Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 92




Sau khi tiếng vang biến mất Lục Cốc mới mở mắt ra, Thẩm Huyền Thanh đằng sau dường như là ôm lấy cả người y, bàn tay to còn phủ trên tay y.

Tay y hơi động, đang muốn buông tai ra thì Thẩm Huyền Thanh đã buông tay trước.

Đèn lồng treo ở cửa rọi ra ánh đỏ, Lục Cốc vừa quay đầu lại đã thấy đôi mắt như sao sáng của Thẩm Huyền Thanh vương theo ý cười, trái tim y mới an tâm rơi về lồng ngực.

"Sao muội chạy nhanh thế hả? Không phải không sợ sao?"Thẩm Nghiêu Thanh cười nhạo Thẩm Nhạn.

Không chỉ có nhà họ bắn pháo đêm giao thừa, hầu hết các nhà trong thôn đều chơi đùa trước cửa nhà. Cả nhà Miêu Xuân Sinh cũng đi ra, Miêu Xuân Sinh nhìn sang bên này cười nói: "Pháo đùng tiếng vang to thật, ta cũng mua, nổ một cái nào."

Miêu đại nương vừa thấy hắn muốn nổ pháo, đầu ngón tay bịt chặt lỗ tai vội vàng chạy sang bên cạnh, sợ đứng quá gần.

"Đùng" một tiếng nổ vang, tuyết dính bùn đen bắn văng khắp nơi, lại một tiếng pháo nữa vang lên.

Bên kia thôn cũng lục tục vang lên các loại tiếng pháo.

So với loại pháo đùng chỉ nổ được một lần một tiếng vang này, pháo hoa và pháo kép vẫn là thú vị hơn chút.

Thẩm Nghiêu Thanh cầm cành cây châm lửa trong tay Thẩm Nhạn, châm lửa đốt pháo kép. Pháo đốt nổ vang trên mặt đất, đến giữa không trung lại "đùng" thêm một tiếng nữa, bao giấy đỏ bọc trong pháo theo đó mà nổ tung, bay tán loạn rơi trên mặt đất.



Anh đốt liên tục vài cái, ầm ầm, Vệ Lan Hương thấy thật sự quá náo nhiệt nên cũng đốt hai cái, vui đến nỗi không thể khép miệng, thậm chí còn giục Miêu đại nương đốt thử, nom hứng thú lắm.

Miêu Xuân Sinh mua nhiều pháo đùng hơn chút. Lá gan hán tử lớn, cảm thấy pháo đùng nổ một cái vang trời rất có lực. Miêu đại nương rất sợ tiếng nổ của pháo đùng nên căn bản không dám đốt.

Nhà Toàn tử gia có em bé, phu lang Toàn tử không đi ra mà ôm bé con dỗ dành trong phòng. Toàn tử vào đông nhàn rỗi ngồi nhà, Chân ca nhi thường để hắn ôm dỗ con. Hắn ở nhà buồn chán sắp hỏng rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi đùa một trận.

Tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, trước cửa mọi nhà đều treo đèn lồng, náo nhiệt như ban ngày, mọi người đều đứng trước cửa vừa nói chuyện vừa xem pháo hoa nhà nhau.

Pháo hoa được buộc vào cán cây lau sậy thật dài, Lục Cốc không dám đốt pháo nên Thẩm Huyền Thanh lấy tới cho y một cái này, nói: "Nắm chặt, đừng sợ, sau khi ta đốt thì em lập tức giơ lên cao nhé."

Lục Cốc vô cùng khẩn trương, chỉ có thể gật đầu ra hiệu, tay nắm chặt. Có lẽ là Thẩm Huyền Thanh sợ xảy ra chuyện, sau khi châm lửa lập tức nắm lấy tay y giơ lên cao.

Pháo buộc trên cán cỏ lau đột nhiên vọt lên trời, nổ tung trên không trung, những tia lửa bắn tung tóe.

Lục Cốc chỉ dám hé một mắt nhìn, một mắt khác thì nhắm tịt lại, nhưng sau khi đốt pháo lần đầu dường như lá gan y cũng lớn hẳn lên. Cán cây lau sậy đủ dài, không làm y bị thương nên giờ y vẫn thấy chưa đã ghiền lắm.

Pháo hoa có loại lớn loại nhỏ. Thẩm Nhạn cầm một cái pháo nhỏ bảo Thẩm Nghiêu Thanh châm lửa giúp nàng. Nàng hướng cái pháo nhỏ lên trời, pháo vụt bay lên không trung.

Lúc Lục Cốc buông cây lau sậy xuống rồi nhìn sang đống pháo, Thẩm Huyền Thanh biết y còn muốn đốt nữa nên cười lấy tới cho y một cây lớn nữa.

