Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 126




"Đại Hôi tìm được sao?"

Lục Cốc ngạc nhiên, nói rồi đi xoa xoa đầu Đại Hôi. So với cún con vẫy đuôi không ngừng, Đại Hôi chỉ cọ cọ đầu vào trong lòng bàn tay y nhưng cái đuôi xù lông đằng sau cũng không ngừng đong đưa, đủ để thấy nó đang rất vui vẻ.

"Ừm." Thẩm Huyền Thanh gật đầu. Thấy sắc trời không còn sớm, hắn đi vào trước, nói: "Buổi trưa ta vừa khát vừa mệt, nghỉ ngơi bên dòng suối ăn lương lương khô. Đại Hôi tự chạy đi mất, gọi thế nào cũng không được chỉ đành để mặc cho nó đi. Ta đi theo sau vừa gọi nó vừa gọi tên Quai tử, để nó nghe được tiếng động, biết ta đang ở đâu."

"Mũi chó đều rất thính, lại chạy nhanh. Ta cũng không biết Đại Hôi tìm được ở đâu, chỉ nghe thấy nó với Quai tử sủa lên từ đằng xa. Ta sợ lạc đường nên mới đứng tại chỗ gọi tên hai đứa nó."

Sau khi vào viện, Lục Cốc bới hai cái bánh bao cho Quai tử đã đói bụng cả ngày trời. Nó ăn như rồng như hổ, không hề ghét bỏ không có thịt. Đại Hôi cũng đang ăn bánh bao uống nước.

Thấy tóc và xiêm y của Thẩm Huyền Thanh đều bẩn, y nói: "Chàng rửa tay trước, em đi nấu cơm. Lát nữa ăn cơm xong đun nước sôi gội đầu."

"Ừm." Thẩm Huyền Thanh lại nói: "Ta dẫn Đại Hắc đi nhặt sọt tre về. Hôm qua bắt sống được hai con gà rừng cùng một con chim núi, không biết còn ở đó hay không."

Lục Cốc vào bếp làm việc. Chiều hôm qua thái rau cần nhưng không xào. mì hấp cũng nhiều, còn lại hai bát, hâm nóng là có thể ăn được. Y vớt toàn bộ măng ngâm trong chậu nước lên thái sợ. Quai tử và Thẩm Huyền Thanh đều đã trở về, tối qua ăn không ngon nên hôm nay xào thêm ít đồ ăn cho phong phú.

Trong rừng, Thẩm Huyền Thanh và Đại Hôi tìm được sọt tre. Liềm bên trong vẫn còn, gà rừng bị chói trân cánh sọt tre không xa, hai con đều không chết. Còn con chim núi bị thương kia, không cần hắn đi tìm, Đại Hôi lần theo vết máu trên mặt đất tìm được nó trong bụi cỏ cách đó nửa dặm.

Chim núi lớn hơn gà rừng, không biết bay nhưng móng và mỏ đều sắc bén lạ thường. Hôm qua hắn bắt được là dùng cung bắn, bắn trúng cánh khiến nó bị thương. Một đêm qua đi, con chim núi bị trói miệng không thể phát ra tiếng kêu, lúc chạy trốn lại động cánh lung tung, chảy nhiều máu đã chết rồi.

Hắn nhấc chim núi lên nhét vào sọt tre, thầm nghĩ vừa lúc mổ thịt cho bọn Quai tử ăn.



Cũng bởi vì nơi này cách viện nhà không xa, mười mấy năm trước lão thợ cùng vài người bạn vì muốn kiếm tiền nên đã bắt tay nhau cùng vây săn truy bắt, ép dã thú lui vào trong núi sâu, nếu không mấy con mồi như thế này chỉ sợ qua một đêm đã bị ăn mất.

So với mây mù phủ đầu vào ban sáng, lúc ăn cơm, trên mặt Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đều đã có ý cười.

Mặt trời còn chưa lặn. Quai tử về đến nhà nằm sấp trên mặt đất, dùng hai chân trước ôm một miếng thịt chim rừng lớn mà gặm. Đại Hôi và Đại Hắc cũng vậy nhưng không lười như nó, hai đứa này đều là đứng ăn.

