Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Thôn Thanh Khê rất gần núi, được đặt tên theo sông Thanh Khê cạnh thôn.
Chi thứ hai của Thẩm gia ở phía tây thôn hôm nay rất náo nhiệt.
Hai năm trước Thẩm Thuận Phúc đã chết, giờ dưới sự sắp xếp của vợ là Vệ Lan Hương, tìm cho đứa con thứ hai nhà họ Thẩm Huyền Thanh một cọc hôn sự, là cưới Lục Văn, người ở An gia thôn cách đây ba thôn.
Lục gia song nhi, Lục Văn, nổi tiếng dễ nhìn, lại vừa học trên trấn được mấy ngày, dù cách nói chuyện hay ăn mặc đều rất khác.
Dáng dấp tốt, còn biết chữ đọc sách, khiến Vệ Lan Hương thấy rất xứng đôi với lão nhị nhà bà, lại hỏi qua ý kiến Thẩm Huyền Thanh, thấy nhi tử cũng nguyện ý, bà mới quyết định đồng ý hai mươi lượng sính lễ, xác định cọc hôn sự này, hôm nay rốt cuộc đã đến ngày thành thân.
Khua chiêng gõ trống, kèn xô na tấu hỉ đón đội ngũ đón dâu quay về. Đội ngũ vừa dừng lại đã bị mọi người vây quanh đòi tiền mừng, tiếng người lẫn với tiếng nhạc, vô cùng náo nhiệt.
Người tới cùng vui càng nhiều, chủ nhà càng vui, Thẩm gia tất nhiên không keo kiệt tung tiền mừng. Có người lấy từ trong vải đỏ ra được lượng tiền lớn tung vào trong đám người, trong lúc nhất thời mọi người tranh nhau cướp, lại càng thêm náo nhiệt.
Trong tiếng pháo vui vẻ, Thẩm Huyền Thanh cao lớn mặc bố y màu đỏ, ôm tân phu lang một thân đỏ rực từ trong kiệu hoa ra, một đường băng qua sân rồi đi vào nhà chính, bước qua chậu than bái đường, lại dắt người đi vào trong tân phòng.
Cho dù lúc thường mặt hắn không có quá nhiều biểu tình, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của hắn, bên trong đám hán tử ồn ào, mặt mày Thẩm Huyền Thanh tràn đầy ý cười.
Bên trong tân phòng, Thẩm Huyền Thanh đặt Lục Văn ngồi trên giường xong lại đi qua đóng kỹ cửa phòng lại.
Dựa theo quy củ nơi này của bọn họ, hắn hiện tại chưa thể xốc khăn voan, phải chờ sau khi ra ngoài kính rượu khách vào mới có thể.
Người trên giường sau khi ngồi xuống vẫn siết lấy phần vải trên đùi, Thẩm Huyền Thanh không nghĩ nhiều, chỉ cho là Lục Văn quá khẩn trương mà thôi. Hắn thấy đôi tay nhỏ gầy kia, thầm nghĩ hẳn ở nhà đã làm nhiều việc, trên tay còn có vết thương cũ biến mất, chắc là bị cắt phải.
Sau khi đính hôn, còn có người hỏi hắn sao lại cưới một song nhi thiếu gia không biết làm gì về nhà, này chẳng phải nói láo sao?
Lúc tìm ông mai bà mối nghị thân, đối phương đã nói Lục gia nuôi Lục Văn đúng là hơi nuông chiều, tuy không làm được việc nặng, nhưng vẫn nhanh nhẹn chịu khó, nấu cơm giặt giũ đều biết làm, rảnh rỗi còn có thể chép sách hoặc là làm vài túi hương để người nhà mang lên trấn bán, hoặc tự kiếm một chút cho bản thân hoặc trợ giúp cho người nhà.
Thầm Huyền Thanh không nghĩ để phu lang của hắn làm việc nặng kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả nấu cơm giặt giũ hắn cũng sẽ giúp một tay. Vì đi săn thú, hắn thỉnh thoảng sẽ ở nhà gỗ trong núi tầm mười ngày nửa tháng, nếu không biết nấu cơm thì cũng chỉ có thể gặm lương khô.