Lần này Lục Cốc không cần hắn giúp, vừa châm lửa lập tức giơ pháo lên cao, hai mắt chỉ hơi híp lại khi pháo nổ.

"Ta cũng tới." Kỷ Thu Nguyệt thấy bọn họ chơi đùa vui vẻ, vốn vừa lui về sau bịt tai giờ lại nóng lòng muốn thử.

Vệ Lan Hương vừa nghe nàng nói thì sốt ruột sợ nàng bị hoảng sợ, nhưng năm mới vẫn cứ nên là sôi động náo nhiệt, vội cầm một cây pháo hoa lớn tới, vẫn là cái này tốt hơn. Tiếng nổ của pháo đùng quá lớn, sau khi châm lửa còn phải bước nhanh sang bên cạnh, nhỡ bị trượt chân thì biết tính sao.

Thẩm Nghiêu Thanh từ trước đến giờ luôn là tức phụ nói gì thì làm nấy nên trực tiếp đốt pháo.

"Đã khỏi nói luôn." Kỷ Thu Nguyệt cũng còn chưa thỏa mãn, cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt.

Chỉ một lúc này thôi mà bọn họ đã bỏ ra không ít tiền. Năm nay Thẩm Huyền Thanh kiếm được tiền nên mua đặc biệt nhiều, nổ pháo vui tai vui mắt.

Lục Cốc đã dám cầm cả cây pháo nhỏ trên tay để đốt, còn ở dưới sự thúc giục của Thẩm Nhạn mà đốt hai cây pháo kép và thậm chí là một cây pháo đùng. Lúc châm lửa y có hơi sợ hãi, nhưng sau tiếng pháo vang lên lại không kìm được mà nở nụ cười.

Đến khi Thẩm Huyền Thanh dọn pháo thái bình ra thì cả nhà cũng không đốt thêm pháo gì khác.

Pháo thái bình cao khoảng nửa thước, miệng to như miệng bát, thực sự là một trận pháo lớn, Toàn tử và Miêu Xuân Sinh nhìn thấy cũng vây quanh.

Sau khi châm lửa, Thẩm Huyền Thanh lui về phía sau, chỉ nghe một tiếng đùng, tia lửa mạnh mẽ bắn ra, pháo hoa bùng cháy trên không trung, cứ như một cây lửa vậy, cực kỳ đẹp mắt.

Hơn mười hộ gia đình gần đó thấy thế, nhao nhao ngẩng cổ nhìn về phía này, sau khi ngọn lửa dần tắt mới hồi thần.

"Cái này chắc tốn không ít tiền đâu." Nương Toàn tử líu lưỡi.

Thẩm Huyền Thanh cười cười không nói gì, lại chuyển thêm một cái ra ngoài, lần này Thẩm Nhạn nhảy dựng lên tại chỗ, la hét nói nàng muốn đốt.

"Chơi đến điên rồi hả? Đúng là một nha đầu điên rồi."Vệ Lan Hương vội vàng giữ chặt nàng. Sang năm mới là mười hai tuổi rồi, là đại cô nương rồi sao mà dám điên cuồng như thế này nữa.

"Nương, để con bé đốt đi." Thẩm Nghiêu Thanh làm trưởng tử, vẫn có thể quản lão nương và muội muội một chút.

"Được rồi, đi đi." Vệ Lan Hương không còn cách nào khác, đành phải để Thẩm Nhạn đi, thấy con gái nhỏ cao hứng, bà cũng nở nụ cười.

Nhà bọn họ mua nhiều pháo, những người khác trong thôn sau khi đốt pháo giao thừa xong lại tới xem. Một lúc sau, Thẩm Huyền Thanh còn thắp đèn lồng ngựa quay đỏ kim kia lên. Đèn lồng chuyển động ngựa cũng chạy, màu sắc lại sáng rỡ. Người đến nhị phòng Thẩm gia xem có thể nói là rất nhiều, ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt.

Cùng thôn chính là như vậy, nhà ai có thứ gì mới lạ bị biết được, người lớn trẻ em đều tò mò, người này ới người kia một tiếng, đều phải tới xem thử một lát.

Đêm giao thừa phải canh đến rạng sáng, có người tới tán gẫu cười đùa thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn chút.

Sai khi người trong thôn tản đi, người nào người nấy về nhà mình thức canh giao thừa, Lục Cốc mới cảm thấy bên tai thoáng yên tĩnh lại. Vừa rồi mọi người đến nhà xem đèn lồng không ai để ý, giờ ngẩng đầu nhìn mới thấy trời đã vào đêm.

