Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 42




Sau khi rửa ráy nghỉ ngơi, Vệ Lan Hương cất kỹ tiền rồi khóa cửa nhà, cả nhà tưng bừng lên trấn.

Mấy ngày nay đang lúc thu hoạch vụ mùa, còn không ít người đang tranh thủ gặt nốt lúa, trên đường xe đẩy, người qua người lại chở thóc vô cùng náo nhiệt. Năm nay tiết trời ủng hộ, mấy nhà nông quen biết gặp nhau trên đường đều nói chuyện liên quan đến thu hoạch, trên những khuôn mặt rám nắng đều là nụ cười tươi rói.

Những năm trước Lục Cốc theo người Lục gia đi thu hoạch, cứ cúi đầu làm việc chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng giờ đây, thấy nhà người ta vui mừng vì thu hoạch tốt, y cũng có thể cảm nhận được niềm vui thu hoạch của ngày mùa như bao người khác.

Sau khi đến trấn Phong Cốc, trên đường có không ít người, vẫn có thể nhìn thấy có người đẩy một xe lúa tới. Trên trấn không phải tất cả đều là nghệ nhân, những nhà bình thường cũng là nông dân, có ruộng ở ngoài trấn, ngoại trừ nhà ở trong trấn thì thật ra không khác nhà nông bình thường là mấy.

Vệ Lan Hương nhìn tửu lâu và tiệm ăn trên phố, quay sang hỏi Thẩm Nghiêu Thanh: "Đại Thanh này, con nói xem nhà ta nên ăn ở đâu?"

Thẩm Nghiêu Thanh nghĩ một lái rồi nói: "Con từng ăn thử trong tiệm Trần ký, không thì nhà ta tới đó đi, tiệm ăn này cũng mở được khá nhiều năm rồi."

"Được, vậy chúng ta đến đó." Mấy năm nay Vệ Lan Hương chưa từng ăn quán trên trấn, vừa rồi cũng hơi do dự không biết nên đi đâu, giờ mới nhớ ra thịt bò kho tương của Trần ký rất ngon, hồi trẻ Thẩm Thuận Phúc từng dẫn bà qua ăn vài lần.

Người nông thôn thường ăn thịt gà, vịt, lợn hơn, thịt bò và dê thì đắt nên ít mua, hơn nữa đầu bếp trong quán nấu món thịt kho tương rất khác nhà làm, khiến người ta ăn một lần nhớ mãi, mỗi khi tới đều sẽ gọi món này.



Tiệm ăn Trần ký ở phố Đông, đã quyết là tới đó thì không cần tìm đường nữa, đoàn sáu người rẽ vào phố Đông đi thẳng tới tiệm Trần ký.

Tiểu nhị chào hàng ngoài cửa, vừa thấy bọn họ tiến vào đã nhanh nhảu ân cần nói: "Mời các khách quan vào trong."

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Nghiêu Thanh và Thẩm Huyền Thanh đều bảo Vệ Lan Hương gọi vài món yêu thích trước. Bọn họ nhiều người, lại có hai hán tử cao lớn như vậy, cho dù đều ăn mặc theo kiểu nhà nông nhưng vào đây ăn được thì chắc hẳn là có tiền trong tay. Tiểu nhị rót nước cho bọn họ, vừa rót vừa báo tên món ăn, miệng lưỡi trơn tru linh hoạt vô cùng.

Cho đến giờ Lục Cốc chưa từng đi ăn tiệm nên không biết chuyện gọi món gì gì đó. Y vừa thấp thỏm vừa tò mò đánh giá bố trí trong tiệm ăn, nghe thấy tiểu nhị nói như hát hay, không khỏi nghe thêm một ít, thấy mới lạ lắm.

Vệ Lan Hương nghe xong, hơi suy nghĩ rồi nói: "Cho ta một đĩa thịt bò kho tương, một đĩa chân vịt ngâm rượu, thêm một cái chân giò lớn và hai vò rượu ngon."

