Thanh Thanh mất sức vì sử dụng quá nhiều năng lượng, cô nhìn chén gạo trước mặt đang bốc hơi tan biến một cách thần kì. Cô thở dài, bản thân cô không đủ mạnh để trợ phép cho người khác quá lâu. Nhưng chắc bao nhiêu đó đã đủ cho con người đó tỉnh ngộ rồi.
Trường Nam: " Tôi... ". Cậu buồn buồn nhìn y, chầm chậm nói ra vế sau: " Tôi không có gì để nói với cậu ".
Trường Nam nhảy thót một cái trong lòng khi bắt gặp ánh mắt thâm sâu của y càng ngày tối đen. Cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, liền làm ngay, cậu nhìn vào đôi mắt mơ màng của y lẩm bẩm thần chú. Quang Thành không biết mà bị cậu điều khiển lúc nào không hay, y từ từ đứng dậy cách xa cậu năm mét.
Trường Nam thở phào nhẹ nhõm, hệ thống wow lên một tiếng hỏi: [ Hôm nay cậu thông minh thế, cậu định làm gì với nam chính? ].
Trường Nam định hình lại rồi mờ ám nói với hệ thống: Dùng thuật thôi miên giúp nam chính hoàn thành tình tiết.
Hệ thống vỗ tay khen ngợi: [ Cậu thông minh lắm ].
Trường Nam tự hào: Bình thường thôi mà.
Trường Nam niệm chú, Quang Thành thẫn thờ bước ra ngoài như một con robot được lập trình sẵn. Trường Nam còn vẫy vẫy tay như kiểu: biến đi, đi càng xa càng tốt.
Hệ thống vui vẻ nhảy nhót: [ Xem ra thế giới này dễ qua rồi, có phép thuật mọi chuyện biến hoá dễ như trở bàn tay. Có lẽ không cần tôi giúp kí chủ đâu ha ].
Trường Nam không biết là có dễ ăn hay không, nhưng trước mắt cậu bị y quay như chong chóng mệt chết được.
Trường Nam định nằm xuống giường ngủ một giấc, do tốn sức với Quang Thành cả buổi nên cậu rất mệt. Nhưng cậu chưa vào giấc, chỉ nằm được vài phút nghe bên ngoài cửa đã ồn ào chuyện gì đó.
Trường Nam khó chịu đi ra ngoài xem thử. Cậu đã đuổi tên nam chính qua nữ chính thì còn ai làm phiền giấc ngủ của cậu nữa. Vừa ra ngoài sân thì cậu giật mình. Tên nam nhân mình vừa đuổi đi lại quay về, lần này y còn điên cuồng hơn trước.
Thấy cậu bước ra, Quang Thành liền chạy đến ôm lấy cậu như thú dữ vồ mồi. Trường Nam không kịp tránh né, nằm gọn trong vòng tay của Quang Thành.
Quang Thành ôm lấy cậu hôn hít đủ chổ, miệng lẩm bẩm nói ra nhu cầu ham muốn của mình: " Nóng quá sư phụ, người đã hại tôi ra nông nổi này a ".
Trường Nam tá hoả vùng vẫy: " Cậu lầm rồi, tôi là nam, cậu đi lộn chỗ rồi. Cậu mau tránh ra, tôi không phải người phải chịu việc này ".
Quang Thành như kẻ nghiện không nghe theo lí lẽ bên tai, y hít lấy hít để mùi hương trên cổ cậu làm Trường Nam đỏ mặt. Cậu cố đẩy đầu y khỏi cổ mình, nhưng càng đẩy y càng vùi sâu hơn.
Quang Thành khúc khích cười mỉa mai, y thấy thật buồn cười khi nghe câu nói đó làm sao, mặc dù thân thể y vẫn đang bị khống chế của ma thuật nhưng tâm thức y còn tỉnh táo. Y biết mình đang làm gì, với ai, làm sao y có thể ăn ở phóng túng với một người xa lạ nào chứ.
