Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm

Chương 11: Bá đạo tổng tài




Trường Nam mới sáng dậy liền lật đật tìm khắp phòng cái gì đó. Khải Vinh đang nấu mì thấy cậu loay hoay thì hỏi: " Cậu đang tìm gì thế? ".

Trường Nam bối rối lại gấp gáp: " Tao bị muỗi chích quá trời đang tìm thuốc bôi nè "

Khải Vinh lại bàn học lấy trong học bàn một tuýp kem đưa cho cậu. Cậu vội vạch cổ áo, kéo vai áo xuống để lộ chằng chịt dấu hồng nho nhỏ xuất hiện khắp vai và vùng cổ.

Trường Nam thắc mắc: " Chưa đến mùa mưa muỗi đâu ra cắn lắm thế? Không biết có bị sốt xuất huyết không nữa ".

Thấy dấu vết kì lạ trên cổ Trường Nam, Khải Vinh chỉ thầm cười. Thấy Nam bôi kem hơi nhiều Khải Vinh liền giật tuýp kem lại: " Đừng bôi nữa, đủ rồi, mặc áo cổ cao che lại đi ".

Trường Nam chán ghét soi mình trong gương: " Thế này sao đi chơi đây? "

Khải Vinh nghe thấy liền nhíu mày: " Đi chơi? Cậu không ôn thi? "

Trường Nam trả lời ngắn ngọn: " Không muốn "

Khải Vinh không ngờ cậu có thể trả lời như thế: " Cậu muốn rớt môn học lại? "

Trường Nam dửng dưng: " Tôi sẽ kế thừa sản nghiệp của gia đình nên học hay không cũng không cần thiết "

Khải Vinh định mở miệng khuyên răng nhưng rồi lại thôi sau đó im lặng rơi vào trầm tư.

Trường Nam chọn đồ đẹp để đi chơi đến khi thay xong vẫn thấy Khải Vinh ở bàn học trong trạng thái suy tư ngẫm nghĩ về điều gì đó.

Trường Nam tò mò: " Cậu nghĩ gì nãy giờ thế? "

Khải Vinh thoát khỏi suy nghĩ nhìn cậu mỉm cười: " không có gì, cậu đi đi "

Trường Nam lấy balo sau đó lại gần Khải Vinh nói nhỏ: " Tôi nói cậu biết nha, hôm nay tôi sẽ đi hẹn hò đó, người tôi hẹn hò là một người rất hấp dẫn luôn. Chắc chúng tôi sẽ quấn nhau đến tối mất "

Khải Vinh thu lại nụ cười nhìn cậu với ánh mắt khó chịu: " Cậu lại hẹn hò? Biết bao nhiêu lần rồi? ". Nếu biết cậu sẽ đi hẹn hò với một cô gái nào đó đáng lẽ đêm qua phải để dấu cả trên mặt.

Trường Nam cười: " Nhiều quá không nhớ "

Khải Vinh tỏ vẻ bực bội: " Sao lúc nào cậu cũng hẹn hò suốt thế hả? ". Cái con người này thay người yêu như thay áo vậy! Lần nào cũng đi chơi không bao giờ chịu ở yên một chỗ. Thật ước cậu như Pinocchio, là một khúc gỗ ngoan ngoãn tùy ý người đặt để.

Nhìn thấy bộ dạng bực tức của nam chính Nam nghĩ ngay đến Nam chính chắc đang ghen tị với mình. Được đà mà khiêu khích: " Cậu đang ghen tị với tôi à? Con mọt sách nghèo như cậu ai mà muốn hẹn hò. Ở nhà học bài đi nhé "

Khải Vinh: Tôi ước gì mình có thể danh chính ngôn thuận nhốt cậu trong phòng, bẻ gãy chân cậu.

Trường Nam vẫy vẫy tay tạm biệt rồi đi khỏi phòng để lại Khải Vinh lạnh lẽo một mình trong căn phòng. Khải Vinh nhàu nát giấy tờ trên bàn, cơn giận như muốn bùng phát nhưng phải kìm nén lại. Có thể cảm nhận cơn căm giận trong người Khải Vinh cứ ngày một to ra như quả bóng đang được thổi căng, rồi sẽ đến ngày nào đó nổ tung.

Trường Nam phấn khởi vì chọc cho nam chính ganh ghét mình. Cậu đến một quán cà phê nào đó dàn dựng ra một cảnh hẹn hò sau đó chụp ảnh lại gửi đến nam chính. Không quên ghi vài câu chọc người:



" Tôi đang chờ bạn gái mới này, cậu học bài ở nhà có vất cả không? "

Tin nhắn gửi đi ngay lập tức người nhận đã xem nó nhưng không trả lời tin cậu. Nam cười hí hí vì nghĩ mình đã thành công lần nữa.

Sau đó cậu tìm một cái ảnh mạng của một cô gái đang uống cà phê gửi ngay cho nam chính lần nữa. Lần này cũng như lần trước nam chính chỉ xem không trả lời.

Nam nhắn vài dòng: " Cậu thấy cô ấy có xinh đẹp không hả? Chuẩn gu tôi luôn "

Khải Vinh trả lời: " Thật xấu xí "

Nam cười trong lòng suy nghĩ: đang ghen tị chứ gì?