Bà không gọi món chay, mấy món đó ở nhà tự làm được, đồ ăn trong quán đắt tiền, ăn món chay không đáng, chỉ cần mấy món mặn này là đủ rồi, sau khi trở về người trong thôn có hỏi thì nói ra cũng có tí thể diện.

"Vậy được, khách quan ngài chờ một chút, uống chén trà trước đi." Tiểu nhị vắt khăn lên vai, báo món ăn với đầu bếp, thấy ngoài cửa lại có mấy người tiến vào, hắn lại ân cần đi tới nghênh đón.

Vệ Lan Hương lúc còn trẻ theo Thẩm Thuận Phúc sống một cuộc sống đầy đủ, đã từng đi đây đi đó, gọi món không phải chuyện khó, cũng không có keo kiệt. Thịt ăn rượu uống phần lớn là vào bụng Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh, còn lại mấy nữ nhân và song nhi ăn không được bao nhiêu đã no rồi.

Nhìn thì có vẻ là bà thiên vị hai đứa con trai, nhưng tiền trong nhà đều do hai người họ kiếm được là chính, tiền hôm nay bà bỏ ra để cả nhà đi ăn cũng là hai đứa nó đưa cho, con trai bà làm việc vất vả, giờ ăn vài món này đâu có gì đáng trách.

"Có rượu thanh mai không?" Thẩm Huyền Thanh thấy tiểu nhị mang hai vò rượu ra thì hỏi.

"Có chứ, khách quan ngài muốn một vò sao?" Tiểu nhị cười hỏi.

Một vò rượu thanh mai ở đây đắt hơn ở ngoài ba văn, Thẩm Huyền Thanh bảo tiểu nhị lấy một vò. Vệ Lan Hương thấy vậy cũng không nói gì, Thẩm Huyền Thanh đã muốn, bà không thể không cho con trai chút mặt mũi.

Thịt bò kho tương, chân vịt ngâm rượu đều đã lên, chân giò nướng phải chờ một lát, nóng hổi mềm mềm ăn mới ngon.

Rượu thịt đều đã có, hôm nay ngày vui, ngay cả Lục Cốc và Thẩm Nhạn đều có non nửa chén rượu, nâng cốc theo Thẩm Nghiêu Thanh và Thẩm Huyền Thanh, kính Vệ Lan Hương một chén.

Vệ Lan Hương cười không khép miệng, uống rượu xong khẽ khà một tiếng rồi nói: "Ăn thịt, ăn thịt đi, hôm nay nhà ta ăn cho đã rồi mới về."

Đồ ăn trong tiệm Trần ký tuy đắt hơn chút, nhưng thịt đều là đĩa lớn, thịt bò kho tương thơm ngào ngạt, không cứng quá cũng không mềm quá, ăn một miếng đúng thơm ngon đã nư.

Lục Cốc chưa từng ăn thịt bò, gắp một miếng nếm thử, chỉ cảm thấy không còn miếng thịt nào ngon như vậy nữa, nhét nửa thịt còn lại vào miệng. Miệng y nhai nhai, hai mắt lấp lánh mở lớn, một bộ mới lạ vô cùng, khiến Thẩm Huyền Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn y một cái mà không nhịn được khẽ cười, rồi lại gắp thêm cho y một miếng thịt bò nữa.

Lục Cốc còn chưa nhai xong miếng thịt trong miệng, má hơi phồng lên không nói được gì. Y liếc mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái, thấy trên mặt hắn có y cười mới cẩn thận kẹp lấy miếng thịt bò kia.

Thẩm Nghiêu Thanh vừa ăn vừa hào hứng nói: "Ta nghe người ta nói mùa đông ăn thịt bò xua tan cái lạnh, làm ấm dạ dày, đến lúc đó nhà ta mua miếng lớn về, không cần cắt nhỏ, cứ miếng lớn mà ăn."

