Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Một là cậu phải làm gì đó ngăn hắn, hai hắn sẽ hành hạ cậu đến chết. Đến lúc đó chỉ có một mình hắn thoả mãn bản thân nhưng nhiệm vụ của cậu thì thất bại.
Nhưng cậu không biết làm gì lúc này. Sức lực bản thân thì không đủ phản kháng đến một lời nói cũng không suy nghĩ ra để ngăn hắn.
Cậu và hắn nhìn nhau một lúc, cả hai đều có tâm tư riêng không muốn phơi bày ra cho đối phương biết.
Trường Nam suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng mở lời: " Là do tôi biến cậu thành con người như thế này sao? ". Cậu nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.
Cậu chưa từng nghĩ hắn sẽ hắc hoá đến như thế. Lúc trước, cậu nghĩ rằng hắn gặp lại cậu thì chỉ một dao đâm xuyên tim cậu để trả thù cho cái chết của mẹ. Nhưng cậu không nghĩ đến hắn trở thành một kẻ cuồng loạn đáng sợ như vậy.
Mắt hắn long lên đỏ kè, hắn như gầm gừ: " Chính cậu ". Hắn nắm lấy vai cậu giật mạnh như quả bom bị chạm kích nổ mà vỡ tung: " Cậu lúc nào cũng đẩy tôi ra. Lúc tôi cần cậu nhất cậu lại bỏ tôi. Chính tay cậu đẩy tôi vào bóng tối. Cậu còn hỏi tôi sao? "
Trường Nam đứng hình không trả lời được, lời này đã xuyên thẳng vào tim cậu rồi. Khải Vinh hắn trừng mắt nhìn cậu, lời nói trầm thấp như rơi vào cõi tối tăm tuyệt vọng không thấy ánh sáng: " Tôi đã làm gì có lỗi với cậu để cậu đối xử với tôi như thế? "
Ánh mắt hắn càng trở nên vô hồn. Trong đôi mắt dần lấp lánh ánh nước trào ra. Những giọt trong suốt như pha lê ấy chưa trào ra thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Khải Vinh như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị của bản thân.
Nước mắt cũng kiềm lại không được chảy ra. Hắn bắt máy, giọng hắn lạnh hơn bao giờ hết: " Alo? "
Bên kia nghe thấy thì hơi giật mình: " Bên anh sao rồi? Em nghe thư kí bảo anh cứ ở mãi khách sạn không về. Ở khách sạn có rắc rối gì hả? "
Khải Vinh thở nặng nề, ánh mắt trầm luân nhìn người dưới thân, hắn từ từ đáp: " Không...có gì "
Người phụ nữ hào hứng bảo: " Anh mau về sớm đấy. Lão gia cũng sẽ có mặt trong bữa cơm tối. Anh về nhanh nhé "
Khải Vinh hờ hững đáp vài câu rồi tắt máy. Trường Nam nghe hắn nói chuyện kèm theo giọng nữ nhân loáng thoáng. Được một lúc cậu nghĩ có thể nào là nữ chính không?
Trong nguyên tác Khải Vinh là một nam chính chung thủy. Ở điện thoại riêng thì chỉ lưu mỗi số của nữ chính - vợ hắn. Còn các mối quan hệ nữ giới khác đề lưu ở điện thoại văn phòng riêng hoặc đưa cho thư kí.
Trường Nam lờ mờ suy đoán. Trong lúc cậu suy nghĩ thì Khải Vinh hắn đã cởi áo vest của mình ra.
Nam giật mình: " Cậu làm gì vậy? "
Khải Vinh không nói không rằng thẳng tay trói hai tay cậu lên đầu giường bằng cà vạt của hắn. Nam không dám cự quậy vì trên giường vẫn còn các mảnh thủy tinh to nhỏ trên giường. Không cẩn thận sẽ bị bọn nó đâm vào với lại vị trí cậu bây giờ đang ở nơi có nhiều thủy tinh nhất trên giường.