" Đừng nói thế chứ chỉ là cậu không hiểu cảm giác hẹn hò với một cô gái xinh đẹp đâu "

Một hồi lâu sau, Nam mới nhận được tin nhắn hồi âm, dòng tin nhắn này hơi lạ: " Cứ hẹn hò khi còn có thể "

Trường Nam khó hiểu: "? "

Khải Vinh lần này không nói gì thêm, tắt điện thoại. Trạng thái hoạt động đã tắt. Trường Nam biết nam chính chắc giận đi học bài rồi.

Hệ thống lúc này xuất hiện, nó chào cậu rồi vui mừng lôi ra một cái bảng led: [ Cậu xem tôi mượn được gì nè! Là một cái máy đo trị số hắc hoá đó ]

Trường Nam tò mò: " Là gì thế? "

Hệ thống tự hào ưỡn ngực đưa tay về cái máy như một nhân viên giới thiệu sản phẩm: [ Tôi đã rất vất vả để mượn nhà hàng xóm cái máy đo trị số hắc hoá của nhân vật, cái này quý hoá lắm nhá rất ít hệ thống có được luôn. Nó rất mắc đó chỉ có mấy chục người có trong tổng bộ thôi ]

Trường Nam xua tay: " Đừng có khoe nữa, nói công dụng của nó đi "

Hệ thống: [ Nó có thể đo trị số hắc hoá của nam chính. Chúng ta có thể xem tiến trình của thế giới, có bị chậm trễ chổ nào không ]

Trường Nam lập tức thấy thú vị: " Mau xem thử đi "

Hệ thống cẩn thận mở máy, nó giao diện một lúc, màn hình led phát sáng hiện những thông số rõ ràng làm hai người phải " wao " lên.

Nó hiện rõ từng thông tin của nam chính, tiểu sử, sức khoẻ, thông tin và nhiều thứ khác nữa. Hệ thống nhấn vào mục đo lường, tiếp đến nhấn vào hắc hoá.

Cả hai đều bất ngờ khi trị số hắc hoá của nam chính đang ở mức cao: 70%

Hệ thống mừng rỡ muốn rơi nước mắt: [ Chúng ta không bị trễ tiến trình oa! ]

Trường Nam mơ hồ hỏi: " Chúng ta đang làm đúng? "



Hệ thống gật đầu: [ có thể nói là vậy ]

Trường Nam lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nó rất lạ nhưng cậu không biết mình có khúc mắc ở chỗ nào.

Hệ thống định cất máy vào thì Trường Nam ngăn lại. Nam dùng đôi mắt lấp lánh nhìn nó: " Có đồ xịn như thế phải sài một chút chứ ". truyen bac chien

Hệ thống thấy cũng đúng khoan hẵn dẹp mà lấy ra nghịch. Hai người xem thông tin chính xác của nhân vật.

Những thông số đo lường trên cơ thể nam chính làm cậu ngạc nhiên. Khuôn mặt thì tỉ lệ vàng, cơ thể thì ít mỡ, trị số trí tuệ không tồi.

Trường Nam loé mắt với thông số trên, đến cậu cũng phải mở miệng thốt lên: " Hoàn hảo "

Hệ thống thấy dòng cuối ghi thật nhỏ đến nó cũng phải nheo mắt lại để đọc: [ Độ dài... ]

Trường Nam bịt miệng hệ thống không cho nó đọc, ngại ngùng: " Không cần đọc dòng đó "

Hệ thống đồng ý nhưng cả hai cũng phải ngạc nhiên vì nó..." khủng "

Hệ thống cười trừ: [ đúng là nam chính nhỉ? Thật đặc biệt hơn người bình thường chúng ta ]

Trường Nam nghịch trên màn hình led màu vàng. Cậu nhấn vào mối quan hệ. Tất cả đều hiện rõ trừ chỗ người yêu ra. Từ nam chính mũi tên kéo dài đến đoạn người yêu thì chỗ đó lại bị làm mờ không rõ nhân dạng.

Trường Nam thắc mắc: " Chỗ này nó bị gì vậy? Sao không hiện lên? "

Hệ thống cũng không rõ: [ Chắc bị hư...nhưng không thể! Làm sao như thế được ]

Lúc này Nam cùng hệ thống có một suy nghĩ: Có khi nào.. nữ chính trong thế giới đã thay đổi?

Cả hai lắc lắc đầu chấn chỉnh: Không thể nghĩ như thế được

Hệ thống thoát mục thông tin cá nhân chuyển đến mục cốt truyện nhân vật. Bây giờ cả hai mới biết được chi tiết của cốt truyện nhưng so sánh lại thì thấy thực tế có phần không giống. Rõ ràng cốt truyện một đằng nhưng trong thế giới này lại đi một nẽo.

Điển hình như tình tiết mẹ nam chính trở bệnh nặng rồi qua đời tại quê, nam chính không hay biết. Kết quả khi biết rồi nam chính trở nên suy sụp một thời gian.

Nhưng nó không xảy ra ở cái thế giới này, mẹ nam chính hoàn toàn khoẻ mạnh.

Hệ thống suy ngẫm liền nói: [ Chúng ta buộc phải theo tình tiết. Nếu lệch tình tiết câu chuyện sẽ chuyển biết khác và tôi không thể điều khiển được. Có khả năng nhiệm vụ sẽ thất bại ]

Trường Nam lo lắng trong lòng: " Nhiệm vụ thất bại vậy tôi sẽ bị biến mất vĩnh viễn sao? "

Hệ thống lắc đầu: [ Khi cậu bị trừ 100000 điểm cậu mới biến mất, yên tâm trò chơi này không dễ để tan biến ]

Cả hai tựa đầu vào nhau mệt mõi suy nghĩ: Phải làm sao đây?