Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 119




Mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, tháng ngày trôi qua rất nhanh, mùa xuân ấm áp giữa đông lạnh và hè mát luôn khiến mọi người cảm giác như đã trôi qua trong nháy mắt.

Trong khu ruộng cạn, những hàng lúa dần trở nên khô vàng, đợi thêm vài ngày nữa là có thể thủ hoạch. Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc cố ý quay về trước khi cắt lúa không thì người trong nhà dường như là không đủ.

Thẩm Nghiêu Thanh có tay nghề trồng trọt rất tốt, anh nói chưa đến lúc, phải phơi nắng thêm hai ngày nữa mới được. Vậy nên nhị phòng Thẩm gia tạm thời chưa có động tĩnh gì.

Người nhà nông chẳng mấy khi nhàn rỗi, vừa có mấy ngày rảnh, nhân lúc trời sáng sớm mát mẻ, Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc lên núi chặt tre. Ba gian nhà ngói xanh trong trạch viện (nhà có sân) mới đã được xây xong, chuồng gà chuồng vịt lớn đều đã dựng ổn nhưng ổ thỏ vì muốn dựng chồng lên nên có hơi chậm. Sau khi hai người họ rời đi, Thẩm Nghiêu Thanh cũng ra ngoài, sang bên nhà mới dựng ổ thỏ.

Thẩm Huyền Thanh khoác dây thừng trên vai, tay phải cầm con dao bầu sắc bén, Lục Cốc cầm rìu đi bên trái hắn.

Quai tử vừa về thôn là cứ như một đứa trẻ, suốt ngày chạy ra ngoài chơi với mấy con chó khác. Lúc rời nhà Lục Cốc nhìn thấy nó nhưng không gọi, để tùy ý nó đi.

Hai người đi lên theo sườn dốc, Thẩm Huyền Thanh nói: "Năm nay không cần mua ruộng để canh tác nữa. Hiện giờ trong nhà đã có tổng cộng mười ba mẫu ruộng khô, tám mẫu ruộng nước, có thể trồng đủ gạo cho một năm rồi, dù có nhiều ruộng hơn nữa cũng không trồng nổi, còn phải lo những việc khác trong nhà nữa."

Hai mươi mốt mẫu ruộng đã coi như là nhà giàu trong thôn rồi. Dù là trồng trọt hay thu hoạch đều phải thuê người, chứ nếu để lúa chín rụng hết xuống thì không thể thu hoạch nổi.

May mà lúa gạo nhà bọn họ không phải thu hoạch cùng một thời điểm, cả nhà đều có thể góp tay góp chân mà không cần thuê nhiều người làm.

"Ừm." Lục Cốc gật gật đầu. Chuyện mua đất không phải chuyện y có thể làm chủ được nhưng y biết có nhiều ruộng đất như vậy thì không cần phải lo ăn lo mặc nên trong lòng rất vui vẻ.

Không mua thêm ruộng cũng bởi trong tay Thẩm Huyền Thanh chỉ còn lại tám mươi lượng, phải chậm lại một chút, đợi tiền dư dả hơn thì nghĩ đến những chuyện này cũng không muộn.

Giờ hai người họ lên núi chặt tre là vì muốn làm hàng rào, về nhà phải chuyển hết gà vịt sang nhà mới, mở một cửa phía tường bên bờ sông để thả vịt mà không cần vòng qua cửa trước.

Gà không cần phải thả bên ngoài vì nhà mới khá rộng nhưng cũng không thể để gà vịt chạy loạn làm phân dính đầy đất. Dùng hàng rào bao quanh một mảnh đất cho bọn gà vịt, ban ngày chúng có thể chạy nhảy trong đó, không đến nỗi bó chân ngồi một chỗ trong chuồng.

Rừng tre không tính là xa, sau khi đến nơi Thẩm Huyền Thanh lựa chọn một lượt rồi khom lưng chặt.

Tre rỗng phát ra tiếng răng rắc, Lục Cốc không giúp được gì nên đứng cạnh chờ.

Thẩm Huyền Thanh sức lớn lại rất thuần thục, chẳng mấy chốc cây trúc lớn đã ngã xuống, xáo động cả rừng tre.

Sau khi cây tre đáp đất, hai người mới tiến lên từ phía sau, mỗi người dùng một con dao cắt hết những cành tre, chỉ để lại một thân tre thật dài.