Sau khi vào phòng, hắn đứng bên giường không biết phải làm gì, như thể bị phu lang lây khẩn trương cho, đi qua đi lại vài bước, tay chân đều không biết đặt nơi nào. Nếu để người khác nhìn thấy bộ dáng này của hắn, có khi còn chê cười hắn vài câu.
"Ta đi ra ngoài chúc rượu trước."
Đến giờ Thẩm Huyền Thanh mới nhớ ra là còn có chuyện này, liền nhấc chân đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa phòng, hắn liền dừng lại, quay đầu nói với người trên giường: "Ta bảo Thẩm Nhạn lấy cho ngươi chút đồ ăn, ăn lót dạ trước một chút đi."
Người ngồi trên giường siết chặt vải trên đùi, Thẩm Huyền Thanh nghĩ y đã nghe được, nhưng chắc là do quá thẹn thùng nên cũng không nghĩ nhiều, sau khi ra ngoài thì tiện tay đóng kỹ cửa lại.
Người ngồi trong phòng cứng đờ, đợi đến khi chỉ còn lại một mình, y mới nhẹ thở ra một hơi, lưng khẽ cong xuống.
Không bao lâu sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, một cô nương mặc bố y màu xanh bưng bát mì đi vào, chính là Thẩm Nhạc, em gái của Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh.
Nàng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặt tròn mắt hạnh, vừa nhìn thấy người ngồi trên giường liền cười híp mắt, có chút hiếu kỳ với phu lang ca ca mới chỉ gặp qua hai, ba lần này. Mọi người đều nói tân phu lang sau khi mặc hỉ phục là xinh đẹp nhất, Lục Văn ca ca của nàng vốn dễ nhìn, không biết hôm nay sẽ trông như thế nào.
"Văn ca ca, ta bưng cho huynh một bát mì này, nương còn bảo dì đầu bếp thêm một quả trứng vào trong đó, huynh mau thừa lúc còn nóng mà ăn đi."
Thẩm Nhạn vừa nói vừa nhét bát mì cùng đũa vào trong tay Lục Văn, thấy người bất động, tay nắm đũa lạnh lẽo, nàng liền cười nói: "Vậy Văn ca ca, ta ra ngoài trước, huynh ăn xong cứ để bát trên bàn là được rồi."
Vén khăn voan của tân phu lang là việc của tân lang, giờ vẫn chưa phải lúc, Lục Văn tất nhiên không thể ló mặt trước người khác.
Thẩm Nhạc còn nhỏ tuổi, càng không nghĩ nhiều, cũng ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Chờ tới khi trong phòng không còn ai, người trên giường mới cẩn thận từng li từng tí cầm lấy bát đũa đặt ở mép giường, rồi vén một góc khăn voan, lặng lẽ nhìn quanh phòng một vòng.
Nếu Thẩm Nhạc ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này không phải Lục Văn mà nàng từng gặp qua.
So với Lục Văn biết chữ biết đọc có vài phần thanh nhã, Lục Cốc vì cả ngày ăn không đủ no còn phải làm việc trông vô cùng gầy yếu.
Cửa sổ căn phòng này đối diện tiền viện phía trước, may là vì để tân phu lang không bị người khác nhìn thấy nên cửa sổ đã được đóng lại, còn cài cửa từ bên trong.
Bên ngoài rất náo nhiệt, có người so rượu với Thẩm Huyền Thanh, hẳn là Thẩm Huyền Thanh uống xong trước nên đám người phát ra một trận âm thanh hò reo cổ vũ.
Náo nhiệt của người khác đối với Lục Cốc lại là kinh hoảng, lo sợ cùng bất an, vừa nghĩ tới y thật sự bị người nhét vào kiệu hoa, sắc mặt liền trở nên trắng hơn.
