Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 81




Sau khi lão Trương thị vừa hồi lại ít sức đã quát Lý Uyển Vân: "Cái thứ thâm hụt tiền tài kia, còn không đắp chăn cho nam nhân của ngươi đi, cố ý muốn con trai ta bị đông lạnh đến chết đấy hả?"

Bà ta nói xong thấy chữ "chết" này không hay, vội phủi phui, trừng mắt nhìn Lý Uyển Vân nói: "Có chết thì là ngươi chết, con trai ta phúc lớn mạng lớn, chắc chắn có thể tỉnh lại."

Phu lang Toàn tử thấy Lý Uyển Vân bị mắng mà không dám hé răng một tiếng, thầm thở dài cảm thấy nàng đáng thương, nhưng y không làm được gì, gọi nương Toàn tử về nhà.

Ngoài cửa viện, mấy người Thẩm Huyền Thanh vừa mới ra đã gặp được Lâm Trung Tài và nhi tử của ông. Lâm Trung Tài là trưởng thôn, tuổi lớn biết chữ, lúc còn trẻ bôn ba nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người nên rất có uy vọng trong thôn. Lâm Trung Tài và bà nội Thẩm Huyền Thanh có quan hệ họ hàng, hơi xa nhưng vẫn coi như là thân thích, thế hệ của Thẩm Huyền Thanh đều gọi ông là cữu gia.

"Cữu thúc công tới rồi." Vệ Lan Hương nói, hai huynh đệ Trầm Huyền Thanh theo sau gọi cữu gia.

"Lan Hương đấy à, này rốt cuộc là có chuyện gì? Đêm hôm mà hô hào lớn như vậy." Lâm Trung Tài thấy bọn họ bèn hỏi.

Thẩm Nghiêu Thanh nói: "Cữu gia, lúc bọn cháu tới đây đã thấy Chính Tử và nương hắn ngã dưới đất. Chính Tử bị ngã nặng đến ngất đi, nương hắn thì gãy chân, còn những chuyện khác thì cháu không rõ lắm."

"Là vậy sao, thế có mời lang trung không?" Lâm Trung Tài đi vào trong viện Trương gia, vừa đi vừa hỏi.

Dù sao ông ấy cũng là trưởng bối, Vệ Lan Hương không thể cứ thế về luôn, đành phải theo sau ông cùng nhi tử, nói: "Đi rồi, ba người Đại Chí đi."

"Lâm thúc tới rồi." Nương Toàn tử hô một tiếng, Chân ca nhi bên cạnh cũng chào ông.

Hiện giờ Trương gia không còn ai khác, Lâm Trung Tài muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhà Toàn tử ở cách vách, đương nhiên phải hỏi một chút.

"Ta cũng là nghe được tiếng hét của lão Trương tẩu nên mới đi ra, vừa ra đã thấy bà và Chính Tử đều ngã trước cửa viện, lúc đó Chính Tử không có động tĩnh gì." nương Toàn tử thành thật nói.

Sau khi vào phòng, lão Trương thị đau chân không nhịn được mà kêu ca. Dù sao bà ta đã lớn tuổi, nhịn được đến giờ cũng là không tồi rồi, giờ nhìn thấy Lâm Trung Tài, bà ta bỗng chốc khóc lóc kể khổ, nói mấy người Đại Chí kia vô lương tâm, không ai nguyện ý gọi lang trung giúp bà ta, một hai phải tống tiền bà ta một khối ngọc bội mới chịu đi.

Lâm Trung Tài tuy lớn tuổi nhưng không hồ đồ, biết rõ lão Trương thị là dạng người gì, lại liếc mắt nhìn Thẩm Nghiêu Thanh một cái, thấy anh khẽ lắc đầu là biết lão thái bà này đang nói bậy, khẽ quát một tiếng trách mắng: "Ta chỉ hỏi ngươi, Chính Tử đã xảy ra chuyện gì?"

Lão Trương thị lau nước mắt, ai oán nói: "Con ta nói muốn đi uống rượu với Đại Dương. Ban đêm ta thấy nó mãi không về, ai ngờ nó bị ngã ở trước cửa, ta ra đỡ nó cũng bị trượt ngã theo."

"Đại Dương cũng thật đáng ghét, lúc nào uống rượu mà chẳng được, cứ nhất định phải là hôm nay cơ, tuyết lớn thế này không phải cố ý hại người à."

