Sở dĩ mặt Quan Minh biến sắc khi nhìn thấy dấu vết trên ga giường là vì anh đột nhiên nhận ra, Thi Niệm và Quan Viễn Tranh thậm chí cũng không phải là vợ chồng thực sự, nếu như lúc đầu anh không kéo cô ra khỏi căn nhà đó, thì một cô gái trẻ như vậy lại biến thành nạn nhân hy sinh vì lợi ích thương mại, bị chôn vùi cả thanh xuân sau cánh cửa sâu kia như một góa phụ, điều này đối với bất kỳ người con gái nào mà nói cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Biết được người con gái của mình bị người ta lừa gạt ức hiếp như vậy, Quan Minh đương nhiên không vui vẻ chút nào.
Khi anh nói với Thi Niệm “sau này có anh Sênh yêu thương em”, Thi Niệm đã muốn bật khóc ngay khi nghe thấy câu nói đó của anh, mọi cảm xúc dồn nén trong tim nhưng muốn trào ra bên ngoài, sau khi đến New York mặc dù cô đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, cũng đã quen biết được rất nhiều bạn bè, nhưng khoảng thời gian trong quá khứ đó cô vẫn luôn giấu kín trong lòng mình, không dám nói với bất kì ai.
Nhưng mà cái dằm trong tim này dù sao cũng là một phần trong cuộc sống của cô, nó giống như một vũng bùn trên con đường phía trước của cô, mỗi lần nhớ lại cô lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Cho đến giờ phút này, cô mới chia sẻ bí mật này cho người mà cô tin tưởng nhất, cô cảm thấy giống như có người san sẻ bớt gánh nặng của tảng đá trong lòng cô, cả người cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Quan Minh nhìn thấy tâm trạng cô thay đổi thất thường, thì leo lên giường, ôm Thi Niệm vào lòng mình rồi nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy thật sự anh không biết là em chưa có kinh nghiệm đối với việc này, anh không… không làm em bị ám ảnh chứ?”
Thi Niệm đã ngừng khóc rồi, trên lông mi vẫn còn vương vài giọt nước mắt, cô làu bàu nói: “Trong nhóm bạn bè ở New York, thỉnh thoảng khi trò chuyện với nhau cũng có nhắc tới mấy chuyện này, em còn tưởng chuyện này rất thoải mái nữa…”
Quan Minh nghe thấy thế thì bật cười, cười xong lại có chút ảo não, anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi nói: “Lần sau nhất định anh sẽ nhẹ nhàng, cho em hưởng thụ thật tốt.”
Hai chữ “lần sau” anh đã từng nói với cô rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ có lần này khi nghe thấy hai chữ “ lần sau” thì tim Thi Niệm lại đập nhanh hơn, cô không dám nhìn vào anh, khi cô nhớ đến ánh mắt say sưa lúc nãy của Quan Minh thì cô gần như chết chìm trong ánh mắt đó của anh, cô cho rằng bản thân đã từng nhìn thấy dáng vẻ mê hoặc lòng người của anh nhưng cho đến bây giờ cô mới biết, bộ dạng khi yêu của anh mới là khiến người ta hồn xiêu phách lạc nhất.
Thậm chí cô còn có một ý tưởng vô cùng hoang đường, nếu như cái cô Phương Bồi Niệm kia thật sự có chung sống với Quan Minh thì có lẽ sẽ không tố cáo anh lên tòa án được, một người đàn ông như anh, chu đáo ấm áp, tinh tế tỉ mỉ, tướng mạo xuất chúng, có học thức, có nội tâm, lại không cổ hủ, thậm chí còn tình cảm hơn nhiều người đàn ông khác nữa, nếu như anh muốn một cô gái đi theo mình, căn bản không cần ép buộc thì cũng có hàng đống người cam tâm tình nguyện đi theo.
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên nói với anh: “Ga giường dơ rồi… Em đi dọn dẹp một chút…”
Quan Minh ôm lấy cô không cho cô động đậy: “Không cần em dọn.”