Cành tre đã cắt đi không vứt ở đây, Lục Cốc gom hết lại một chỗ đợi lát nữa dùng dây thừng bó lại mang về phơi khô trong viện, dù là cành tre hay lá tre thì đều có thể đốt lửa trong bếp.

Nắng càng lúc càng to, may mà rừng tre rậm rạp phủ bóng, không đến mức bị phơi nắng quá nóng.

Lúc Thẩm Huyền Thanh chặt cây tre thứ năm, Lục Cốc dùng dây thừng buộc một bó lớn cành tre, nhiều như vậy quả không nhẹ. Y không thể nào khiêng được lên vai nên nghe theo lời Thẩm Huyền Thanh nói, dùng dây thừng dài kéo lê bó cành trúc đằng sau còn đầu dây kéo qua vai đến trước ngực, cứ như vậy kéo về nhà.

Đi được nửa đường thì gặp Đại Hôi ngửi thấy hơi người tìm tới. Một khoảng lớn trước núi này chó nhà nào trong thôn chả quen, ngay cả Quai tử cũng biết đường đến rừng tre. Nhưng sau khi thấy Đại Hôi, Lục Cốc vẫn có hơi kinh ngạc, vươn tay xoa đầu nó rồi cả hai đi về cùng nhau.

Vừa mới đi tới sườn dốc, đứng từ xa ý đã nhìn thấy Quai tử đứng trước cửa đang định về nhà.

Quai tử cũng nhìn thấy y và Đại Hôi, gâu gâu hai tiếng chạy tới.

Vệ Lan Hương nghe thấy tiếng động thì ra cửa xem, hai người cùng nhau kéo bó cành trúc về viện. Lục Cốc buông dây thừng xoa xoa bả vai, nói: "Nương ơi, Đại Thanh ca đi nhà mới rồi sao ạ?"

"Ừ, con với Nhị Thanh đi chưa bao lâu thì thằng bé cũng ra ngoài luôn." Vệ Lan Hương ngồi xổm xuống tháo dây thừng. Hôm nay trong viện không phơi đồ gì, gần đây thời tiết tối, phải trải cành trúc ra mới có thể phơi khô.

"Vậy được, giờ con qua đó tìm huynh ấy, Nhị Thanh chặt nhiêu tre lắm, một mình chàng ấy không kéo hết được." Lục Cốc nói xong thì đi ra ngoài, Đại Hôi và Quai tử đều đi theo y. Nhà mới vì đất rộng nên cứ đi dọc theo bờ sông sau nhà là có thể thấy vách tường nhưng vì không hay ở nên cửa sau thường không mở. Y đi từ giữa thôn xuyên vào, dọc đường gặp không ít các thẩm và a ma, y đều chào hỏi rất rõ.

Ban đêm Đại Bạch và Đại Hắc ngủ bên này, y còn chưa vào cửa hai đứa nó đã sủa gâu gâu tiếp đón. Thẩm Nghiêu Thanh đang làm việc trong sân, tay đầy bùn đất.

"Được, ta đi ngay đây." Vừa nghe được y nói cong, Thẩm Nghiêu Thanh múc nước rửa tay rồi đi rừng tre luôn.

Cành trúc kéo về nhà như vậy là đủ rồi, vừa nãy lúc xuống núi Thẩm Huyền Thanh cũng nói với y không cần phải lên nữa nên Lục Cốc mới đi dạo loanh quanh trong nhà.

Được ăn ngon uống tốt, chân của Đại Bạch đã lành, có thể đi có thể chạy nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn được nó có chút khập khiễng. Mà dù sao sau này cũng để nó ở lại trông nhà nên hơi què cũng không sao.

Chỉ cần vững tâm không lười biếng thì một khi làm việc gì cũng sẽ rất nhanh. Thầm Nghiêu Thanh có thời gian rảnh khỏi việc đồng áng thì sẽ đi dựng ổ thỏ. Hiện giờ đã có hai hàng ổ thỏ được dựng xong và được ngăn cách với nhau. Hai hàng này đều dựa vào tường, nếu không bị ngăn ở giữa thì có thể coi là một hàng.

Theo như lời Thẩm Huyền Thanh nói trước đây, chỗ này đã đủ nuôi hai mươi đôi thỏ giống. Có kinh nghiệm dựng ổ thỏ từ lần trước, lần này Thẩm Nghiêu Thanh làm tổ lớn hơn, đủ để thỏ giống cùng bốn, năm con thỏ nhỏ ở bên trong. Dù sao thì con non vẫn phải lớn lên một chút, cai sữa rồi mới có thể tách ra nuôi.


