Trường Nam âu sầu nhìn chiếc vòng kim loại ở chân mình, hỏi hệ thống: " Tao phải đeo cái vòng đến cuối ngày sao? ". Hệ thống bất lực: [ Tôi không thể giúp được cậu đâu ].
Trường Nam chán nản nhìn xung quanh: " biết bao giờ nam chính mới về? ". Cậu không biết giờ Khải Vinh đang làm gì, cậu chỉ mong hắn nhanh nhanh tháo cái xích chân chết tiệt này ra cho cậu, cậu cũng luôn nhắc nhở bản thân phải chết sớm để kết thúc câu chuyện vô lí này.
Cậu cứ luôn ở trạng thái nằm lì trên giường rồi đi quanh quẩn trong phòng như một chú mèo khao khát tự do, nhưng bị chủ nhốt trong phòng, tìm cách ra ngoài nhưng không thể. Hệ thống thấy cậu ủ rủ thì an ủi: [ đừng có buồn nữa ].
Trước lời an ủi như không an ủi đó cậu chẳng thèm đáp lại. Hệ thống bay xung quanh cậu, thỏ thẻ: [ Tôi tiết lộ cho cậu thế giới tiếp theo nhé ]. Lập tức nét mặt cậu thay đổi: ‘’ Mau nói đi ‘’.
Hệ thống: [ thế giới tiếp theo sẽ có những thứ siêu nhiên ]. Lập tức Trường Nam nghĩ đến bản thân sẽ có sức mạnh thần kì nào đó như mấy bộ phim viễn tưởng thường xem, cậu thích ồ lên. Nhưng hệ thống nó câu sau khiến cậu xanh mặt: [ thế giới sẽ có cái con người gọi là ' ma 'và cậu thủ vai pháp sư tà đạo ].
Cậu nghe xong muốn ngất xỉu, trong những thứ cậu sợ, thứ nhất sợ mẹ, thứ hai là sợ ma. Hệ thống thấy cậu như người mất hồn thì lay vai cậu: [ Kí chủ sao thế? ]
Trường Nam gượng cười: ‘’ Tao ổn ‘’. Cậu cố gắng trấn an bản thân: Không sao hết, chỉ là trò chơi thôi mà.
Cậu đang nghĩ đến viễn cảnh tương lai không mấy tươi đẹp thì bỗng dưng có người đá cửa một cái ‘’ rầm ‘, làm cậu giật mình mém chút là ngã xuống đất, thoáng qua một dòng suy nghĩ đáng sợ: Chẳng lẽ thứ đó đến nhanh đến vậy sao?
Cậu quay đầu về canh cửa bị mở toang, cậu thở phào trong lòng vì không phải thứ đó, mà thay vào đó là một cảm giác hoang mang cực độ.
Một người đàn ông lạ mặt ở đâu ra xuất hiện ở phòng cậu, trên người anh ta là một bộ vest lịch sự trang nhã, cậu nghĩ là người của nam chính đến để mở xích chân thì mừng rỡ: ‘’ Anh đến để mở khóa chân cho tôi đúng không? ‘’.
Đúng như cậu nghĩ anh ta đến mở khóa chân cho cậu, đúng hơn là anh ta bẻ khóa, anh ta dùng một dụng cụ bẻ khóa chuyên nghiệp cho vào lỗ khóa rồi vặn xoay vài đường, cái khóa chân nhanh chóng mở ra. Trường Nam vui mừng chưa kịp nói một lời cảm ơn thì anh ta đã trấn áp cậu đi, anh ta nắm cánh tay cậu kéo đi một cách mạnh bạo.
Trường Nam la hét: ‘’ Anh làm cái gì vậy? ‘’.
Hệ thống hoang mang: [ Mau kêu la cho người khác đến cứu cậu đi, tôi thấy người đàn ông này rất nguy hiểm ].
Cậu vùng vẫy kêu cứu thì bị anh ta bịt miệng lôi cả người, thiếu chút là chân nhấc khỏi mặt đất, lúc này cậu thấy bản thân như con ma nơ canh vậy, dễ dàng bị người mang ác khiêng đi.
Hệ thống lắc đầu bất lực: [ Phản diện mà yếu như ốc sên ].
Trường Nam phẫn nộ: Mi có giỏi thì đấu tay đôi với tên này đi. Hắn như con trâu nước vậy.
