường Nam ngại ngùng đỏ mặt ngước nhìn y: " Tôi chưa làm như thế này với ai, thật sự...hãy tin tôi, cậu là người đầu tiên. Tôi đã cố hết sức mình, tôi không biết phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào...cậu biết tôi chưa từng yêu ai trước đây mà. Tôi chỉ biết làm như thế, nếu cậu muốn gì ở tôi hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ làm theo lời cậu nói ". Trường Nam nghĩ đây sẽ là lời trăn trối cuối cùng của mình.

Cậu không nghe hồi đáp của Quang Thành, cậu nghĩ lần này cậu chịu thôi, cậu chịu game over ván này thôi. Ngược với tưởng tượng kết cục thê thảm của cậu, Quang Thành nhẹ nhàng xoa đầu cậu, y cuối đầu thì thầm vào tai cậu: " Thích một người không phải ép bản thân phục tùng cho người đó. Nếu người thích tôi hãy cho tôi thấy tình cảm của người ".

Trường Nam không biết nói gì chỉ gật đầu. Y đột nhiên ho khan liên tục. Trường Nam ngước nhìn sắc mặt y tái nhợt, cậu hoang mang: " Cậu sao thế? ".

Quang Thành che miệng: " Không có gì ".

Trường Nam đã nhìn thấy máu len lỏi trong những ngón tay y. Cậu nắm lấy tay y lật ra, cậu tá hoả khi thấy miệng và tay y dính đầy máu: " Cậu làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? ".

Quang Thành nhìn nét mặt lo lắng đó, y không quan tâm đến bản thân chỉ mãi chăm chú nhìn vào cậu.

Trường Nam chùi những vệt máu dính trên miệng y: " Cậu cảm thấy đau chỗ nào sao? Sao tự dưng hộc máu thế này? Hay do hỗn thuật chèn ép? ".

Quang Thành lắc đầu bình tĩnh: " Chỉ là..có người đang cố giết tôi mà thôi, ngu ngốc ".

Trường Nam: " là ai? "

Quang Thành nắm lấy eo cậu ôm sát vào người: " Không cần lo lắng về chuyện đó, cứ để mấy tên đó làm điều ngu si đó đi, rồi tôi sẽ giết từng tên một ".