Tiện tay anh kéo chiếc chăn che đi bờ vai đang lộ ra của cô, giọng nói mang theo sự yêu chiều: “Sau này đi theo anh Sênh, em chỉ cần hưởng hạnh phúc, các công việc bẩn thỉu không cần em đụng tay vào.”
Thi Niệm đột nhiên cảm thấy trong tim tràn đầy mật ngọt, như muốn chực trào ra ngoài, chưa từng có người nào chiều chuộng cô như vậy, ngay cả khi cha mẹ cô còn sống, cũng không nuông chiều cô nhiều như vậy.
Thi Niệm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi anh: “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Quan Minh không ngừng hạ xuống, lo lắng “ừm?” một tiếng.
“Ngay lúc mà anh điều tra ra cô gái giúp anh trong ngõ hẻm lúc trước chính là em, thì anh có tâm trạng gì?”
Kì thực cô luôn muốn hỏi anh, hỏi anh xem năm đó khi cô rời khỏi California trở về nước thì có phải anh cũng đã quên cô rồi không.
Nhưng đợi cả nửa ngày, anh cũng không lên tiếng, còn tay anh ngược lại không hề dừng lại, Thi Niệm dù sao cũng mới trải qua chuyện đời nên cơ thể rất nhạy cảm, đương nhiên không chống đỡ lại anh được, khẽ kêu lên: “Anh Sênh…”
Ngay khi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh tràn đầy ý cười, trong ánh mắt mang theo vẻ lười biếng nhưng lại muốn thiêu bỏng người khác, giống như đang cố tình trêu chọc cô, anh chậm rãi nói: “Tâm trạng sao? Em nghĩ anh nên có tâm trạng như thế nào?”
Thi Niệm cúi đầu xuống nói: “Không biết, lúc đầu anh chỉ xem em như đứa con nít.”
“Nếu như lúc đầu biết được sau này anh sẽ có cảm tình với một đứa con nít, vậy lúc về nước chuyện đầu tiên chính là lật tung chỗ này để tìm em rồi mới tính tiếp.”
Anh dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: “Nói thật đó cũng là chuyện khá bất ngờ, anh không nghĩ là sẽ còn có thể gặp lại em, đứa con nít này vậy mà đã gả cho người ta rồi, cho dù là cố tình hay vô tình thì sau khi biết được thân phận của em, anh cũng sẽ luôn quan tâm đến em, lúc Viễn Tranh mất, anh muốn tìm cơ hội để tìm gặp em, sau đó lại nghĩ như vậy cũng không được thích hợp cho nên lại thôi.”
“Cho nên trong buổi tiệc từ thiện, lúc em cầm bức tranh chạy đi tìm anh, thì anh đã biết em là ai rồi phải không?”
“Em nói xem?”
Ánh mắt Quan Minh đầy ý cười, rất giống với ánh mắt của anh khi cô gặp anh trong căn phòng tối hôm đó.
Thi Niệm cảm thấy vô cùng bối rối, lúc trước cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ quan hệ cô với Quan Minh đã tiến triển lên một bước rồi, cho nên khi nghĩ lại lúc đầu bị anh nhìn thấy cô mặc váy cưới gả cho người khác khiến cô lại cảm thấy khá xấu hổ.
Quan Minh nâng cằm cô lên, hơi thở của anh rất gần với cô, anh nói: “Vốn dĩ đối với mấy chuyện trước đây của em thì anh cũng không có nghĩ gì, lúc anh có cảm tình với em thì cũng không phải chưa biết chuyện quá khứ của em, huống chi bây giờ mọi chuyện mới được phân rõ trắng đen, chỉ có thể là vui mừng vì mấy năm trước đã xử lý được chuyện hiểu lầm này, em xem, em vốn dĩ nên là người của anh rồi, nói cho anh Sênh nghe, có có phải lúc đầu người em muốn lấy là anh đúng không?”