"Chàng nghĩ hay quá ha, lại còn ăn miếng lớn không cắt." Kỷ Thu Nguyệt liếc anh một cái, mồm nàng nói vậy nhưng trên mặt vẫn là ý cười phấp phới.

Chẳng phải người ta sống luôn hướng về một cuộc sống tốt đẹp hơn sao, nên dù chỉ là nói suông thôi cũng đủ làm lòng người phấn khởi rồi, mong muốn cái gì mới có thể đạt được cái đó.

Chân vịt ngâm rượu còn vương hương rượu thơm phức, mặn mà tươi ngon, đầu bếp nấu nước rượu ngâm rất tốt, chân vịt không tanh chút nào.

Chân giò nóng hổi cũng đã được bưng lên, một đĩa to đặt giữa bàn.

"Cho ta cái bát hay cái đĩa lại đây." Trầm Huyền Thanh nói tiểu nhị một tiếng. Thịt chân giò mềm nhũn, không nói tới phần thịt nạc, thịt mỡ không dễ gắp, để rơi ra rất đáng tiếng, dùng tay thì lại nóng, có cái đĩa nhỏ thì không sợ.

Tiểu nhị tay chân lanh lợi, nhanh chóng mang tới cho bọn họ mỗi người một cái đĩa nhỏ.

Mọi người đều đang gắp thịt chân giò, Lục Cốc chậm lại một chút, không dám giành trước, hơn nữa năm đôi đũa, y sợ mình duỗi đũa ra sẽ ngáng tay người khác. Chân giò lớn chưa ăn đã có thể ngửi được mùi thịt thơm phức như vậy, khiến cho người ta dù đã ăn thịt bò và chân vịt vẫn cảm thấy thèm.

Đợi mọi người gắp xong, Lục Cốc đang định duỗi đũa ra, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh đã gắp một miếng thịt chân giò nạc mỡ vừa đủ bóng nhẫy vào trong đĩa của y rồi.

Vệ Lan Hương ăn thịt, ngoài miệng dính dầu, cười cười nhìn lão nhị nhà mình một cái. Tiểu tử này, lúc trước còn tưởng không thể nào sống chung hòa hợp được với Lục Cốc, giờ đã biết thương người ta rồi đó thôi.

Biết Lục Cốc e dè, lần đầu tiên ra ngoài ăn quán, Thẩm Huyền Thanh tất nhiên phải cho phu lang nhỏ của hắn ăn ngon, không thì hắn đâu có tư cách làm trượng phu người ta.

Thịt chân giò hồng hào sáng bóng, thịt mỡ mềm nhũn mà không ngấy, vị thịt nồng đậm, thịt nạc cũng mềm mại không kém, ăn một cái là đã ghiền.

Người nông thôn thích ăn thịt hơi mỡ chút cho đã thèm, Lục Cốc cũng không phải ngoại lệ, không kén chọn thịt nạc hay mỡ, còn chưa nói tới thịt chân giò này rất ngon, thịt dù mỡ vẫn đậm vị.

Ăn thịt xong lại uống một ngụm rượu thanh mai chua chua ngọt ngọt, hôm nay ngay cả Thẩm Nhạn cũng thỏa mãn thở dài một cái, nàng tuổi nhỏ ham ăn, còn nói với Vệ Lan Hương: "Nương, lần sau chúng ta lại đến nữa nhé."

"Được, lần sau lại tới." Vệ Lan Hương gật đầu hứa hẹn với nàng.

Nhìn con gái ăn một bữa cơm đã vui vẻ như vậy, khóe mắt bà lại có chút ẩm ướt. Hai anh em Thẩm Nghiêu Thanh Thẩm và Huyền Thanh còn đỡ, mấy năm trước một mười lăm một hai mươi, nhưng nữ nhi nhỏ nhà bà mới tám tuổi đã không có cha. Dù lúc nhỏ được ăn ngon nhưng nhỏ như vậy sao nhớ rõ vị gì, mấy năm nay đều phải ăn uống kham khổ theo người lớn, chẳng phải là chịu khổ sao.

