Trường Nam mới vừa mua một chiếc xe máy điện từ trung tâm thương mại. Đó là chiếc xe cậu luôn mơ ước có được ở thực tại. Nếu cậu vẫn còn ở thế giới thực thì chắc năm sau mẹ cậu sẽ mua cho cậu chiếc xe máy giống vậy. Cậu sẽ lái chiếc xe máy đó đến trường đại học nhưng thật tiếc...phải thật lâu nữa...
Đang chạy xe trên đường cậu liếc kiếng hậu. Có chiếc xe hơi màu đen đang dí sau đuôi cậu. Có linh cảm không lành Nam rồ ga nhanh hơn. Nhưng biết đây là xe điện không thể đấu nổi với xe hơi, cậu liền gọi hệ thống.
Nam: Hệ thống mau cứu tao, có người theo dõi tao
Hệ thống xuất hiện lấy bản đồ khu vực ra, hướng dẫn: [ Chạy thẳng về phía trước tầm 100m thì có một con hẻm, hẻm đó khá nhỏ xe hơi không vào được, cậu có thể cắt đuôi bọn họ ]
Trường Nam dồn toàn bộ sức lực lên não, tập trung chạy thật nhanh. Hiển nhiên là chiếc xe hơi kia cũng dí theo gắt gao.
Xe mới mua nên được cái chạy rất mượt. Cậu lướt vào con hẻm nhỏ đó thành công cắt đuôi bọn họ. Sau đó cậu ra đường quốc lộ tiếp tục hành trình của mình. Nhưng chỉ sau vài phút thì chiếc xe đó lại xuất hiện đằng sau cậu.
Trường Nam thầm mắng mỏ: " Aiss chết tiệt "
Hệ thống lần này cũng hiện ra giúp cậu: [ Bọn họ truy đuổi gắt gao như thế cậu đừng mong đi đường chính. Quẹo vào hẻm đi ]
Trường Nam nghe lời hệ thống và cậu phải cật lực vất vả mới thoát được. Xe cũng cạn bình điện đến nơi, chiếc xe bây giờ đang lượn trên đường với tốc độ ngang ngửa chiếc xe đạp khiến cậu mệt mõi.
Cậu ghé vào một cái khách sạn, chạy vào nhà xe đó cậu đi kím hết thảy cũng không thấy cái ổ điện nào cho cậu sạc bình xe điện. Sau đó cậu phải gửi xe mình ở phòng bảo vệ để sạc. Cậu đã năn nỉ muốn gãy lưỡi để bảo vệ đồng ý.
Ông bảo vệ khá bực dọc: " Thật là tối nay tôi ngủ ở đâu đây hả? "
Chiếc xe đã chiếm phần lớn diện tích phòng của ông ta. Trường Nam cười cười rồi gãi đầu tỏ vẻ bối rối: " Cháu xin lỗi ạ ". Sau đó dí vào tay bác bảo vệ hai tờ một trăm đô la.
Bảo vệ cũng không khó chịu nữa: " Tôi thấy người trẻ hiện nay hiếm đi xe điện, cậu là trường hợp ít gặp đó nha "
Trường Nam gật đầu: " Xe điện bảo vệ môi trường với lại không tốn chi phí nhiên liệu đấy ạ và chạy xe điện không tạo ra khói xe. Cháu rất thích chiếc xe này, chiếc xe này là giấc mơ của cháu đấy "
Bác bảo vệ nhìn dáng vẻ cậu: " Cậu chạy sao mà tay chân trầy hết thế kia? ". Ông lấy trên đầu cậu nhúm lông tơ gà: " Cái gì thế này? "
Trường Nam cười ngại. Trong con hẻm khi nãy quả thật rắc rối. Gà, chó, con người. Quả thật hỗn độn.
Hai người trở nên hoà đồng nói chuyện như những người bạn của nhau. Nói chuyện được một lúc cậu tạm biệt bác bảo vệ đến gặp tiếp tân.
Ở quầy tiếp tân thấy Nam đi đến nhân viên tiếp tân cuối đầu chuyên nghiệp thưa: " Kính chào quý khách, quý khách muốn thuê phòng hay đặt phòng ạ? "
" Chưa, tôi chưa đặt phòng. Tôi muốn thuê một căn phòng tốt một chút ở trong vài ngày "
Tiếp tân cuối người lấy chìa khoá đưa cho cậu: " Đây thưa quý khách, phiền ngài đến lầu ba nhé "
Trường Nam nhận chìa khoá nói thêm: " Tôi trả tiền trước được không? "
Tiếp tân gật đầu niềm nở soạn hoá đơn, hai tay cung kính đưa cho cậu: " Đây là hoá đơn của quý khách ạ "
Trường Nam lấy trong túi quần mấy tờ đô la đưa cho tiếp tân tỏ ra sang chảnh: " Khỏi thối ". Sau đó xách vali bước đi trong sự ngầu lòi và ánh mắt lấp lánh của tiếp tân.