Người nhà Thẩm gia ra sao thì y không biết, nhưng lại biết Thầm Huyền Thanh. Không biết là năm trước nữa hay năm ngoái, trên đường y cùng những song nhi khác đến phường đậu hũ để đổi đậu hũ thì thấy có người đánh nhau, trong đó có Thẩm Huyền Thanh, vóc dáng cường tráng cao lớn, mặt mũi tối sầm, đấm một cái người kia liền nằm bẹp xuống đất.
Lục Cốc thường chịu đòn roi lúc đó liền rụt người, lui về sau một bước, cú đấm này mà lên người y có khi còn kinh khủng hơn gậy gộc cùng roi mây của kế mẫu, nói không chừng y có thể trực tiếp đi gặp thân mẫu dưới suối vàng.
Có người nói y biết người kia là thợ săn của thôn Thanh Khê, từ đó Lục Cốc liền nhớ rõ, thôn An gia cách thôn Thanh Khê không xa cũng chẳng gần, nhưng cũng không phải quá xa, đi đường hai, ba khắc là đến, may là y không gặp lại Thẩm Huyền Thanh.
Y tiếp xúc với ít người, đối với những hán tử hung thần ác sát như vậy càng là không dám nhìn nhiều. Nhưng vào ba tháng trước, người nói ông mai bà mối tới nghị thân với tên Lục Văn ca ca kia của y, chính là Thẩm Huyền Thanh.
Lục Văn là con của kế mẫu Đỗ Hà Hoa cùng người chồng đầu sinh ra, sau khi hán tử kia chết mới mang theo Lục Văn tái giá vào Lục gia.
Lục Cốc lúc đó sau khi nhớ tới Thẩm Huyền Thanh thì hơi kinh hãi một chút, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng liên quan gì đến y, đó là tới nghị thân cùng Lục Văn. Y cả ngày ăn không đủ no, còn phải bận tâm nghĩ xem hôm nay tìm quả dại ở đâu lấp bụng, này mới là chuyện quan trọng.
Huống chi ở nhà, ngoại trừ lúc kế mẫu sai khiến làm việc mới gọi y, thì ngay cả tên cha ruột kia cũng chẳng ngó ngàng gì tới y, chuyện Lục Văn đính hôn cũng là nghe người khác nói mới biết.
Vậy nên cho dù y biết chuyện này, về tới nhà cũng chẳng hỏi câu nào, cúi đầu im lặng làm việc, cũng tận lực khiến động tác của mình nhẹ đi chút, nếu không kế mẫu để ý tới, tìm xương trong trứng còn có thể tìm thêm việc cho y làm, làm việc còn tốt, y sợ nhất là chịu đói cùng chịu đòn.
Trong Phong Cốc trấn này của bọn học, sau khi ông mai bà mối định hôn sự xong, hai người trẻ còn phải gặp mặt một lần.
Nhưng gặp mặt này cũng có quy củ. Phải gặp gỡ trong nhà có nữ nhi hoặc song nhi khác, đa phần là song nhi ngôi bên cửa sổ làm chút chuyện, hán tử giả vờ đến nhà này hỗ trợ làm việc gì đó, ở ngoài viện một lát. Như vậy có thể vừa thấy lẫn nhau vừa không rước tin đồn.
Theo lý mà nói, song nhi sao có thể chạy đến thôn của hán tử, vậy nên lúc hai người gặp nhau là Thẩm Huyền Thanh tới thôn An gia.
Hôm đó Lục Cốc bị kế mẫu nhét cho một chậu quần áo bẩn, trên đường đi ra bờ sông, từ xa y đã thấy bóng dáng cao lớn kia, nên đi vòng qua lối khác.
Kế mẫu thường mắng y là đồ sao chổi, quỷ đen đủi, đôi khi Lục Cốc cũng ngẫm lại, hình như đúng là y không gặp được vận may gì tốt. Y sợ vận xui của mình phát tác, nếu không cẩn thận chọc giận Thẩm Huyền Thanh kia có khi sẽ bị đánh thê thảm, vậy nên có thể tránh liền tránh.