Quang Thành giọng điệu chế giễu hỏi: " Không phải chính người đã làm tôi ra thế này sao? Dùng ma pháp điều khiển tôi như một con rối, muốn ném đi đâu thì ném, cho ai thì cho? Người xem tôi thành cái gì? ".
Trường Nam: Sao lại như thế?
Hệ thống dừng vài giây rồi đáp: [ Kí chủ quên nữ chính cũng là một pháp sư sao? Mấy thủ đoạn nhỏ này sao có thể qua mặt nữ cường được chứ? ]. Nó không biết suy luận của mình đã sai mà th khẩn cấp đưa ra lời đề nghị: [ Kí chủ mau dùng phép cao hơn để áp chế nam chính quay lại tình tiết cũ ]
Trường Nam phản pháo: Không, trước đó tao đã dùng thuật thôi miên mạnh nhất, người như nữ chính không thể nào giải được. Nếu có giải được nam chính phải bất tỉnh hoặc mất nhận thức một thời gian, sau đó nữ chính sẽ giúp đỡ nam chính. Mọi tình tiết tao đã tính hết làm sao sai được?
Nghe một lượt lời phản biện của cậu khiến hệ thống cũng bối rối, nó suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra một điều kinh khủng: [ Thuật thôi miên này có một hạn chế, nếu như người bị dùng thuật có tiềm thức quá mạnh thì dùng phép thôi miên này vào sẽ kích thích sức mạnh bên trong ].
Trường Nam nuốt nước bọt: Chẵng lẽ, tao đã vô tình đánh thức sức mạnh của Quang Thành bùng nổ?
Hệ thống lại nói tiếp: [ Có thể do tiềm thức của nam chính quá trâu bò đi, nên phép thuật không ảnh hưởng đến y được ].
Trường Nam như nghe chuyện cười: [ tiềm thức mạnh như vậy ít ra cũng tự biết nữ chính làm loạn, tại sao lại là tôi? ]
Hệ thống trầm ngâm một lúc: [ Cái này còn dựa vào nam chính, Quang Thành muốn gì, nghĩ gì chúng ta không thể biết hết được. Chắc tôi phải đi mượn cái bảng thông minh kia thôi ]. Nói rồi nó rời đi, để cậu bơ vơ chống chọi với Quang Thành.
Trường Nam: Còn tao thì sao? Nè..đừng đi
Khi cậu nói lời này với hệ thống thì Trường Nam đã bị Quang Thành đẩy tận sâu vào phòng thờ tự, nơi cậu nuôi những vong hồn vất vưởng về làm tay sai của mình. Ở đây cậu đã bị đè trên sàn đất, cậu thấy được những " tên tay sai " đang nhìn mình một cách kì lạ.
Trường Nam ra lệnh cho họ kéo Quang Thành ra khỏi người mình, nhưng họ tuyệt nhiên không làm. Họ không phải không làm, mà là e sợ người nam nhân kia.
Trường Nam bất ngờ trước " đám tay sai " của mình, bình thường cậu nói gì bọn họ đều làm đó, hôm nay thấy cậu trong tình huống bế tắc lại không nghe lời cậu.
Hệ thống giải thích: [ Do họ sợ sức mạnh đang bùng phát của nam chính. Quang Thành do bị phong ấn sức mạnh, nguồn sức mạnh quá lớn khiến lần bùng phát này đáng kinh sợ. Cậu là người nên không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng với những linh hồn nó là nguồn đe doạ lớn, đụng vào sức mạnh kinh hồn này có thể tan biến hồn phách chứ đùa ].
Hệ thống nói đúng, từ khi Quang Thành cứ dính chặt lấy cậu, cậu cảm nhận được nhịp tim của Quang Thành tăng vọt bất thường, cứ như trong người y có tận hai trái tim vậy. Thêm nữa, cơ thể y rất nóng, nóng từng hơi thở và ánh mắt biểu hiện cho ham muốn trong y rạo rực thế nào, bùng phát mạnh mẽ ra sao.
