Editor & Beta: Calcium
Thời tiết mấy hôm nay không được tốt lắm, do ảnh hưởng của bão, mây đen vần vũ khắp nơi, Phiền Thành u ám suốt ba bốn ngày trời.
Mưa rào như trút nước, nước mưa thấm vào tận nhà, vách tường nhỏ nước, nhà vệ sinh đã có một tầng nước, nhưng những chuyện này Diệp Hà Thanh đều không quan tâm.
Cậu thất thần trong vô định, mỗi ngày mở mắt ra đều sẽ canh chừng ở bên cạnh Diệp Tiểu Chiếu, không chịu đi đâu hết. Buổi tối càng phải dán sát lấy anh, dù anh có đuổi cũng không đi, như một chú cún con ánh mắt rưng rưng không rời.
Trong phòng ngưng đọng một luồng không khí ngột ngạt ẩm ướt, Diệp Hà Thanh vừa đưa Diệp Tiểu Chiếu đi thẩm tách về xong, cậu đưa anh về phòng ngủ. Đã mấy ngày nay cậu không nói chuyện nhiều với Diệp Tiểu Chiếu mà chỉ mở to đôi mắt đen như mực nhìn anh, trong lòng anh hiểu rõ nhưng không nói ra, không hỏi nhiều, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ẩn ý mang theo chút cảm khái, dưới ánh mắt Diệp Hà Thanh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tiểu Chiếu tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ bầu trời vẫn không hề trong trẻo, bị bao phủ bởi một không gian u ám, đánh bại mấy ngày hè quang đãng ve kêu khắp nơi vừa qua. Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, Diệp Hà Thanh mặc áo ba lỗ màu xám tro, ngồi xổm đạp lên sàn nhà ngập nước đang phân cao thấp cùng chiếc chổi lau nhà.
"Tiểu Hà," Diệp Tiểu Chiếu ngồi trên chiếc ghế đối diện Diệp Hà Thanh, mới vừa cất lời thì Diệp Hà Thanh liền chuyển mắt qua nhìn anh, cậu buông cây lau nhà, vùi đầu chui vào phòng bếp rót cho anh nửa chén nước đặt xuống bàn rồi không nói một lời nào cả.
Diệp Tiểu Chiếu buồn cười, uống sạch chén nước rồi thử thăm dò hỏi: "Anh khỏe rồi, mấy hôm nay em không đi làm à?"
Diệp Tiểu Chiếu chủ động làm hòa với Diệp Hà Thanh, cậu đành nhẹ buông tay, ngồi xổm ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân cần lên tiếng.
"Em không đi làm." Giọng cậu mang theo chút hờn dỗi, nói xong mới thấy bản thân hơi ấu trĩ.
Cậu lặng lẽ giương mắt nhìn, Diệp Tiểu Chiếu phối hợp không nhìn cậu.
Vì thế cậu nói tiếp: "Tiểu Chiếu, em muốn đổi sang công việc khác."
Thứ tư hàng tuần Diệp Tiểu Chiếu đều phải đi thẩm tách nên Diệp Hà Thanh không thể bỏ mặc anh một mình lẻ loi đi tới bệnh viện được rồi còn đưa người về nhà nữa. Cậu cần tìm một công việc có thể linh động một chút, tốt nhất là sau buổi trưa mới bắt đầu làm.
Diệp Tiểu Chiếu im lặng nửa ngày không nói gì: "Là bởi vì..."
Diệp Hà Thanh trừng anh: "Diệp Tiểu Chiếu."
Gọi cả họ lẫn tên, Diệp Tiểu Chiếu thở dài.
Lau dọn sạch sẽ cả căn nhà ngập nước xong, bước vào nhà bếp chọn một dụng cụ sắc bén nắm trong lòng bàn tay. Cậu mượn cớ ra ngoài mua thức ăn, từng trận gió lùa qua hành lang, thổi tới mức lạnh cả tim gan.
Diệp Hà Thanh không xuống lầu, sau mấy ngày tỉnh táo lại, cậu lúc này vẫn quyết định lên lầu tìm người đàn ông kia.