Giờ thì hay rồi, y quả nhiên là quỷ đen đui, ngay cả chuyện gả thay hoang đường như vậy cũng rơi lên đâu y. Kế mẫu còn lừa y nói là hảo tâm tìm cho y một mối hôn sự tốt.
Nếu thật sự là chuyện tốt làm sao có thể rơi lên đầu y cho được.
Y không biết kễ mẫu nghĩ gì, tuy y thật sự không biết chữ, nhưng y biết lúc trước Lục Văn cùng Thẩm Huyền Thanh có mời người viết hôn thư. Mọi người đều nói giấy trắng mực đen, viết lên giấy là chuyện đã định, tên trên hôn thư chắc chắn là tên Lục Văn, không phải của y, chuyện như vậy sao có thể làm bậy.
Y không phải không biết, kế mẫu là tham hai mươi lượng tiền sính lễ, không muốn trả lại cho Thẩm gia.
Theo lý thì Thẩm gia cho nhiều tiền sính lễ như vậy, dù ở thôn nào đều là lễ lớn, cho thấy của cải không tệ, ai cũng rõ đây là một mối hôn sự tốt, nhưng Lục Văn lại hết lần này tới lần khác muốn hủy hôn.
Người khác không biết, nhưng Lục Cốc có biết chút chuyện. Sáu, bảy ngày trước y vô tình nghe được Lục Văn nói chuyện với kế mẫu. Hình như Lục Văn lui tới thân thiết với một người ở trấn trên, người kia hẳn muốn lấy Lục Văn nhưng lúc ấy hắn đã đính hôn rồi.
Y đúng thật xui xẻo, lúc vô tình nghe được chuyện này lại bị kế mẫu phát hiện, vốn nghĩ rằng sẽ phải chịu đòn, ai biết kễ mẫu lại híp mắt, con ngươi đảo một vòng, đánh nhẹ lên mu bàn tay t, một bộ từ mẫu khiến y sợ hãi không thôi.
Vừa nghe tới muốn đem việc kết hôn của Lục Văn cho y, gả cho thợ săn thôn Thanh Khê, Lục Cốc liền lắc đầu nguầy nguậy. Kế mẫu thấy thế nghiến răng nghiến lợi mắng y không biết điều, còn dùng sức véo mạnh lên tay y, đau đến nỗi y chỉ muốn rụt tay lại, cũng không dám tiếp tục nói không muốn.
Chuyện này còn chưa tính, từ sau hôm đó, kế mẫu liền không cho y xuất môn giặt quần áo hay đổi đồ vật nữa, y chỉ có thể ở trong sân thêu thùa may vá, kế mẫu còn luôn đứng canh một bên, rõ ràng là sợ y chạy mất hoặc nói cho người khác.
***
Bên ngoài vẫn náo nhiệt như trước.
Lục Cốc ngồi trên giường không dám lộn xộn, nhưng bụng y lại không chịu thua kém, bị mùi thịt bên ngoài hấp dẫn tới ùng ục kêu vang.
Mới sáng sớm y đã bị kế mẫu kéo dậy rửa mặt trang điểm, thật sự mặc hỷ phục cho y để y thay Lục Văn lên kiệu hoa, một cậu cũng không cho nói.
Y không phải chưa từng phản kháng qua. Hôm kia còn thừa dịp ban đêm liền leo tường chạy trốn, tránh cho sau khi sự tình bại lộ bị Thẩm Huyền Thanh phát hiện rồi đánh chết. Nhưng y trốn không thoát, vừa mới mò mẫm chạy được ra khỏi thôn đã bị kế mẫu và cha bắt trở về.
Trong phòng chứa củi y bị bịt miệng bằng giẻ rách, gào khóc kêu to đều bị chặn lại trong cổ họng. Sợ hãi cùng tuyệt vọng khiến cả người y phát run, nhưng vẫn không thể tránh khỏi trận đòn roi. Hai ngày sau đó, mỗi ngày y chỉ được ăn bánh thô, khiến cho y ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có.