Bị Quan Minh vạch trần, khiến cho Thi Niệm càng thêm xấu hổ, chỉ là cằm của cô đang bị Quan Minh giữ lấy, nên không thể tránh được ánh mắt của anh làm cho cô càng bối rối thêm.
Cô nhỏ giọng nói: “Lúc trước khi vô tình gặp anh ở Kim Sơn, em nghe người ta gọi anh là anh Quan, em… kì thực đã từng xác minh với Quan Viễn Tranh, anh ấy cũng không phủ nhận cho nên em cứ tưởng rằng… tưởng rằng có phải thời gian đã trôi qua lâu quá rồi nên anh không nhớ rõ nữa…”
Quan Minh hừ lạnh một tiếng rồi cắn mạnh vào môi cô: “Trí nhớ của anh rất tốt, ngay cả nốt ruồi phía trên eo trái của em thì anh vẫn còn nhớ rõ, chuyện của Viễn Tranh anh sẽ điều tra xem.”
Nghe Quan Minh nói như vậy, Thi Niệm lại có một loại cảm giác, vốn dĩ cô đang cô độc lẻ loi một mình thì đột nhiên lại có người đứng ra làm chủ cho cô, lúc trước khi còn ở thành Đông, cô cũng từng nghĩ đến việc thăm dò về nguyên nhân cái chết của Quan Viễn Tranh, cô luôn cảm thấy phía sau chuyện này còn có ẩn tình gì mà cô chưa được biết.
Nhưng từ trên xuống dưới đều được giấu kín đến một giọt nước cũng không lọt ra được, mà cô cũng không có cách gì để trực tiếp hỏi, còn nếu hỏi dò xung quanh thì cũng không hỏi ra được gì, nhưng khi Quan Minh nói sẽ nhúng tay vào việc này, thì dường như tảng đá kẹt chặt nơi trái tim cô bao năm qua cuối cùng đã tìm được cách giải quyết rồi.
Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của anh cũng không được tốt, khiến cô không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Em nghe nói bây giờ mọi việc ở thành Tây bên đó đều do anh trai anh nắm quyền hết rồi, đúng không?”
Quan Minh lạnh lùng gật đầu.
“Vậy vụ kiện cáo đó có khả năng là do anh trai anh làm không?”
Quan Minh thờ ơ nói: “Người anh trai này của anh, mặc dù có lúc chỉ vì cái lợi trước mắt, nhưng vẫn còn không đến mức ra tay dồn em ruột của mình vào đường cùng, hơn nữa cha của anh vẫn đang sống khỏe mạnh, anh ấy không có cái gan đó.”
Quan Minh đương nhiên hiểu rõ anh trai của anh, anh có thể nói như vậy, Thi Niệm cũng yên tâm rồi.
Cô nhíu mày hỏi: “Anh có biết là ai đang khống chế không?”
Ngón tay cái của Quan Minh vuốt ve bờ vai mịn màng của cô, anh chăm chú nhìn cô một lúc, ánh mắt đầy ý tứ rồi nói: “Trước đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng mà bây giờ… anh đã nắm chắc được bảy, tám phần rồi, còn phải điều tra thêm nữa.”
“Bây giờ?” Thi Niệm hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh vừa mới nắm chắc sao?”
“Ừm.”
“Tại sao?”
Quan Minh cười nói: “Bởi vì em là người của anh rồi.”
Thi Niệm không cách nào kết nối việc này với thủ phạm hãm hại Quan Minh lại với nhau được, cô cũng không đoán ra được tâm tư của Quan Minh, mặc dù nói tình cảnh hiện tại của anh không được tốt nhưng cô luôn cảm thấy anh hoàn toàn không hề lo lắng, ngược lại còn giống như dù cho sóng gió nổi lên, thì anh vẫn vững vàng ngồi câu cá, hơn nữa còn có thể ôm lấy cô mà ngắm trăng ngắm hoa nói chuyện tình yêu.