Hắn còn cẩn thận hơn lấy dây thắt lưng trói cả chân cậu. Khải Vinh chỉnh trang lại y phục, trước khi hắn ra ngoài còn cảnh cáo cậu: " Nằm ở đây đợi tôi. Nếu cậu la lên tiếng nào thì cẩn thận cái lưỡi của cậu. Lần này tôi không tha cho cậu nữa đâu "
Trường Nam gật đầu lia lịa. Khải Vinh kéo thẳng tay áo một lần nữa nhìn cậu rồi rời đi. Nam nhìn theo bóng lưng hắn dần xa mình.
Cánh cửa khép lại, tiếng bước chân xa dần. Trường Nam lập tức liên lạc với hệ thống: " Con heo lười kia! Dậy mau cho bố! Bố đây sẽ làm thịt mày thành heo bảy món "
Nam kêu chừng hai ba lần thì hệ thống cũng đã có động đậy. Nó đáp lại với giọng ngáy ngủ: [ Kêu gì tôi đó? ]
Trường Nam giận muốn rung người. Nãy giờ cậu chật vật như thế nó đang ở đâu, làm gì? Nó thì ngủ ngon lành.
" Mày nhìn xem "
Hệ thống xuất hiện, nó dùi dụi mắt. Nó xém chút không nhận ra kí chủ của nó. Không phải mấy phút trước còn lành lặn chơi đấu gối với nó sao? Mới ngủ có một giấc sao kí chủ lại tơi bời như thế này?
Hệ thống không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó hoang mang hỏi cậu: [ Cậu bị sao vậy? ]
Trường Nam mệt mõi liếc nó một cách tức giận: " Mày cởi trói cho tao trước đi "
Hệ thống ngơ ngác cởi trói tay cho cậu. Nó chưa kịp hỏi lại chuyện gì đã xảy ra thì Nam đã ném vào mặt nó một cái gối.
Hệ thống chụp lấy cái gối: [ Cậu làm gì vậy hả? Tôi đang giúp cậu đó ]
Nam cuối người tháo nốt dây thắt lưng cột chân cậu. Trường Nam như một kẻ vướng vào bệnh trầm cảm: " Nam chính mới ghé đây thăm hỏi đó "
Hệ thống khó hiểu. Trường Nam sau đó kể rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Hệ thống nghe xong thì la làng lên: [ Tiêu rồi! Cậu bị nam chính giam cầm rồi! ]
Trường Nam bịt miệng nó, cậu tức sắp hộc máu đến nơi: " Vậy mà lúc tao cầu cứu mày khò khò ở đâu đấy. Con heo ngu ngốc! "
Hệ thống cũng thấy có lỗi, nó không cãi lại cậu như mọi lần. Nó âm thầm nhận lỗi của nó.
[ Cậu định làm gì? ]
Nó thấy Trường Nam đứng dậy lấy balo thì hỏi. Nam đeo balo lên vai bình thản trả lời: " Không ai ngu ngốc nằm chờ chết cả. "
Nam lấy điện thoại của mình và một cọc tiền sau đó bước ra khỏi phòng chạy đi. Lặng lẽ rời khỏi khách sạn bằng cửa sau, cậu cắn răng bỏ lại chiếc xe điện mới mua của mình mà chạy trốn.
Hệ thống: [ Cậu định đi đâu? ]
Nam chạy như trối chết về phía trước: " Đi thật xa nơi này một thời gian. Tôi không muốn bị tra tấn bởi tên điên đó "
Hệ thống nhún vai sau đó nắm vai cậu muốn cậu ngừng chạy: [ Dù sao cậu cũng chết thôi. Mau quay lại đi, cậu đang làm lệch tình tiết đó ]
Trường Nam im lặng. Cậu biết là nhiệm vụ, biết là bản thân phải chịu đựng. Nhưng cậu chịu không nỗi. Khải Vinh quá đỗi điên cuồng vượt ngoài khả năng chịu đựng của cậu.
Trường Nam lúc trước ngây thơ nghĩ rằng một dao là xong rồi. Cậu tưởng tượng chắc cũng hơi nhói ở tim thôi. Nhưng đời vả thẳng vào mặt cậu một cái tát.