Quang Thành không thể dứt được cơ thể cậu, y cứ hôn rồi hít lấy hít để mùi hương từ cơ thể cậu cứ như đó là một loại nghiện không thể bỏ. Đến chỗ nào trên cơ thể Quang Thành hít đến không còn mùi thì y lại liếm như một con mèo liếm bạn tình.
Hành động này trong mắt cậu rất kì cục, khiến cậu khó chịu mà ưỡn ẹo cơ thể, khi thấy y thè lưỡi muốn liễm thì cậu lại nhích xa tránh né. Nhưng cậu cũng không tránh né được, cậu bị sức nặng cơ thể của Quang Thành đè nặng trên người, hai tay thì bị y giữ chặt không thể thoát.
Trường Nam cau mày sau khi bị y liếm ở cổ: " Dừng cái hành động dơ bẩn đó lại, cút khỏi người tôi mau ".
Quang Thành xị mặt rồi lật cậu nằm sấp lại, lần này cậu thấy mình giống mèo cái thật rồi đó. Trường Nam đá chân ra sau, mặc kệ đá trúng cái gì: " Đừng để tôi đá trúng của quý của cậu, không thì tôi sẽ phế nó ".
Quang Thành kề sát tai Trường Nam thì thầm: " Sư phụ đã lừa dối tôi rồi? Chuyện đó sư phụ còn ngại gì mà không làm nốt luôn đi? Nhưng tôi nói cho người biết.. ". Giọng y trầm xuống âm lãnh: " Tôi sẽ bẻ gãy chân người nếu người dám tổn hại gì đến tôi một lần nữa ".
Trường Nam nhếch mép, y nói vậy có khác gì chọc điên cậu: " Cậu nghĩ mình đang nói cái gì với tôi? Chỉ cần tôi muốn thì cậu chẳng là cái thá gì cả? ".
Quang Thành hơi nâng khoé môi giống như y đang cười, nụ cười đau khổ lại khinh bỉ, không biết y đang tự khinh mình ngu ngốc hay cười vì người mình luôn tin tưởng lại nói những lời như thế với mình. Giọng y lại trầm xuống một tông, lần này âm thanh u ám như vực sâu không đáy, như lời oán than từ tận cõi âm u: " Thì ra người luôn coi tôi như thế. Tôi phải điên rồi khi ngàn lần tin người, tôn kính sư phụ nhiều như thế. Cuối cùng người đối với tôi.. ".
Trường Nam liếc nhìn y, ngắt lời: " Cậu im miệng và biến khỏi đây. Nhanh! ".
Quang Thành không vui liền cuối xuống cắn cổ cậu, ngay vết y vừa liếm một cách trân quý nhưng rồi lại cắn mạnh cậu một lần nữa, cay đắng nghiến chặt da thịt cậu.
Trường Nam đau đớn kêu lên thành tiếng, cổ cậu bị cắn đến tê dại, máu chảy khôn xiết, cậu cáu giận: " Cái tên láo xược, tôi nhất định không tha cho cậu. Cậu tốt nhất biến khỏi mắt tôi ngay không thì tôi sẽ đánh cậu. Tôi nhịn đủ rồi đó ".
Quang Thành buông cổ cậu ra sau khi cắn một vết thật sâu, sâu đến vết cắn nổi cả tơ máu. Y tức giận: " Vậy thì đánh đi, đánh đến khi tôi chết đi. Sư phụ không cần tôi nữa, tôi cũng không thiết sống nữa".
Trường Nam lẩm bẩm: " Tên nam chính nào cũng điên khùng cả ". Sau đó cậu niệm chú, lần nữa sai khiến " bọn tay sai " đến giúp cậu. Bọn tay sai dù không muốn nhưng vẫn làm theo, thế lực kia chưa làm rụng một sợi lông của y thì Quang Thành đã làm cho bọn người kia tan biến thành mây khói.