Đứng ngoài cửa bồi hồi một lúc, Diệp Hà Thanh áp sát lỗ tai lên ván cửa, nhưng bên trong phòng không phát ra bất cứ động tĩnh gì. Cậu chạy đi hỏi chủ trọ mới biết được người này đã rời đi mấy hôm trước.
Diệp Hà Thanh tức tối vì bản thân dồn lực thì cuối cùng lại đánh vào bông, như một con chó bại tang gia.
Diệp Tiểu Chiếu thì cần phải chăm sóc, kẻ mà cậu muốn 'báo thù' thì lại chạy mất, Diệp Hà Thanh suốt ngày vô công rồi nghề, để kiếm kế sinh nhai, cuối cùng cậu cũng mở lại chiếc điện thoại đã tắt ngóm mấy hôm nay.
Thông báo tin nhắn WeChat nhảy liên tục, lão Chu gửi cho cậu mấy tin phỏng vấn xin việc, hỏi xem cậu tại sao không mở máy khiến anh không liên lạc được. Từ Tư Lễ thì ngày nào cũng gửi đến bảy, tám cái tin nhắn, sau đó là gọi điện, đến Hoắc Kiệt cũng nhắn hỏi xem cậu có ở đó không.
Diệp Hà Thanh bỏ qua hình đại diện của hai anh em Hoắc gia, mở một khung tin nhắn gửi qua cho lão Chu. Cậu mông lung bước xuống lầu, mở cửa thì thấy Diệp Tiểu Chiếu đang ngủ trên ghế số pha ở phòng khách, chiếc chăn mỏng vắt ngang bụng, đang xem TV.
Cậu đứng ngoài cửa, nhìn anh một lát rồi mới bước vào.
Diệp Tiểu Chiếu thấy rằng việc cứ để Diệp Hà Thanh suốt ngày ở nhà nhìn anh chằm chằm không phải là biện pháp, anh vẫy vẫy tay với cậu, đôi mắt hướng về phía trần nhà xám cũ nói: "Em lên lầu tìm người kia sao?"
Diệp Hà Thanh không lên tiếng như ngầm thừa nhận.
Anh nắm lấy bàn tay cậu, mấy hôm nay đến cửa cậu cũng không thèm ra, sợi tóc dính bết trên thái dương: "Em đi tìm việc mới đi, lần này anh thật sự biết sai rồi."
Diệp Hà Thanh xoáy sâu vào đôi mắt anh nói: "Sau này nếu anh mà còn tiếp tục làm việc đó, em thật sự sẽ đâm người rồi đi tự thú."
Diệp Tiểu Chiếu im bắt không nói, rồi ừ một tiếng.
"Vậy anh mau ngủ đi, em sẽ yên lặng ở bên không nói lời nào."
Điều chỉnh cho âm lượng TV xuống đến mức nhỏ nhất cho tới khi cả căn nhà cũ phảng phất chìm trong yên tĩnh. Nhìn khuôn mặt an tĩnh của Diệp Tiểu Chiếu, cảm xúc táo bạo suốt mấy ngày hôm nay của Diệp Hà Thanh dần dần thả lỏng, miệng cậu thở phào một hơi rồi bất tri bất giác dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Qua buổi trưa trời bắt đầu đổ mưa, nước mưa tí tách hắt lên tường. Diệp Hà Thanh ra ngoài tìm công việc, dựa theo tin tức mà lão Chu cung cấp là địa chỉ và số điện thoại thì cậu tới đó phỏng vấn.
Đôi giày trắng bằng vải bạt của cậu đi trên đường bị nước mưa thấm ướt đến hơn nửa, chạy liên tục qua mấy cửa hàng đều không ngoài dự liệu bị họ uyển chuyển từ chối, điều này khiến cậu dần dần nản. Đi đến một góc đường tìm chiếc ghế dựa, dùng giấy lau qua rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng trước khi ra khỏi nhà cũng đã bị gió thổi đến mức ngổn ngang, có mấy sợi còn dựng thẳng lên lay động theo làn gió. Sống lưng thẳng tắp sau một ngày thất bại đã bắt đầu hơi cong xuống, quần áo ẩm ướt dính bết vào cánh tay, tinh thần Diệp Hà Thanh dần tan rã, cậu có cảm giác trước mắt mình lúc này hoàn toàn u tối, không nhìn thấy một tia hy vọng nào.