Hệ thống thắc mắc: [ Ai muốn bắt cậu đi vậy nhỉ? ]
Trường Nam mỉa mai: Mày là hệ thống mà lại không biết?
Hệ thống lườm cậu: [ Cậu làm cho cốt truyện rối tung lên hết rồi còn hỏi do tôi sao? ]
Nam xoay người qua lại muốn thoát khỏi sự khống chế của anh ta nhưng anh ta mạnh hơn cậu rất nhiều căn bản là cậu không thể thoát được, mà bị anh ta lôi ra khỏi khách sạn, quăng cậu vào xe rồi chạy đi.
Trường Nam bị mang đi một cách thô lỗ như vậy thì có hơi hoảng sợ. Cậu xoa xoa cánh tay bị người nam nhân kia kéo đến tím tái. Cái khí tức người này không thua gì nam chính - Khải Vinh vậy. Bạo lực, đáng sợ làm cho người khác không thể làm gì khác.
" Ngồi yên trong xe hoặc chết " _ Nam nhân nói một câu ngắn gọn nhưng đầy uy lực.
Trường Nam không dám hó hé tiếng nào im lặng ngồi yên trong xe. Cậu sợ cậu mà loạn lên tên đó có thể giết cậu như tên điên nam chính kia.
Nam nhân đó cũng không trói hay trùm đầu cậu lại. Như thể nam nhân đó thừa sức kiểm soát cậu mà không cần những thứ đó.
Trường Nam nhìn cảnh vật chạy qua trong mắt, liên hệ với hệ thống: Mày có biết hắn đưa tao đi đâu không?
Hệ thống lắc đầu, nó mở bản đồ: [ Có lẽ một nơi nào đó phía Tây ngoại ô đi, chỗ đó vắng người lắm, giết người xong phi tang cũng dễ ]
Trường Nam trong lòng như lửa đốt: Im miệng, không thì tao giết mày.
Hệ thống nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi lặn mất tâm. Trường Nam e dè nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe. Sau đó lại triệu hồi hệ thống: [ Hệ thống! Hắn ở phe nào vậy? ]
Hệ thống bình thản:[ Giờ cậu là miếng thịt ngon mà, ai cũng muốn cậu mau biến mất khỏi thế giới này nên không đoán được ].
Trường Nam nuốt nước bọt. Làm phản diện khổ vậy sao?
Nam nhân chạy đến một ngôi nhà bỏ hoang cạnh một con sông lớn vắng vẻ. Chiếc xe dừng lại lập tức cậu bị kéo vào bên trong ngôi nhà đó. Cậu không phản kháng chỉ thuận theo hắn mà đi, cậu có phản kháng thì chỉ tập thể dục cho mệt thêm thôi.
Người nam nhân đưa cậu lên lầu ba căn nhà hoang, Trường Nam hoang mang chưa xong thì người đàn ông lấy còng tay trong túi quần ra. Nam thấy cái còng số tám thì xanh mặt định quay người chạy đi. Nhưng nam nhân kia dư sức túm cậu về, anh ta còng một bên tay cậu, bên còn lại hắn mốc vào một thanh sắc ở cầu thang như xích cậu lại một chỗ.
Trường Nam chán ghét cái cảnh này. Ở khách sạn cậu đã bị xích như thế này, bây giờ ra ngoài vẫn thế.
Hệ thống cảm thán: [ Phản diện lại bị giam cầm nữa nhỉ? ].
Trường Nam buồn bực nhìn nam nhân: " Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi? Anh muốn gì? ".
Nam nhân nhàn nhạt trả lời: " Chủ nhân tôi muốn mạng của cậu ".
Trường Nam mặt tái sắc: " Chủ nhân của anh là ai? ".
Nam nhân không nói gì nhiều: " Một lát nữa sẽ đến ".
Trường Nam nhìn bên hông nam nhân vắt một khẩu súng, cậu tưởng tượng đến cảnh hắn dí cái khẩu súng đó vào thái dương của mình và bóp cò...cậu rùng mình, lắc đầu lay tỉnh bản thân, sao cậu có thể nghĩ điều ghê sợ đến vậy.
Nam nhân nhìn hành động cậu có chút khó hiểu. Trông cậu khá giống một tên ngốc...