Có rất nhiều mảnh gỗ chất đống trong sân, tuy không đáng giá nhưng cũng là thứ không thể thiếu trong việc dựng ổ thỏ. Thẩm Nghiêu Thanh đi rồi, cửa đang mở nên Lục Cốc sẽ không đi nữa, đợi lát nữa tre sẽ kéo sang bên này, đóng mở cửa nhiều chỉ gây thêm phiền, chi bằng y cứ chờ ở đây.

Bàn ghế và mấy chén trà đã mang tới phía trước nhà chính. Thẩm Huyền Thanh bảo thợ mộc đóng hai cái giường, sau khi làm xong ổn thỏa mọi thứ thì có thể chuyển tới đây. Vóc người hắn cao, đương nhiên phải đóng nặng hơn chút, về sau nếu ngủ ở đây, giường ghép bằng ván gỗ sẽ không chắc chắn. Nếu muốn chăn nuôi trở thành nghề chính, kiểu gì cũng phải có chỗ nghỉ ngơi thật tốt.

Cái cưa ở ngay bên cạnh đống gỗ, Lục Cốc nhàn rỗi không có việc gì làm, mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà. Y biết gỗ dựng ổ thỏ dài bao nhiêu, đối chiếu với một mảnh gỗ đã cưa xong của Thẩm Nghiêu Thanh mà đạp lên gỗ để cưa.

Tiếng cưa gỗ chẳng dễ nghe chút nào nhưng cưa trong tay mình nên vẫn có thể nghe được.

Vụn gỗ rơi xuống dưới chân tích đầy một tầng. Lục Cốc xưa nay làm việc nghiêm túc, cưa đứt một miếng gỗ

Vụn gỗ rơi xuống dưới chân một tầng, Lục Cốc làm việc xưa nay nghiêm túc, cưa đứt một miếng lại kéo mảnh gỗ dài lên, đối chiếu tốt rồi thì dùng than chì đánh dấu rồi lại cưa tiếp.

Tai chó rất thính, bọn nó cũng không thích âm thanh này, không phải chạy đến tiền viện nằm sấp nghỉ ngơi thì chạy xa xa trong hậu viện chơi đùa đánh nhau.

Không bao lâu sau, hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh mỗi người kéo ba cây tre vào cửa viện.

Cây tre dài vừa ẩm ướt vừa nặng nề, Thẩm Huyền Thanh ném ba cây trên vai xuống mặt đất, xoa bả vai nghỉ ngơi một lát. Lục Cốc đi rót nước cho hai người họ.

"Bên này tuy không nấu cơm nhưng vẫn phải làm một cái lò đất, ít ra có thể dùng bình gốm đun nước được, không phải về nhà lấy nước trà." Lục Cốc nhỏ giọng nói.

"Ừm, chắc chắn phải vậy rồi." Thẩm Huyền Thanh gật đầu cười, lại nói: "Có lò đất và bình gốm thì có thể hầm cả gà vịt ở bên này nữa."

Tiền bạc và đồ ăn là những thứ làm người ta vui mừng nhất. Lục Cốc nghe vậy cong mắt cười, còn không phải vậy sao, sau này gia súc đều ở đây, muốn hầm thịt ăn thật sự là quá thuận tiện.

Trải cây tre ra phơi dưới ánh mặt trời, sau khi khô sẽ không dễ bị nấm mốc. Lục Cốc cưa gỗ, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Thanh Nghiêu trộn bùn cùng đắp ổ thỏ, mỗi người một việc.

Đến khi có thể cắt lúa, dù là người thôn Thanh Khê hay thôn khác đều sẽ tranh thủ thu hoạch trong hai ngày.

Buổi trưa, đồng lúa vàng óng bị gió nóng thổi qua gợn sóng, cả nhà nhị phòng Thẩm gia đều ở trong ruộng. Mười ba mẫu ruộng quả thật không ít, mặc dù trời nóng nhưng họ cũng không nghỉ ngơi nhiều, nếu không hạt lúa chín sẽ rụng mất.

Trong một canh giờ, Kỷ Thu Nguyệt đi đưa nước vài lần, chỉ sợ bọn họ bị khát.

Lục Cốc choàng một cái khăn vải trên cổ, trên trán có mồ hôi có thể tiện tay lau đi, cổ cũng đổ đầy mồ hôi. Trong ruộng lúa mì gió nóng cuồn cuộn, khăn vải chẳng mấy chốc đã ướt đẫm, còn phải vắt bớt nước đi. Trong ruộng nhiều bụi, trên quần áo còn dính vỏ trấu trông cứ như bị gai đâm.