Bà ta còn chưa dứt lời, thấy Lý Uyển Vân bưng chậu than vào, hung tợn trừng mắt một cái, nói: "Chắc chắn là do nó, chắc chắn là do tâm địa nó xấu xa, xô ngã con ta xuống đất, hại Chính Tử ngã nặng đến vậy, sớm biết thế này ta nên đánh chết cái thứ tai họa này mới phải!"

Lý Uyển Vân nhát gan sợ chết, chưa bao giờ dám làm trái lời của trượng phu và mẹ chồng, giờ nàng còn chưa đặt chậu than xuống, ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, tóc tai rối bời, trên mặt còn có vết máu và nước mắt, há miệng muốn biện giải cho bản thân, lại chỉ nói được một câu "Ta không có".

"Lão Trương tẩu, ngươi sao lại nói thế, rõ ràng ta thấy ngươi và Chính Tử ngã ở cửa trước rồi Uyển Vân mới đi từ trong viện ra muốn đỡ ngươi dậy, đâu phải con bé đẩy, đừng nói nói suông ám hại người tốt.". Nương Toàn tử không nghe nổi nữa, nhận lấy chậu than trên tay Lý Uyển Vân đặt xuống đất, lát nữa lửa lớn lên nhất định sẽ rất nóng, có khi phải bỏng một lớp da ấy chứ.

"Nó mà là người tốt?" Lão Trương thị gấp đến độ trừng mắt, muốn nói tiếp lại bị nương Toàn tử cắt lời.

"Ngươi đừng nói nhảm, ban đêm tĩnh lặng, ta đang đổ nước tiểu cho cháu trai trong viện thì nghe thấy bên ngoài bịch một tiếng như có người ngã, ta còn chưa định thần đã nghe thấy tiếng ngươi hỏi có phải Chính Tử đó không. Ta cứ nghĩ chắc là Chính Tử chỉ ngã dập mông một cái thôi nên lại mang bô về, sau đó lại chợt nghe thấy ngươi gào thét."

Cha nương Toàn tử là một đôi người tốt, tâm tính thiện lương, hòa khí với mọi người trong thôn, nhưng giờ thấy lão Trương thị đổ oan cho Lý Uyển Vân, nương Toàn tử không nhìn nổi, lòng tốt nổi lên, biện giải cho tiểu Trương thị.

Những lời bà nói vô cùng hợp lý, tiểu Trương thị là một nữ nhân yếu đuối, nào có lá gan đẩy ngã trượng phu, huống chi nương Toàn tử là một người phúc hậu trong thôn, không phải người thích nói láo, Lâm Trung Tài nghe bà nói vậy đã tin vài phần.

"Hình như Chính Tử giẫm lên bãi nước tiểu nên bị trượt ngã." Thẩm Huyền Thanh nói.

Thấy mọi người trong phòng đều nhìn mình, hắn lại nói: "Trước cửa viện có một bãi nước tiểu màu vàng trên nền tuyết, ban đêm không dễ thấy nhưng nhìn màu sắc trên tuyết là biết. Trên người Chính Tử có mùi nước tiểu, trên người lão Trương thẩm cũng có, đều là giẫm lên nước tiểu trơn ngã."

Trong phòng đúng là có mùi nước tiểu, không chỉ Thẩm Huyền Thanh, những người khác lúc nãy sốt ruột, giờ ngẫm nghĩ một lát cũng có thể ngửi thấy, vì thế Thẩm Nghiêu Thanh nói: "Hắn đi uống rượu, hẳn là về đến nhà thì giải quyết luôn ngay dưới chân tường, không để ý nên giẫm phải."

"Trên cục đá ngoài kia có vết máu, chắc là Chính Tử ngã xuống đập đầu vào đó rồi lưu lại vết máu." Thẩm Huyền Thanh đã dưỡng thành thói quen săn bắn, trong lúc náo loạn vẫn có thể phân tâm quan sát xung quanh, nương theo ánh đèn lồng nương Toàn tử chiếu đến là thấy được.

Lâm Trung Tài gật gật đầu, nương Trương Chính Tử nói gã đúng là ra ngoài uống rượu, nếu vậy thì sự tình đã sáng tỏ, ngay cả lão Trương thị ngửi thấy mùi khai của nước tiểu trên người mình cũng không nói nên lời.

Ông đi qua nhìn Trương Chính Tử trên giường một cái, lại thăm dò hơi thở, phát hiện hơi thở của gã hết sức yếu ớt, trên gối còn tràn ra vết máu, tràn rất nhanh, trong lòng ông kinh hoàng.