Một làn khói bốc lên, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đun nước tắm trong bếp. Thẩm Huyền Thanh thêm củi vào đáy bếp, nói: "Ngày mai nghỉ ngơi, ngày mốt ta sẽ đưa em về nhà."

Lục Cốc có hơi sửng sốt, không nói gì, chỉ nhìn về phía hắn.

Hắn khẽ thở dài rồi lại nói: "Dã thú trên núi nhiều, đặc biệt là vào mùa hè, càng thích chạy loạn hơn so với ngày thường. Hổ gấu không tính, đến cả heo rừng cũng là tính tình hung hãn, vẫn nên ở nhà mới tốt."

"Em về thì cơm nước của chàng tính sao?" Lục Cốc nhíu mày.

Thẩm Huyền Thanh cười nói: "Ta cũng đâu phải không biết nấu gì, trước đây ở trên núi cũng không chết đói, chuyện này em không cần lo."

"Hiện giờ trong nhà nuôi thỏ, sau khi ta đưa em xuống núi cũng không lên luôn, ở tiền sơn cũng có thể săn thỏ. Tốn khoảng vài ngày, săn thêm mười đôi thỏ giống. Em ở nhà cắt cỏ nuôi thỏ, sau khi lên núi ta không cần cắt loại con mồi nhỏ này nữa, tiết kiệm sức lực để săn hươu, dê. Không nói hươu, một con dê đã có thể bán được ít nhất một lượng bạc, bán được nhiều hơn thỏ, gà rừng."

"Nếu chỉ săn con mồi lớn thì sau khi săn được sẽ kéo xuống núi bán luôn. Cho dù một tháng chỉ bán được một con dê thì cũng vẫn là có thêm một lượng bạc ghi vào sổ sách. Như vậy thì thời gian trên núi cũng ngắn hơn, có khi ở vài ngày là xuống núi được rồi. Sau khi về nhà chẳng phải vẫn là ăn cơm em nấu sao."

Thẩm Huyền Thanh nói xong, còn cười nói: "Hai năm trước ta mới xuất sư, kỹ nghệ chưa đủ thành thục đã có thể săn được dê. Những đó chẳng qua là do may mắn, năm nay lên núi thiếu chút vận may, trong nhà lại bận rộn, chỉ săn được một con dê móng đen. Sau này chỉ cần ta không phải phân tâm săn mồi khác, lần theo tung tích chắc chắn có thể săn được thêm."

Lục Cốc nghe hắn nói vậy thì gật gật đầu, y vẫn luôn rất tin tưởng bản lĩnh của Thẩm Huyền Thanh.

"Nếu em xuống núi thì cũng không cần ta lo nữa. Đại Bạch ở nhà trông nhà, ta dẫn Quai tử đi. Có 3 con chó săn đi theo sẽ càng thêm vững lòng." Thẩm Huyền Thanh lại nói: "Trong nhà nhiều đất, cầm súc cũng nhiều. A tẩu mang thai chỉ có nương và đại ca chăm sóc, hàng ngày đều có việc phải làm. Em trở về cũng có thể giúp đỡ thêm, một tháng ta ở nhà mười mấy ngày, chia việc ra làm sẽ không quá mệt mỏi nữa."

Nói đến đây, Lục Cốc không thể không gật đầu đồng ý, chỉ là sống chung với Thẩm Huyền Thanh đã quen rồi, trong lòng y có chút buồn, lông mày vẫn chưa giãn ra được.

Thấy thế, Thẩm Huyền Thanh nắm chặt tay y, cười nói: "Em ở dưới chân núi, chắc chắn ta sẽ nhanh chóng trở về. "

Lời này khiến Lục Cốc lập tức đỏ bừng lỗ tai, ấp úng nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng cũng nở nụ cười sau lời đùa giỡn thân mật này.

***

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Ngày hôm sau, Thẩm Huyền Thanh không ra ngoài săn thú. Cửa viện bị heo rừng húc có chút lung lay, hắn đóng đinh lại rồi bào gỗ làm một cái then chốt cửa mới.



Cửa viện thật ra có thể gài ba then chốt. Lúc đó Lục Cốc quá bối rối, lại thêm heo rừng húc liên tục, chỉ có thể nghĩ đến việc dịch chuyển thân cây chặn cửa, không kịp cài hai chốt cửa còn lại. Lục Cốc cũng không giúp được mấy việc này nên múc nước ngồi trong viện giặt xiêm y Thẩm Huyền Thanh thay ra.