Không còn mặt mũi nào mà về nhà nữa.
Cậu mở to đôi mắt mờ mịt mà luống cuống nhìn về phía một góc của thành phố, hết từ góc này lại chuyển sang góc khác. Mãi cho tới khi cậu nhìn về một hướng, ngẩng đầu lên là nóc nhà màu xanh lam thì mới kìm lòng không nổi đi về hướng đó.
Một con phố của người khiếm thị, tất cả những người đi trên đường đều là người khiếm thị, có nhân viên massage, có người đánh giày, gió mặc gió, mưa mặc mưa, hàng ngày vẫn kiên trì với công việc của mình. Dọc đường cậu tiến vào khu phố, cậu hỏi thăm những người khiếm thị xung quanh một số vấn đề liên quan tới việc làm của những người khuyết tật, đầu óc dần mở ra một tia mơ hồ.
Có một sư phụ khiếm thị nói rằng, người như bọn họ cơ hội vốn đã ít hơn người bình thường, nếu không có một nghề chuyên môn thì sẽ khó có chỗ đặt chân trong cái xã hội này. Diệp Hà Thanh tự nhiên hiểu ra, dường như bắt được một ít trọng điểm nhưng lại không thể nói ra được,
Cậu là một chú nghé mới ra đời, tuổi trẻ, suy nghĩ ít, chỉ một lòng vì chuyện trước mắt. Người sư phụ già cằn nhằn liên miên nói không ít chuyện với cậu, trời sắp tối đến nơi, Diệp Hà Thanh mới đứng dậy khỏi ghế, nói lời cảm tạ người sư phụ rồi che dù rời đi.
Cậu chậm rãi bước đi trên đường, một tay nắm dù, cúi đầu, một tay khác đang hí hoáy nhắn tin cho Diệp Tiểu Chiếu, báo tin hôm nay cậu về muộn, bảo anh lấy cháo trong tủ lạnh ra hâm lại ăn.
Chiếc dù của cậu rất cũ kỹ, trời lại đang mưa to, diện tích ô lại nhỏ, chẳng bao lâu sau, tóc Diệp Hà Thanh dính bết nước mưa.
Ngẩng đầu lên, lại tiếp tục chạy tới một con phố khác, đi về phía trạm xe bus.
Một chiếc xe chạy qua, chạy qua làn nước đọng dưới đường bắn tung lên. Diệp Hà Thanh đứng chờ xe bus trên vỉa hè, không ngờ rằng có một chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, bóng tối dần bao trùm, trong bóng tối đó một vệt đỏ dần ló hiện qua lớp cửa sổ ô tô đang hạ xuống.
Hoắc Kiệt một tay khoát lên cửa sổ xe, ngoắc ngoắc Diệp Hà Thanh.
"Em nghỉ việc rồi?"
Diệp Hà Thanh cách màn mưa a một tiếng rồi thành thật nói cho đối phương biết: "Bị đuổi việc rồi."
Cậu đứng dưới trời mưa, ống quần ướt đẫm. Hoắc Kiệt rũ mắt nhìn một chút rồi đẩy cửa xe ra: "Vào đi."
Cậu còn chưa kịp tiến lên thì Hoắc Kiệt đã đội mưa bước ra ngoài, cậu thấy vậy liền vội vàng giơ ô cao lên, một nửa che lên đỉnh đầu hắn.
Làn mưa phùn bay bay trên đầu, Hoắc Kiệt thấy vừa dở khóc lại dở cười: "Cái dù này đi mưa thì che được cái gì?"
Trên người Diệp Hà Thanh bốc ra một làn hơi nước, tóc tai ẩm ướt, quần áo cũng ướt, đôi mắt lại còn ướt nước, nghiêm túc nhìn người đối diện. Sắc mặt Hoắc Kiệt hơi mềm lại: "Lên xe đi."