"Mau lấy chút thuốc cầm máu đến đây!" Lâm Trung Tài rụt tay lại lập tức nói.

Lão Trương thị thấy vẻ mặt ông khác thường, sửng sốt một chút rồi gào khóc, vỗ đùi trái vừa khóc vừa mắng.

Lâm Trung Tài bị bà ta khóc lóc đến phiền, quát ngừng nói: "Câm miệng!"

"Trong nhà không có thuốc." Lý Uyển Vân hoang mang sợ hãi, hai mắt đờ đẫn.

Thẩm Huyền Thanh vốn không muốn quản những chuyện này của Trương gia, nhưng thấy sau gáy Trương Chính Tử chảy máu, lúc mới nâng vào sắc mặt còn khá tốt, giờ đã càng thêm trắng bệch, bèn nói: "Chỗ ta có rễ cây đại kế*, để ta đi lấy."

*Cây đại kế (大蓟): Tính mát vị ngọt đắng. Tác dụng làm mát máu, cầm máu, khử ứ, tiêu sưng, thông sữa, giải độc, trị băng lậu (chảy máu phụ khoa)...



Kim sang dược cầm máu tốt nhất nhưng đắt, người bình thường không thừa tiền để có thể chuẩn bị thứ này trong nhà. Thẩm Huyền Thanh sau khi có tiền từng nghĩ mua một ít, vào núi săn thú nguy hiểm trùng điệp nhưng vì mùa đông xuống núi, ở nhà lại không tới kim sang dược nên chờ đầu xuân mới đi mua.

Lúc bấy giờ cha Toàn tử đã gọi cả nhà Trương Mộc Sinh tới, nhiều người tới hỏi thăm, trong phòng bỗng chốc lại trở nên ồn ào, lão Trương thị còn vừa khóc vừa kêu đau chân không ngừng.

Vệ Lan Hương nói với Lâm Trung Tài một tiếng rồi cùng Thẩm Nghiêu Thanh về nhà trước. Bọn họ chỉ là người ngoài, nhiều nhất chỉ cho được ít dược liệu, việc khác thì không giúp được.

Rễ cây đại kế tươi cầm máu tốt, giờ có mà dùng là tốt lắm rồi. Chuyện lần này của Trương gia không liên quan tới hắn, Thẩm Huyền Thanh không ở đó lâu, đưa thuốc xong thì rời đi luôn.

*** Sáng sớm hôm sau, chuyện nhà Trương Chính Tử truyền ra trong thôn.

Tuyết ngừng, gần trưa, Lục Cốc nấu cơm trong bếp. Nhà họ rất gần Trương gia, chỉ cách ba nhà, có thể nghe được tiếng động từ bên đó truyền tới, không ít người ra vào.

Đêm qua Thẩm Huyền Thanh nói với y là Trương Chính Tử uống say đi tiểu, tự giẫm lên bãi nước tiểu của mình ngã đập đầu. Y nghe vậy kinh ngạc, Thẩm Huyền Thanh nói với y, người uống say rồi chuyện lạ gì cũng có, còn có người uống rượu xong nằm vật ra ngủ, say như chết, đồ ăn trong dạ dày trào lên nhưng không thể phun ra được nên sặc chết luôn.

Lục Cốc nghe xong nghĩ thầm uống say đúng là không phải chuyện tốt gì.

"Cốc tử ca ca, cho huynh ăn nè." Thẩm Nhạn đi vào cho y hai quả táo đỏ rồi ngồi nhóm lửa trước bếp.

Táo khô ngọt ngào, Lục Cốc vừa ăn vừa cắt bắp cải. Mùa đông ít loại rau nên đành phải thường xuyên ăn rau này, có thể xào với đậu phụ nấu chín, thỉnh thoảng lại hầm với ít thịt, chỉ cần thêm dầu vào là đã rất thơm rồi.

Thẩm Nhạn thêm củi vào bếp, liếc mắt nhìn bên ngoài nói: "Mặt trời lên rồi, Cốc tử ca ca, nếu mai nắng chúng ta gói mấy cái bánh bao ăn được không ạ? "

Cả ngày ăn màn thầu rồi, nàng hơi muốn ăn bánh bao.

Lục Cốc quay đầu lại nói: "Cũng được, không còn nhiều màn thầu lắm, mai lấy thêm ít mì, hấp cùng bánh bao và màn thầu luôn."