Y ngồi trên bằng ghế nhỏ chà xát, nghe tiếng Thẩm huyền Thanh bào gỗ, nhìn đất trồng rau trước viện. Y đi rồi, một tháng Thẩm Huyền Thanh cũng ở trên núi không được mấy ngày, không biết rau có thể héo chết không. Y nghĩ vậy bèn nói với Thẩm Huyền Thanh.

Thẩm Huyền Thanh đáp: "Héo cũng không sao, ra ngoài đào chút rau dại ăn là được rồi. Vả lại, vào đông hậu viện còn có mướp và bí đao, dây leo cũng dài rồi, không cần để ý nhiều. Đợi hai tháng nữa trời mưa có khi lại kết được thêm mấy quả."

"Có vài thứ không cần quá bận tâm. Em về nhà cùng nương và mọi người ăn ngon uống tốt là được rồi. Trong nhà có không ít loại rau, em xử lý tốt những cái đò là được."

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lục Cốc cũng nhẹ đi vài phần, trên mặt để lộ nụ cười nhẹ, gật đầu nói: "Ừm, em biết rồi."

Một ngày bình thản trôi qua, nỗi sợ hãi cực độ khi bị heo rừng truy đuổi đã dần lắng xuống sau khi Thẩm Huyền Thanh trở về, chỉ khi ra ngoài nhìn thấy dấu vết trên mặt đất mới nhớ tới những phút giây kinh hoàng đó.

Lúc thu dọn hành lý, Thẩm Huyền Thanh ở cạnh giúp đỡ, bỏ hết xiêm y của y vào trong, không có ý định để Lục Cốc lên núi nữa.

Sau khi khóa chặt cửa viện, trong lòng Lục Cốc có chút bùi ngùi khó tả, liếc mắt nhìn mảnh sân trước mặt rồi mới quay người xuống núi cùng Thẩm Huyền Thanh.

Khóa chặt cửa viện lại, trong lòng Lục Cốc có vài phần cảm khái không thể nói ra, liếc mắt nhìn sân trước mặt, mới xoay người cùng Thẩm Huyền Thanh xuống núi.

***

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Nghe chuyện Lục Cốc trải qua trên núi, Vệ Lan Hương hoảng sợ mở to hai mắt, miệng kêu ai u không ngừng, cuối cùng vuốt ngực cho nguôi, nói: "May mà không có việc gì, sau này ấy à, cũng đừng lên núi nữa."

Quai tử nghịch bóng ở hậu viện, Vệ Lan Hương nhìn nó rồi lại nói: "Con với Nhị Thanh thường khen nó thông minh, chẳng trách, vậy mà đúng thật là rất lanh lợi, biết bảo vệ chủ nhân, quả nhiên là một con chó tốt."

Trước đây bà luôn cảm thấy cho chó ăn quá nhiều thịt thật sự là đáng tiếc, giờ nhìn Quai tử lông mượt thịt dày, bộ dáng uy phong, không sợ cả heo rừng, bà mới cảm thấy chỗ thịt ấy thật không uổng, sau này cũng phải nuôi vậy mới tốt.

"Cốc tử ca ca, vậy sau này huynh ở nhà sao?" Thẩm Nhạn ở cạnh hỏi.

"Ừm, sau này không đi nữa." Lục Cốc đáp, rồi lại nói thêm: "Ta cũng không biết nữa, có khi Nhị Thanh ca của muội quá bận rộn, không có thời gian nấu cơm, ta đi theo làm cơm vài ngày cũng được."

Bóng mà mà heo rừng mang lại khiến y e ngại nhưng ở trên núi đã lâu, y cũng biết chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, bình thường quanh viện hai, ba dặm không có dã thú lớn.

"Ở nhà cũng tốt, muội thêu thùa may vá có thêm bạn, hai người chúng ta còn có thể cùng nhau đi cắt cỏ, chăn vịt." Thẩm Nhạn rất vui vẻ nói.