Hôm nay ngày vui, vô cớ rơi lệ sẽ khiến mọi người lo lắng, sau khi vượt qua nỗi đau mất chồng, Vệ Lan Hương đã suy nghĩ tích cực hơn trước, bà quay đầu làm bộ như lấy khăn lau miệng, trộm lau đi chút nước mắt kia rồi lại quay lại vui vẻ ăn uống.

Những người khác trên bàn thật ra đều thấy đều biết cả, nhưng thấy bà đã không còn chuyện gì thì cũng không lên tiếng, hào hứng ăn thịt uống rượu, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, náo nhiệt lại hòa thuận vui vẻ.

Lục Cốc gắp thức ăn tương đối dè dặt, Vệ Lan Hương gắp cho Trầm Nhạn một miếng thịt chân giò, quay sang thấy y như vậy, người làm nương đều mềm lòng. Lục Cốc cũng không khác Trầm Nhạn là bao, sống với Đỗ Hà Hoa còn thê thảm hơn con gái bà, bà gắp cho Lục Cốc một miếng thịt, nói: "Cốc tử mau ăn đi."

"Nương." Trong mắt Lục Cốc tràn đầy cảm kích, y không biết nói gì chỉ có thể nhỏ giọng gọi nương, khiến người ta càng thêm mềm lòng.

Thẩm Huyền Thanh ngồi cạnh y đều nhìn trong mắt đều nghe trong tai cả, hắn cảm thấy trong nhà hòa thuận đúng là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.

***

Rượu thịt no đủ, chỉ là lúc tính tiền Vệ Lan Hương có hơi đau lòng. Ở đây đúng là thịt ngon rượu tốt, khác xa so với rượu thịt họ mua trong thôn, nhưng một bữa này đã hết sáu trăm năm mươi văn, hơn sáu chỉ (10 chỉ = 1 lượng). May mà bà mang theo đủ tiền, không đến mức khó xử.

Tiểu nhị tiễn bọn họ ra cửa còn nói "Khách quan đi thong thả, lần sau lại tới", cả nhà mới mỹ mãn rời đi.

Mặt trời đã dời về tây, ráng trời đỏ hồng chiếu lên mặt người đi đường, Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt đi trước, Lục Cốc và Thẩm Nhạn tụt lại theo sau, đi cuối là Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh.

Từ phố Đông rẽ ra, đi về trước là ra khỏi trấn, ai ngờ còn chưa ra tới, Kỷ Thu Nguyệt tinh mắt, thấy trên đường có một bóng người coi như quen thuộc, lại là Lục Văn, theo sau Lục Văn còn có một nha hoàn cùng một gã sai vặt, này thật giống song nhi thiếu gia trên trấn.

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là thiếu gia Lục gia." Nhớ tới những chuyện bực mình kia Kỷ Thu Nguyệt tức không thể tả, nàng lại còn trẻ, không nhịn được mà nói: "Leo lên cành cao rồi đúng là khác hẳn, sau này nếu thấy cành cao hơn khéo lại từ hôn không gả, đến lúc đó lên trấn cũng mất mặt thì đừng trách người sao người ta rì rầm bàn tán sau lưng."

Lúc Lục Văn thấy bọn họ đã thấy không ổn, nghe vậy sắc mặt khó coi, nắm chặt khăn tay trong tay. Gã sai vặt theo sau hắn dù không quen biết người Thẩm gia, nhưng sao có thể không nghe ra là đang mắng Lục Văn, lúc này mới quát lên: "Mắt mù, ngươi nói ai đấy?"

Thẩm Nghiêu Thanh và Thẩm Huyền Thanh đều tiến lên, hai huynh đệ bọn họ người này cao lớn hơn người kia, gã sai vặt kia sao có thể sánh bằng. Có nam nhân của mình ở đây, Kỷ Thu Nguyệt đương nhiên không sợ, cười lạnh một tiếng nói: "Ta nói ai ài? Ta nói hắn mắt mù, nói hắn tham phú phụ bần, từ hôn còn cặp kè với hán tử khác!"