Thẩm Huyền Thanh rung mấy cây trước và sau nhà để tuyết rơi xuống, tránh cho tuyết đè gãy cành cây, đặc biệt là cây hồng, vừa về nghe hai người họ nói muốn hấp bánh bao bèn gợi ý: "Không phải trong nhà còn hai, ba dải thịt treo sao, để mấy ngày rồi, không thì cắt thành miếng lớn làm thành bát hấp* đi, cho thêm đậu phụ chiên vào, nếu muốn ăn nóng thì hâm lại là được, bao giờ thèm ăn thịt tươi thì lại đi mua."

*Bát hấp (蒸碗): một phương thức ẩm thực ở Trung Quốc. Thành phần của bát hấp chủ yếu bao gồm thịt hấp, gà hấp, cá hấp, thịt viên hấp,...



Kỷ Thu Nguyệt ngồi trong nhà chính nghe được lời hắn nói thì cười nói: "Ý này hay đấy, thịt hấp mềm ngon, có thể kẹp vào màn thầu ăn, nếu thấy béo quá thì thêm ít dầu ớt, còn cả đậu đũa chua nữa đấy."

"Dạ, vậy mai hấp một thể luôn." Lục Cốc cười nhẹ.

Bọn họ đang nói chuyện thì Vệ Lan Hương trở về. Trương gia có chuyện, là hàng xóm láng giềng ít nhiều bà vẫn phải qua đó xem chút. Lão Trương thị thường ngày mồm miệng xấu xa, tặng đồ dịp lễ thì keo kiệt, nhưng tốt xấu gì vẫn có qua lại với mười hộ phía sau thôn. Trứng gà và thịt thì thôi đi, dù sao lão Trương thị chưa từng cho ai những thứ đó nên người khác cũng không cần mang cho bà ta, nhưng vẫn nên mang chút gạo chút mì qua đó, có lòng là được rồi.

"Nương, sao rồi ạ?" Thẩm Huyền Thanh hỏi.

Vệ Lan Hương thở dài, nói: "Chính Tử vẫn chưa tỉnh, không đút được thuốc, Vương lang trung vẫn chưa nói gì, nhưng mà..."

Bà nói đến đây thì không nói nữa, nếu bị người khác nghe được, không phải sẽ thành bà nói lời không hay sau lưng người khác, nguyền rủa Trương Chính Tử chết sao.

Thấy Kỷ Thu Nguyệt đan dây kết*, bà đi tới nói: "Mấy ngày nay con đừng ra ngoài, bên ngoài nhiều người, nhỡ đụng phải thì biết làm sao."

*Đan dây kết (打络子): một nghề thủ công truyền thống cổ xưa của Trung Quốc. Một mạng là một nút thắt. Làm lưới là cách sử dụng các nút thắt của Trung Quốc để làm thành túi để đựng đồ. Hình ở dưới là nút thắt Trung Quốc.



"Dạ, nương." Kỷ Thu Nguyệt đáp.

Tay Lục Cốc thái rau chậm lại, y nghe hiểu ý của Vệ Lan Hương. Bộ dáng dữ tợn hôm qua của Trương Chính Tử đánh Lý Uyển Vân vẫn không thể biến mất trong đầu y. Nhưng nằm liệt giường cả một đêm lại còn không thể bón thuốc.

Nhỡ đâu...

Đến lúc đó Uyển Vân nên phải làm sao đây, nỗi sầu lo của y nhanh chóng bị cắt ngang.

"Cốc tử ca ca, chúng ta gói thêm cả mấy cái nhân rau sam đi, đêm nay muội ngâm ít rau vào chậu gỗ, đỡ phải ăn nhân bắp cải tất." Thẩm Nhạn vẫn đang nghĩ về bánh bao như trước.

Không phải nàng không tim không phổi. Trương Chính Tử luôn đánh người, nàng đã gặp qua vài lần. Thẩm Nghiêu Thanh từng nói với nàng, nam nhân mà đánh tức phụ để trút giận thì không phải nam nhân, nàng không thích gã ta. Lão Trương thị suốt ngày mắng con dâu, nàng cũng không thích, thường sẽ cách xa Trương gia không tới gần. Giờ nhà đó xảy ra chuyện, nàng không muốn để ý nhiều. Cuộc sống nhà bọn họ vừa mới tốt lên thôi, hơn nữa nàng cũng không hiểu những chuyện đó.

"Được." Lục Cốc đáp ứng, thái rau nhanh hơn một chút. Y phơi nhiều rau sam như vậy là để cho người nhà ăn, huống hồ loại bánh bao này cũng khá thơm ngon.