Sức mạnh kinh hoàng này khiến Trường Nam đông cứng người. Giây trước vẫn còn thấy hàng tá vong hồn bay ùa về phía y, giây sau bọn họ la lên thất thanh rồi tan biến trong sương khói.
Quang Thành cười lên vài tiếng như xem chuyện vui: " Sư phụ xem..tôi đã làm được gì này, tôi đã giết chết hết bọn chúng, sư phụ thấy tôi có giỏi không? ".
Trường Nam thấy uy lực không thể đùa của nam chính mà gật đầu: " Giỏi ".
Quang Thành buông cậu ra, đứng dậy: " Không phải lúc nảy người muốn đánh tôi sao? Vậy đánh đi, nếu người không đánh thắng tôi thì tôi sẽ đánh chết người ".
Khoé môi Trường Nam giật giật, không đùa chứ? Nam chính đã mạnh đến nhường này còn đòi đấu tay đôi với cậu, có khác nào bảo cậu chết sớm? Trường Nam liền gửi tin cho hệ thống: Tình tiết đến sớm quá, nam chính bây giờ muốn giết tao. Có thể kết thúc nhiệm vụ sớm được không?
Hệ thống gửi tin nhắn qua cho cậu: Nhiệm vụ của cậu khiến nam chính hắc hoá, nhưng chỉ số hắc hoá của Quang Thành chỉ mới có 90% thôi. Cậu ráng làm thêm một đòn chí mạng công kích cậu ta đạt phẫn nộ đến cực đại, sau đó cậu bị Quang Thành giết là được.
Trường Nam cười thầm: Chỉ đơn giản thế sao?
Trường Nam vẻ mặt bình tĩnh nhìn y: " Bây giờ mọc đủ lông đủ cánh rồi muốn phản tôi? Tôi từ đầu đã nhìn lầm cậu, nếu biết ngày hôm nay như vậy đã không tốn cơm gạo nuôi dưỡng cậu ".
Quang Thành: " Mục đích từ đầu của sư phụ là gì chứ? Không chỉ để hiến tế thôi sao? "
Trường Nam nhìn y khinh thường: " Một người như cậu mà muốn làm vật hiến tế của Huyết Nguyệt thần? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, từ đầu tôi đã nhìn lầm người rồi. Cậu hoàn toàn không có tố chất nào để tôi lợi dụng ".
Quang Thành siết chặt tay thành đấm, y hụt hẫng như rơi xuống vực thẫm. Trường Nam thấy y thất vọng như thế, thuận thế sỉ nhục y không ngừng: " Tôi còn định sai cậu làm chút chuyện. Nhưng nhìn lại cậu xem, cậu có thể làm gì ngoài chuyện nấu nướng dọn dẹp? Nếu không phải năng lượng trong cậu mạnh mẽ thì tôi còn lâu mới để mắt đến, không chừng đã chết xó nào ".
Hệ thống trong đầu cậu nhắn tin thông báo: [ Chỉ số phẫn nộ đã đạt 98%, cố lên, một chút nữa thôi ].
Trường Nam thấy Quang Thành chỉ cuối mặt im lặng nghe, cậu cảm nhận được một mạch nguy hiểm ngầm. Cũng phải thôi, y đang hắc hoá, cơn phẫn nộ đang đạt đến cực hạn kèm theo sức mạnh của y đang bộc phát toàn bộ. Cậu tích cực suy nghĩ mình có thể làm gì nữa thì bên ngoài Thanh Thanh đột nhiên xông cửa vào.