Mì nước nóng hổi, vài lát hành hoa bóng loáng nổi lềnh bềnh chỉ để tăng hương vị, dầu cũng không ít, Thẩm Ngạn nói phía dưới còn có một quả trứng gà.
Lục Cốc nhìn chén mì kia, y rất lâu rồi không được ăn bát mì nào nóng hổi đến vậy, còn là sợi mì trắng tinh khiết, thậm chí có cả trứng gà.
Y bưng bát lên, đầu tiên là cẩn thận từng tí nhấp một ngụm nước nóng. Hương hành thơm nức lập tức tràn vào khoang miệng, tư vị tốt như vậy y chỉ từng hưởng qua khi còn bé, dường như cũng đã quên mất mùi vị ra sao, liền không nhịn được nữa mà ăn ngấu nghiến.
Mì sợi không nhiều, chỉ để lót dạ cho y. Sau khi mì cùng trứng đều vào bụng, Lục Cốc nâng bát, ngay cả nước mì cũng không nỡ để thừa.
Hiện giờ trong phòng chỉ còn một mình y, sẽ không có ai cướp bát trong tay y đi, cũng sẽ không có gậy gộc đánh lên người, vì vậy y từng ngụm từng ngụm nuốt canh mì hành hoa thơm nức xuống, muốn nhớ kỹ mùi vị này.
"Tách" một cái, có tiếng giọt nước rớt vào canh, y lau nước mắt, thầm nghĩ trước khi chết ăn một chén mì nóng cũng không tệ, ít nhất sẽ không thành quỷ đói.
Thẩm gia nhìn trúng là Lục Văn, một khi phát hiện y không phải Lục Văn, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Lục Cốc không chỉ một lần nghe nói có người đánh chết lão bà hoặc phu lang. Dưới cái nhìn của y, Thẩm Huyền Thanh hung thần ác sát như vậy, hôm nay khả năng chính là ngày chết của y.
Bát mì nhiều hơn nữa cũng đã thấy đáy, lúc buông bát Lục Cốc có hơi không muốn, nghe được tiếng người bên ngoài ồn ào nói muốn nháo động phòng, mặt y trắng bệch, nhanh chóng ngồi lại lên giường, đội khăn voan lên.
Y gắt gao siết chặt vải trên đùi, kinh hoảng lại sợ hãi, sợ tới mức cả người phát run. Tiếng huyên náo bên ngoài bị Thẩm Huyền Thanh cùng những người khác khuyên nhủ dần nhỏ đi, lại nói tân phu lang nhát gan da mặt mỏng, thân thể cũng không được tốt, hiện tại bị kinh hãi sợ không ổn lắm, vẫn là để mọi người ra ngoài ăn uống no say, cũng nhau vung quyền so rượu mới náo nhiệt.
Chuyện nháo động phòng cứ vậy dần lắng xuống, Lục Cốc cảm thấy như trở về từ cõi chết.
Thế nhưng sau khi khách mời theo yến hội dần tàn mà rời đi, bóng ma tử thần lại lần nữa bao vây y.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, có người đi tới bên giường, rất nhanh sau đó, trong tầm nhìn của Lục Cốc xuất hiện một đôi giày mà các gia đình nhà nông không thường đeo, giày mới rất lớn, rõ ràng là của nam nhân, đủ để thấy vóc dáng đối phương.
Lục Cốc đang run rẩy, hai ngón tay siết chặt vải vóc đến trắng bệch. Trong nháy mắt khăn hỉ được vén lên, máu toàn thân y như đông lại, đầu óc trống rỗng.
Mà sau khi Thẩm Huyền Thanh vén khăn hỉ, nhìn rõ dáng dấp tân phu lang, ý cười trên mặt liền biến mất, cả mặt cứng ngắc lại.
- ------------------------
Editor có lời muốn nói: không muốn làm phiền trải nghiệm đọc truyện của mọi người nhưng mà đọc chương này thương thụ quó ???