Hệ thống còn phải khen: [ So cool! ]
Trường Nam vào phòng ngã lưng ra giường,nằm bất lực trên giường. Thú thật lí do cậu làm việc vô nghĩa này là do cậu vốn đã chết một lần giờ bắt cậu chết thêm lần nữa quả thật là không có gan. Hơn hết cậu là người sợ đau, tâm hồn vốn dĩ mỏng manh. Hằng đêm cậu đều mơ thấy ác mộng, nam chính một tay đầy máu xẻ từng thớ thịt trên người cậu, làm thân thể không còn nguyên vẹn rất ghê sợ.
Ngược lại với Nam là hệ thống kia, hệ thống thấy việc Nam lo sợ thật dư thừa. Hệ thống cầu mong kí chủ nhà mình được như kí chủ bên nhà hàng xóm kích thích tình tiết kết thúc sớm. Tiếc thay kí chủ nhà này chỉ là một thiếu niên mới lớn còn sợ hãi hoang mang nhiều thứ cần phải học hỏi nhiều.
Mặc dù khác nhau về tính cách nhưng hệ thống và kí chủ này đôi lúc khá ăn ý.Như lúc rượt đuổi trong con hẻm ấy. Hệ thống như một người phụ trợ - con mắt thứ 3 của cậu vậy. Giúp cậu canh me những kẻ muốn đánh lén cậu, giúp cậu nhìn trước sau chỉ đường cậu tẩu thoát.
Một nơi nào đó có một người chăm chỉ tập boxing có vẻ như để nâng cao sức khỏe. Nhưng không phải như thế người đó đánh bằng cả sự hận thù đến bao cát còn chịu không nổi mà vỡ ra. Cho dù bao cát có vỡ ra ánh mắt của nam nhân kia vẫn sắc lẹm lạnh lùng như dao như thể vẫn chưa đủ thoả mãn hắn ta.
'' thưa ngài hôm nay chúng tôi vẫn chưa bắt được cậu ta về nhưng chúng tôi đã biết được vị trí cậu ta đang ẩn nấp sớm sẽ bắt được người. ngài... '' - tên đó định nói tiếp nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đang hướng thẳng vào người mình thì không nói nên lời.
Tên đó vội vội vàng vàng cuối đầu xin lỗi: " xin lỗi ngài, chúng tôi vô vụng, chúng tôi sẽ cố gắng hơn!''
Nam nhân cởi găng tay boxing quăng xuống đất: " Lần này tôi sẽ tự đi bắt ''. Tấm lưng trần vạm vỡ bước đi về phía cái ghế, hắn uống cạn chai nước, từng thở nặng nề như gấp gáp, khao khát một điều gì đó mà không có được.
" Cứ tiếp tục cho người ở khu vực đó rà sát chắc chắn người chưa đi xa đâu "
Tên đàn em gật đầu vâng dạ đã hiểu rõ. Bọn người kia chỉ biết run rẩy trước uy lực khủng bố từ người đàn ông này phát ra. Hắn đang tức giận, điều đó thật nguy hiểm như quả bom nổ chậm, chỉ cần đụng vào lập tức sẽ nổ tung.
Không gian im lặng không ai lên tiếng chỉ nghe được hơi thở của những người xung quanh. Bỗng một cuộc điện thọi gọi đến phá tan bầu không khí căn thẳng lúc này. Khải Vinh liếc sang chiếc điện thoại rung trên bàn, nhìn màn hình hiện tên người gọi hắn hơi chần chừ. Sau đó cầm điện thoại bắt máy, đầu dây bên kia vang lên âm thanh trong trẻo: '' Alo anh yêu? ''
'' Cô gọi tôi làm gì? '' - Khải Vinh lạnh lùng đáp lại.
Giọng nữ nhân có chút nũng nịu: '' Sao anh lạnh lùng với em như thế? ''
Khải Vinh vẫn không thay đổi thái độ băng lãnh: " Tính cách tôi là vậy rồi ''
Nữ nhân yểu điệu: " Vậy anh có thể để em làm ngoại lệ của anh không? ". Sau đó lại ngọt ngào: " Thôi nào, hãy dịu dàng với em một chút đi ". Người đàn ông nào qua chiêu này của cô cũng phải chiều theo ý muốn của cô, cô không tin...
Khải Vinh ảm đạm: " Không có gì thì tôi tắt máy "
Nữ nhân có phần uất ức, giọng cô nho nhỏ yếu đuối như sắp khóc: " Dù sao anh cũng sắp làm chồng em rồi. Ít nhất cũng phải gọi em bằng một tiếng 'em ' chứ?"