Thanh Thanh nhìn Trường Nam: " Thầy làm gì mà không cảm nhận được năng lượng ma pháp mạnh mẽ từ Quang Thành. Cậu ta đã nuốt chửng năng lượng xung quanh đây, người mau ra ngoài nhìn xem ". Cô gái chỉ tay ra ngoài, lúc này cậu mới nhìn ra ngoài. Cậu bất ngờ khi xung quanh cây cối héo úa như trải qua một trận thiên tai vậy, bầu trời tối sầm kéo mây đen cuồn cuồn, trong mây đen còn kéo thêm sấm sét.
Trường Nam hoang mang hỏi: " Chuyện gì xảy ra vậy? ". Đất trời như sập xuống, xung quanh gió cuồn cuộn thổi làm những cái cây vốn đã héo khô nghiêng ngả đến bật cả gốc. Lần đầu cậu tận mắt thấy hiện tượng như thế, trong lòng cậu thấp thoáng lo sợ.
Thanh Thanh cấp bách nhìn cậu: " Tôi đã sử dụng phép của mình để ngăn cậu ta lại, nhưng sức mạnh thức tỉnh của cậu ta quá mạnh tôi không thể làm gì được. Tốt hết chúng ta mau chạy khỏi đây, tôi nghĩ cậu ta sắp phá hủy chổ này rồi ".
Trường Nam bình tĩnh quan sát xung quanh, giống như miêu tả trong cốt truyện về ngày hiến tế. Nhưng tình tiết đã đi nhanh đến như vậy sao? Còn dư chừng hai tháng nữa mà.
Thanh Thanh nhìn Trường Nam hoang mang, cô cấp bách nói: " Chúng ta mau ngăn cậu ta dừng hấp thụ năng lượng lại nếu không nơi đây sẽ trở thành vùng đất chết. Tệ hơn cậu ta sẽ bị nhập ma ".
Trường Nam nhìn lại Quang Thành, trông y bây giờ như một cái xác được dựng đứng vậy. Xung quanh y tỏ ra nguồn năng lượng âm u dày đặc đến khó thở, mạnh mẽ chèn ép đối phương.
Trường Nam căng thẳng như dây đàn, cậu hỏi nữ chính: " Cô có cách nào xử lí chuyện này không ".
Thanh Thanh hỏi ngược lại cậu: " Thầy đã khơi nguồn từ đâu thì dập tắt chỗ đó? ".
Trường Nam nuốt nước bọt: Dập cái gì nữa, bây giờ chỉ có nước chết thôi.
Trường Nam nhìn cô: " Chỉ có cô mới xoa dịu được cậu ta thôi ". Thanh Thanh phản ứng bất ngờ, cô hỏi lại như nghe không rõ lời cậu nói: " Thầy nói cái gì? Tôi sao? ".
Trường Nam: Vì cô là nữ chính mà. Cô chính là người chữa được vết thương lòng của cậu ta đó.
Trường Nam không nghĩ cô có phản ứng này: " Cô như thế là sao? Không phải cô với cậu ta yêu nhau sao? ".
Thanh Thanh nghe như sét đánh bên tai: " Thầy nói cái gì vậy? Tôi đâu có tình cảm gì với cậu ta ".
Trường Nam shock mở to mắt nhìn Thanh Thanh: " Không thể như thế được... ". Cô nói vậy có khác nào đẩy cậu làm nhiệm vụ thất bại chứ.
Thanh Thanh chỉ tay vào Trường Nam khẳng định: " Thầy mới chính là người cậu ta yêu đó ".
Trường Nam kích động đến mức ngã xuống đất, cậu ngờ nghệch nhìn Thanh Thanh,lắc đầu như muốn nói rằng: Không phải, chuyện này không phải thật, nữ chính đừng đùa với tôi nữa.
Thanh Thanh nhìn phản ứng của cậu, bất lực: " Sự đau khổ và phẫn nộ trong tâm cậu ta chính là nguồn gốc của tâm ma, nút thắt của câu chuyện này. Và thầy chính là người phải giải nút thắt đó, chỉ có thầy mà thôi ".