Cô lo lắng hỏi anh: “Anh Sênh, tiếp theo anh có kế hoạch gì không?”
“Sao em lại hỏi như vậy?”
“Chỉ là em cảm thấy anh cũng sẽ không để người ta bắt nạt mình như vậy, anh có thể nói cho em biết không?”
Quan Minh ngược lại cười đùa nói: “Em tin tưởng anh như vậy sao?”
“Là em hiểu anh, em biết anh cũng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Quan Minh trầm ngâm nói: “Khi chuyện với người phụ nữ đó xảy ra, quả nhiên là chuyện ngoài ý muốn, mặc dù cũng không phải là chuyện tốt lành gì nhưng chuyện gì cũng có hai mặt của nó, sau khi anh tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình thì ắt phải thanh tẩy nó từ từ, chuyện đó đã gây trở ngại cho việc kiếm tiền của một số người, từ đó chắc chắn sẽ có người nảy sinh thù ghét với anh, hơn nữa anh làm ăn bên ngoài nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng đã cản trở đường làm ăn của nhiều người, cũng sẽ bị người ta ghi hận trong lòng. Cho nên lúc trước anh có nói với em về vấn đề loạn trong giặc ngoài, anh cũng đã đoán được năm nay anh cũng sẽ không được yên ổn, nhưng cái đáng sợ chính là giặc ở trong bóng tối, còn anh thì ở ngoài sáng, muốn tìm ra những người có lòng dạ xấu xa đó cũng không dễ dàng gì, cũng may nhân sự việc này, có thể dụ ra hết đám rắn rết ma quỷ kia, ngược lại anh còn muốn xem xem bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người muốn giẫm lên đầu anh đây mà đi.”
“Vậy chuyện làm ăn trong nhà anh cứ như vậy mà giao lại cho anh trai mình rồi, còn chuyện làm ăn bên ngoài, em nghe Thương Hải nói cũng xảy ra chuyện?”
Quan Minh lại chậm rãi nói với cô: “Về phía anh trai, anh cũng muốn anh ấy nếm thử cảm giác ngồi ở bên trên là như thế nào, nếu không lúc nào cũng làm giống như anh đã cướp vị trí đó của anh ấy vậy, đối với anh như vậy cũng không vui vẻ gì, không bằng đẩy anh ấy lên vị trí đó, cho anh ấy cảm nhận, biết được cái gọi là có bột mới gột nên hồ, có những thứ có thể chạm vào, cũng có những thứ anh ấy không cầm lên nổi. Anh nghe nói anh ấy gần đây cũng đang đau đầu nhức óc, cả ngày đều chạy về tìm cha, cứ như vậy không đến nửa năm thì cha cũng làm cho anh ấy khủng hoảng. Trong thời gian này vừa hay anh có thể quan sát xem người nào không thể làm việc cho anh, còn về chuyện làm ăn bên ngoài, năm ngoái anh đã gọi Khương Côn trở về rồi, những chuyện cần xuất đầu lộ diện thì sẽ để cậu ấy làm, còn thực chất thì có hay không có anh làm thì vẫn làm y như cũ.”
Nói xong đột nhiên anh cười lên, xoa xoa đầu Thi Niệm: “À đúng rồi, quả thật cũng xảy ra chút chuyện, anh có đặt một đàn ngựa thuần chủng từ châu Âu về, kết quả lại là một đàn ngựa lai, làm anh bị lỗ hết mấy vạn, công ty thương mại bán ngựa kia bây giờ cũng chạy mất tiêu rồi, anh còn đang sai người đi tìm cái đồ khốn nạn đó.”
Thi Niệm chớp mắt kinh ngạc: “Là việc này sao?”
“Nếu không thì là gì? Em tưởng là việc gì chứ?”