Thẩm Huyền Thanh thêm than vào trong chậu than trong viện, cùng Thẩm Nghiêu Thanh hơ tay sưởi ấm, không có việc gì khác còn lấy quả cầu tre trong phòng chứa củi ra, có hơi cũ nhưng vẫn dùng được. Hai người gọi mọi người trong nhà ra đá cầu trong sân, vận động một chút cho đỡ lạnh, còn phải thức đến giờ tý (11h đêm - 1h sáng), tìm thứ vui chơi đùa giỡn cũng tốt.

Vệ Lan Hương thấy Lục Cốc và Thẩm Nhạn bưng mấy cái bát cuối cùng vào bếp bèn nói: "Được rồi, hai đứa đi chơi đi, chỗ bát này để ta rửa."

Bọn họ đá cầu không có quy luật gì. Thẩm Huyền Thanh đá cho Lục Cốc, Lục Cốc lại đá qua cho Thẩm Nhạn, năm người lần lượt đá cầu trong sân, lạnh thì tới chỗ chậu than sưởi ấm. Thẩm Nghiêu Thanh đá cầu rồi còn đào mấy củ rễ ngọt trong gò đất ở góc tường ra, bỏ vào nướng trong chậu than.

Đêm ba mươi phải thức khá muộn, cần chút đồ ăn lót dạ tránh cho đêm đến đói bụng. Cũng bởi vậy nên lúc trước đi chợ mới mua kẹo mạch nha, nhưng kẹo mạch nha là kẹo ngọt, bình thường đều là trẻ con thích ăn.

Sau khi đá mệt chơi đủ, bọn họ ngồi bên cạnh chậu than sưởi ấm ăn kẹo. Kẹo mạch nha vàng thơm vừa cho vào miệng không ngọt lắm nhưng càng nhai càng ngọt, còn rất dính răng.

Khi còn bé Lục Cốc đã từng được ăn loại kẹo này, năm nay mới được ăn thêm lần nữa. Kẹo trong miệng ngọt ngào khiến hai mắt y đều cong lên.

Thẩm Nghiêu Thanh dùng gậy gỗ kéo củ rễ ngọt trong chậu than ra, quá nóng nên anh bảo Thẩm Nhạn vào bếp lấy một chiếc đũa, cắm vào trong thấy mềm rồi mới nói: "Chín rồi."

Lúc thường ăn củ rễ ngọt còn tốt, có thể nếm ra vị ngọt nhàn nhạt, nhưng hôm nay bọn họ đã ăn kẹo mạch nha rất ngọt rồi nên củ rễ ngọt chỉ coi như là để lấp đầy bụng mà thôi.

Bóng đêm mờ mịt, ngồi ngoài vẫn rất lạnh, sau khi Thẩm Huyền Thanh thêm đủ than mịn vào trong chậu than, người một nhà mới ai về phòng nấy, ngồi trên giường có thang bà tử ủ ấm, lạnh quá thì chỉ cần thắp đèn dầu rồi canh qua đêm là được.

Luật lệ thức đêm đón giao thừa kỳ thực không quá nghiêm khắc, trong nhà có một, hai người thức là được.

Vừa đến nửa đêm là chính thức bước vào năm mới. Vệ Lan Hương lo lắng cho Kỷ Thu Nguyệt còn khoác xiêm y đến phòng nàng xem, bảo nàng đi ngủ.

Trong tây phòng, xiêm y mới mà ngày mai Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh muốn mặc, còn có túi thơm đều đã lấy ra và đặt ở ghế bên giường, sau khi dậy là có thể mặc luôn. Trâm bạc cũng đã lấy ra, lúc nãy ngồi sưởi ấm trong sân, Thẩm Huyền Thanh còn bảo Kỷ Thu Nguyệt sáng mai chải đầu cài trâm giúp Lục Cốc.

Hai người họ ngồi trên giường tán gẫu, tay dưới chăn nắm lấy nhau, có lúc không nói lời nào Thẩm Huyền Thanh sẽ chơi đùa mấy ngón tay của phu lang hắn, càng nhìn càng vui.

Lục Cốc rất ít khi thức đến giờ này. Mấy ngày nay đều bận rộn, hôm nay còn chơi đùa một phen như vậy, vẻ mặt y đã có chút mệt mỏi.

Thẩm Huyền Thanh thấy vậy thì dời bàn nhỏ xuống, trải chăn nói: "Ngủ đi, ta thức là được rồi."

Lục Cốc nhìn hắn một cái, không thể chống lại cơn buồn ngủ nhỏ giọng "Dạ" một tiếng. Sau khi nằm xuống, thấy Thẩm Huyền Thanh dựa vào đầu giường, y xoay người, đưa tay cẩn thận nắm chặt vạt áo hắn rồi mới an tâm đi ngủ.

Ánh nến khẽ lay động, Thẩm Huyền Thanh cúi đầu nhìn y nở nụ cười.