Gần đây bụng Kỷ Thu Nguyệt đã to, không tiện theo nàng ra bờ sông. Thẩm Nghiêu Thanh và Vệ Lan Hương lại phải bận rộn với việc trong nhà mới và ruộng đồng. Buổi sáng lúc đi chăn vịt, nàng chỉ có thể dẫn theo Đại Bạch, gặp người trong thôn ở bờ sông cũng chẳng nói được mấy câu, đa phần đều phải ở một mình.

. Truyện Full

"Ừm, hai chúng ta cùng nhau đi." Lục Cốc cười đáp lại.

Thẩm Huyền Thanh ở nhà bảy, tám ngày, ngày nào cũng dẫn theo ba con chó vào núi bắt sống thỏ.

Nơi này so với trong núi sâu có thể ít thỏ hơn chút những tìm kỹ một tí vẫn có thể bắt được, gom được đủ mười đôi thỏ giống. Về phần mấy con còn dư, vì không đủ khỏe mạnh nên hắn không coi trọng lắm, nhốt trong ổ ở hậu viện nhà cũ, tạm thời nuôi ở đó, người nhà muốn ăn thì lại mổ thịt.

Sáng sớm hôm đó, hắn thu dọn đồ đạc, đi đến cửa rồi nói: "Được rồi, em trở vào đi, không cần đi theo nữa, ta sẽ xuống núi trong vài ngày tới."

"Dạ." Lục Cốc gật đầu, đứng trước cửa viện nhìn hắn đi lên sườn dốc. Quai tử quay đầu về phía y sủa vài tiếng, dường như là có chút không nỡ, xong xuôi y mới quay người vào nhà.

Ở nhà bận rộn nhưng an toàn hơn trên núi nhiều, người trong thôn cũng đông, không cần quá lo có dã thú tập kích.

Lục Cốc không biết, sau khi lên núi Thẩm Huyền Thanh không đi tìm hươu và dê. Hắn lôi một bọc vải trong khe hở ở góc phòng củi ra. Sau khi mở ra, bên trong rõ ràng là ba mũi tên sắt, lớn hơn những mũi tên lông vũ bình thường, chỉ mới ba cái mà đã nặng trịch.

Ngón tay hắn nhẹ chạm vào mũi tên, đã lâu không dùng mà vẫn sắc bén như trước. Đây là những mũi tên mà năm đó lão thợ săn cho hắn. Mũi tên nặng, lực sát thương mạnh, dễ đối phó với loại da dày thịt béo như heo rừng. Thẩm Huyền Thanh mất cả ngày làm thân và đuôi tên, sau khi kéo cung thử vài lần mới hài lòng. Chuẩn bị như vậy vẫn chưa đủ, hắn dẫn theo chó vào núi tìm cỏ tê độc cả nửa ngày sau đó mang đi nghiền nát được nửa chén nước rồi ngâm một đầu mũi tên vào đó.

Ngâm một đêm, cỏ tê độc nhuộm mũi tên thành màu đen đậm. Hắn dùng vải bao kín hai bàn tay mới dám dùng vải lau mũi tên. Sau khi lau khô, mũi tên phản chiếu ánh đen quỷ dị dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết không phải đồ tốt gì.

Dịch cỏ tê độc dính đến đâu thì sẽ tê liệt đến đấy, bốn năm ngày mới có thể tiên tan. Đây không phải độc dược trí mạng nhưng lại có dược tính mãnh liệt.

Dù có mũi tên sát thương lớn trong tay nhưng nếu không thể một phát lấy mạng heo rừng đực mấy trăm cân, cơn đau sẽ khiến chúng phát điên, bộc phát hung tính thì cả hắn và mấy đứa chó đều sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, heo rừng lại là loài vật thù dai, con heo kia nhìn qua là biết không nhỏ, nếu thật sự ghi thù, sau này nhân lúc hắn không phòng bị mà tập kích sẽ là vô cùng nguy hiểm, chi bằng hắn ra tay trước lấy lợi thế.

Tuy nói đã qua gần mười ngày, con heo rừng kia có khi đã lang thang đến đâu đó rồi nhưng nếu nó đã kiếm ăn mà lần đến đây, xung quanh không có con heo rừng đực nào khác, rất có thể nó đã khoanh vùng nơi này thành địa bàn của mình, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm thì sẽ tìm được.