Trong nụ cười của anh có một sự bình tĩnh khiến Thi Niệm vô cùng yên tâm, anh nói với cô: “Chuyện rắc rối của anh, quả thực cũng khá rắc rối, nhưng cũng chưa đến mức nghiêm trọng như bên ngoài đồn đãi, chuyện kiện cáo tạm thời chưa có thời gian để ý tới, anh chỉ muốn tranh thủ dịp này để vạch rõ đường hướng kinh doanh, em cũng thấy rồi đó, bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào anh, anh Sênh không nỡ để em đi, nhưng nếu muốn giữ em lại bên cạnh thì đoán chừng tối đến cha của anh sẽ phải tự mình đến nhà xem xem rốt cuộc anh đang giấu ai ở trong nhà, đến lúc đó em sẽ phải gặp mặt cha chồng tương lai rồi.”
“Anh đừng hù em.”
Nói xong Thi Niệm giãy giụa muón thoát khỏi vòng tay của anh, cô muốn xuống giường, nhưng Quan Minh lại dùng một tay kéo cô lại vào trong lòng mình: “Đừng vội, em đừng vội đi, ở với anh một lúc nữa, Thương Hải chắc chắn có thể đối phó được.”
Quan Minh lại lôi cô lại vào trong chăn rồi anh đi ra ngoài, mang theo hành lý mà người ta đưa đến, anh hỏi: “Em có muốn anh Sênh mặc cho em không?”
“Em có tay chân.”
“Ở đây với anh cũng có thể không cần có.”
Sau đó anh không nói lời nào nữa cầm quần áo ngồi phía sau cô, kêu cô duỗi tay ra rồi anh giúp cô mặc áo lót và áo len, hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai cô, anh nói: “Vốn dĩ lần đầu tiên “ăn mặn” với em, cứ nghĩ thời gian chắc sẽ đủ cho hai lần, em thật sự đã làm cho anh ngạc nhiên vô cùng, lần này anh Sênh thật không nỡ đụng vào em nữa rồi, nhưng nói như thế nào cũng không thể để em bụng đói mà đi được, phải đút cho em ăn no mới được, đợi chút chúng ta cùng ăn cơm.”
Thi Niệm hai má ửng hồng khẽ gật đầu.
Quan Minh gọi người đưa đến rất nhiều đồ ăn cao cấp, lúc ăn cơm, Quan Minh hầu như không để cô phải đụng tay vào, lúc trước Thi Niệm ở cùng với Quan Minh, anh cũng chăm sóc cô như vậy, nhưng hôm nay hình như có cảm giác khác hơn rất nhiều, lúc cô kể cho anh nghe chuyện xã giao của mình ở New York, Quan Minh cũng không đụng lấy đũa, cứ ngồi đối diện nhìn cô rồi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu chiều ấm áp.
Cho đến khi cuộc gọi cứu mạng của Thương Hải gọi đến, nhắc nhở bọn họ thời gian sắp hết rồi, bây giờ anh ấy sẽ đi lên.
Quan Minh cúp máy, nụ cười của anh cuối cùng cũng nhạt đi, anh nhìn Thi Niệm nói: “Qua đây để anh Sênh ôm em một cái nữa.”
Thi Niệm đi vòng qua trước mặt anh, anh đặt tay lên eo cô và kéo cô ngồi lên đùi của mình, anh xoa xoa bàn tay mềm mại của cô rồi nói: “Anh có một căn nhà ở thành phố Thương, không ai biết, anh sẽ để Ngô Pháp đưa em đến đó, nơi đó cách Bách Phu Trưởng hai mươi phút lái xe, trong thời gian này em có thể đi đến đó xem xem, dù gì trước đó em cũng có trao đổi qua mạng với bên đó rồi, vừa hay nhân dịp này em đi gặp mặt trực tiếp làm quen xem, những người ở đó không còn xa lạ với em, bây giờ bọn họ đều nhận ra giọng nói của em rồi, em cũng coi như trở về nhà mẹ đẻ của mình. Nhà máy mà em hợp tác ở New York nói cho cùng cũng là nhà máy của người ta, bây giờ thương hiệu của em cũng đã có tiếng rồi, em cũng nên có nhà máy của riêng mình, mấy năm nay anh Sênh cũng coi như đã dồn tâm sức vào giúp em đưa nhà máy này vận hành vào quỹ đạo, bây giờ cũng nên đến lúc giao lại cho em rồi.”