"Ngươi cái loại tiện..." Gac sai vặt còn chưa kịp nói lời thô tục đã thấy Thẩm Nghiêu Thanh chắn trước mặt Kỷ Thu Nguyệt, giữa hai hàng lông mày không giấu được lửa giận, nói: "Mắng chửi phụ nữ, ngươi cũng đáng mặt hán tử quá nhỉ? Nhà ta đang nói cái tên kia vô lương tâm, vô đạo đức sẽ bị trời phạt, nếu ngươi không phục thì đến đây, ta với ngươi đọ sức."

Tuy anh không cao bằng Trầm Huyền Thanh, nhưng vẫn cao lớn hơn hán tử bình thường, anh lao động quanh năm tất nhiên vóc người không phải dạng vừa, gã sai vặt ỷ thế hiếp người kia thấy thế kinh hoàng, nhưng trên đường nhiều người nhìn như vậy, gã ta chỉ có thể mạnh miệng đứng lên phía trước.

Lục Văn quan trọng sĩ diện nhất, thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Kỷ Thu Nguyệt mồm miệng chanh chua lợi hại, hắn không đấu lại được, đành phải thấp giọng khuyên gã sai vặt: "Thôi, chỉ là mấy lời vu khống thô tục, cần gì phải so đo với bọn họ, nếu làm lớn chuyện, quan sai đến hỏi, chẳng phải là hại bọn họ sao."

"Ta xuất thân nghèo khó, biết rõ người nông thôn sinh sống không dễ dàng, vào nha môn mà bị phạt, hoặc bị bỏ tù thì gia đình sẽ sống ra sao? Thôi bỏ đi, chúng ta trở về, cứ coi như không nghe thấy là được" Lục Văn liên tục nhượng bộ, nghe như không chấp nhặt, còn rặt một bộ từ bi.

Kỷ Thu Nguyệt bị hắn chọc tức tới bật cười, cao giọng nói: "Đi thì đi, đến nha môn, ta đưa hôn thư lúc trước cho mọi người xem, để xem là ai đính hôn rồi lại từ hôn, trước khi từ hôn liền còn cặp kè thông đồng với hán tử vớ vẩn ở tận đâu không biết."

Lục Văn nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, hắn nắm chặt khăn tay, trong lòng tức giận, nhưng ngày càng nhiều người vây xem, hắn đành phải oán hận rời đi trước.

Kỷ Thu Nguyệt cũng có chút tức giận, Vệ Lan Hương còn phải vỗ vỗ cánh tay nàng vài cái. Nhưng qua những lời Lục Văn nói lúc nãy bà đã biết, song nhi không an phận này nhất định là qua lại với người có quyền thế trên trấn, nhưng vậy thì sao, mắng chửi thì cứ mắng chửi thôi, đối với loại người đáng ghét như thế này, ngoại trừ tức giận và oán hận thì đâu thể nghĩ tới cái gì khác.

Lục Cốc trốn ở phía sau không dám lên tiếng, y gả thay cho Lục Văn, người Thẩm gia không đánh mắng đã là phúc khí tám đời của y, lúc này nào dám nói gì.

Thẩm Huyền Thanh cũng không nói gì, nhưng sau khi nghe Lục Văn nói, bỗng hắn nhớ tới tên họ Lý kia, là Lý Minh Sơn. Lúc trước hắn đã nhờ người hỏi thăm, tên này ngoài mặt văn thơ nho nhã, thật ra lại là một tên ham mê tửu sắc, chỉ là tốt khoe xấu che mà thôi. Vừa hay Thẩm Huyền Thanh lại quen một tên tay chân ở thanh lâu, nếu muốn đối phó cũng không khó.