Thẩm Nhạn nóng không chịu nổi, đứng thẳng dậy tháo nón rộng vành trên đầu xuống quạt. Nắng chiếu chói chang khiến nàng không thể mở to mắt chỉ đành híp mắt cau mày, mồ hôi chảy từ trên trán xuống khiến mắt hơi cay nhưng nàng không kêu ca một câu nào.

Từ nhỏ đến lớn người nhà nông đều phải làm việc đồng áng, đều là những việc phải đào bới trong ruộng, chỉ cần không phải người lười biếng, đa phần mọi người đều vùi đầu làm việc, vì mệt mỏi nên căn bản không có thời gian mà kêu ca.

Mọi người đều đã mệt rồi, Thẩm Nghiêu Thanh Thanh cầm ống trúc uống vài ngụm nước, thở một hơi nói: "Ta đã hỏi qua rồi, mai Hà Chí thu hoạch ruộng nhà họ xong sẽ có thể tới giúp, Kim Hổ và Kim Long cũng có thể đến. Một năm cũng chỉ có mấy ngày này là phải mệt nhọc thôi, đợi thu hoạch xong nhà mình lên quán ăn một bữa."

"Mua thêm một chút rượu thanh mai nữa ạ." Thẩm Nhạn nói xen vào, vừa nóng vừa khát. Nàng nhớ tới lần trước được uống rượu thanh mai chua ngọt sảng khoái, nếu được uống một bữa no chẳng phải rất tuyệt sao.

"Mua, muội muốn uống bao nhiêu đại ca mua cho muội bấy nhiêu." Thẩm Nghiêu Thanh thấy muội muội đã nóng đến mức này rồi. Hai ngày này da đã rám nắng, công việc nặng nhọc ở nông thôn phần lớn đều là hán tử làm, nay muội muội nhỏ tuổi lại phải chịu khổ như vậy, sao anh có thể không đồng ý chứ.

"Huynh nói rồi đó, muội phải uống hai bình cơ." Lúc này Thẩm Nhạn mới nở nụ cười.

Vì quá nóng nên Lục Cốc không quá muốn nói chuyện, ánh mặt trời khiến y dường như không thể mở nổi mắt nhưng nghe tới ba chữ rượu thanh mai, trong miệng lại nhớ về hương vị rượu. Sau một hồi được cổ vũ, năm người lại cúi đầu cắn răng mà cắt lúa trong ruộng.

Đến chạng vạng, trời gần tối, gió mới trở nên mát mẻ hơn, khiến người ta như được hồi sinh. Nhân lúc thoải mái này, rất nhiều người đều không về nhà mà vẫn gặt lúa ở trong ruộng. Đến khi Thẩm Huyền Thanh đẩy một xe đầy lúa về nhà thì trời đã tối hẳn.

Bụng Kỷ Thu Nguyệt đã to ra nhưng phụ nhân nông thôn dù mang thai vẫn làm việc được, chỉ là làm cơm mà thôi, nàng vẫn có thể làm được.

Dùng nước rửa tay rửa mặt cho sảng khoái, gió mát thổi tới, tới giờ Lục Cốc mới thấy thoải mái.

Đêm đến nằm trên giường, đừng nói y, ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng không muốn đứng lên nữa.

Trong bóng tối, hai người đều không nói gì. Ban ngày đã vô cùng mệt mỏi nên ngủ rất nhanh, chẳng mấy chốc Lục Cốc đã rơi vào mộng đẹp. Mà Thẩm Huyền Thanh bên cạnh xoay người ôm y vào lòng.

Hắn ngẫm nghĩ sờ soạng, một tay đặt lên vùng bụng vẫn phẳng như trước của Lục Cốc. Nửa tháng nay thì không nói tới, vẫn luôn ở nhà, ban đêm không làm lụng được gì.

Hai tháng trước, lúc ở trên núi hắn đã cần cù chăm chỉ nhưng bụng Lục Cốc vẫn không có động tĩnh gì.

Đương nhiên, nếu không phải là biết Lục Cốc không có thai thì còn lâu hắn mới để y xuống ruộng gặt lúa.

Có lẽ y còn quá gầy.

Ngày mai còn phải dậy sớm, Thẩm Huyền Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nhắm mắt ngủ.