Thi Niệm có chút ngạc nhiên: “Anh giao nhà máy to như vậy cho em quản lý? Không sợ em làm cho anh mất sạch sao?”
Quan Minh vừa cười vừa kéo cô vào lòng: “Mấy năm nay em ở New York chắc cũng đã hợp tác với không ít nhà máy rồi, nhà máy là để phục vụ cho thương hiệu của em, nhà máy của mình thì càng dễ kiểm soát lợi nhuận và chất lượng, cứ làm từ từ, có anh Sênh ở phía sau em, sợ gì chứ.”
Thi Niệm ôm lấy vai của anh, vùi mặt vào sau cổ anh, một hồi lâu mới líu ríu một câu: “Kiếp trước em đã cứu vớt nhân loại sao?”
Quan Minh vỗ lưng cô và mỉm cười ngọt ngào, đây là những gì Quan Thương Hải nhìn thấy khi anh ấy mở cửa bước vào, Thi Niệm đang ngồi trên người của Quan Minh, và Quan Minh thì ôm lấy cô, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Anh ấy đột nhiên cảm thấy mình sắp nổ tung luôn rồi, rõ ràng anh ấy vừa gọi cho họ nói rằng mình đang lên, anh ấy cho rằng dù thế nào thì hai người cũng sẽ tránh một chút, nên lần này anh ấy cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp nhập mật khẩu rồi đi vào, ai có thể ngờ được lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ấy vội vàng đóng cửa lại rồi quay lưng đi ho khan một tiếng.
Thi Niệm vội vàng từ người Quan Minh đứng dậy, cô có chút bối rối nói với Quan Thương Hải: “Đợi chút, tôi đi lấy hành lý.”
Sau đó cô lại vội vàng chạy vào phòng khách, sau khi cô rời đi, Quan Thương Hải nhìn Quan Minh với một nụ cười ác ý trên mặt, Quan Minh lại làm như không nhìn thấy biểu hiện của anh ấy, ngược lại còn bày ra dáng vẻ bình tĩnh như thường.
Quan Thương Hải đi đến trước mặt anh hỏi: “Sao đậy? Lập tức để Ngô Pháp đưa Thi Niệm đi?”
Các ngón tay của Quan Minh gõ nhẹ trên sô pha: “Lúc trước cậu không gọi cô ấy như vậy.”
“Ai? Thi Niệm hả?”
Quan Minh không ừ hử gì: “Lúc trước ở trên thuyền cậu gọi cô ấy như thế nào?”
Quan Thương Hải ù ù cạc cạc nói: “Cô Quan, sao vậy? Không phải anh có tình ý với cô ấy rồi thì tôi nên thay đổi xưng hô sao? Tránh cho anh nghe thấy lại khó chịu.”
“Đổi lại đi.”
“Hả?” Quan Thương Hải kinh ngạc.
Quan Minh thản nhiên nhướng mắt lên nói với anh ấy: “Không phải thành Đông, là thành Tây chúng ta.”
Quan Thương Hải khó hiểu hỏi: “Hai người… khụ khụ…”
Anh ấy còn chưa kịp hỏi tiếp thì Thi Niệm đã đi ra rồi, cho nên anh ấy chỉ có thể chắp hai tay sau lưng làm như không biết gì, còn Quan Minh thì đứng dậy xách hành lý trong tay cô đưa cho Quan Thương Hải, rồi xoa đầu cô, anh ghé xuống tai cô nói thầm: “Anh sẽ dành thời gian đi thăm em.”