Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 55: Chờ?






Bạch Quán Tông nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng ở nhà của mình thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng Bạch Hoành Kỳ và Bạch Hoành Sương lại vô cùng vui vẻ mà tiếp đón, từ khi cha mẹ và em trai ra ngoài thì cô đã ở đây rồi. Ba người họ nói rất nhiều chuyện, cô cũng sẵn lòng chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân cho họ, giúp Bạch Hoành Kỳ và Bạch Hoành Sương có thể tự tin tiếp quản Bạch thị.

Cô nhìn thấy anh, cũng từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt anh, nói:

- Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?

- Được.

Sau đó, Bạch Quán Tông đã lái xe ra để đưa cô đến một nơi mà cô không thích lắm, chính là biển. Thật ra những ngày qua cô không hề biến mất đi đâu cả, nơi cô đến chính là biển, vì những người cô thân thuộc đều biết cô ghét biển nên họ sẽ không đến đây tìm. Cô đã thử cược và hiển nhiên cô vẫn đoán đúng.

Bạch Quán Tông nhìn cô, nhưng không nói gì, ngồi ở bãi cát trắng, nhìn mặt trời đang dần lặn mất, hình ảnh nhẹ nhàng của cô hoàn toàn đơn giản, tựa như cô không phải thiên kim tiểu thư, anh cũng không phải thiếu gia công tử, mà họ chỉ là hai con người nhỏ bé ở thế giới rộng lớn đầy khắc nghiệt này.

- Anh có chờ được không?

- Chờ cái gì?

- Chờ tôi. Hai năm, nếu anh có thể chờ tôi hai này và không đến tìm tôi, thì chúng ta có thể thử.

Đầu của anh vẫn còn phải lưu một lượng thông tin khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là một loại thử thách mà cô dành cho anh sao? Chờ cô hai năm, thủ thân như ngọc nhưng lại không được tìm cô, chẳng phải sẽ ứng với câu "Xa mặt cách lòng" sao? Cô là muốn tìm một người chung thủy ở bên mình sao?

- Em muốn thử thách anh sao?

- Không chỉ anh! Tôi cũng muốn xem... Thứ cảm xúc mà tôi dành cho anh là gì.

- Nếu không đến gặp thì có thể nhắn tin, gọi điện hoặc facetime không?

Thượng Quan Tịch Mộng gật đầu, chỉ cần anh không trực tiếp đến gặp cô là đủ rồi. Cơ hội ngàn năm khó tìm, Bạch Quán Tông làm sao có thể từ chối chứ.

Ngồi ở bãi biển ngắm hoàng hôn đúng là một ý tưởng không tồi, nhưng thứ đẹp nhất trên đời đang ngồi ngay bên cạnh anh. Bất giác, anh lại có cảm giác yêu xa, chính là yêu xa! Với một người không đủ tự tin với bản thân hay đối tượng của mình thì không nên yêu xa, nhưng anh lại đủ tự tin.

Hai năm, sau hai năm cô chăm lo cho cuộc sống của mình thì anh cũng phải đầu tư cho bản thân, anh không muốn bị người khác xem là Chạn Vương được.

- Về thôi.

Thượng Quan Tịch Mộng đứng dậy, phủi hết cát dính trên người, sau đó thỉ trèo lên xe trước. Lúc quay về thì cô cũng nói địa chỉ nhà ở nước ngoài cho anh biết, theo như địa chỉ cô nói và nơi mà anh điều tra về nhà của Châu Dụ là khác nhau, cô cũng thẳng thắn ở trước mặt anh nói mình và Châu Dụ không liên quan nhau.

Cảm giác của Bạch Quán Tông hiện tại chính là cô đang sợ anh nghĩ lung tung nên đã giải thích với mình.

- Khi nào thì em đi?

- Vốn dĩ là qua Tết, nhưng lớp học của Huyên Nhi đã khai giảng sớm, nên tuần sau sẽ bay.

- Vậy những ngày này chắc em bận lắm, anh sẽ không làm phiền em.

Thượng Quan Tịch Mộng nhìn anh, Bạch Quán Tông cũng quay mặt sang nhìn cô rồi cười một cái, xong thì anh cũng không nói gì, cô cảm thấy bản thân nên làm gì đó, liền chồm người đến, hôn nhẹ lên má của anh.

Khoảnh khắc này hai mắt của Bạch Quán Tông có chút kinh ngạc mà trợn tròn lên, hiếm hoi lắm mới có lần cô chủ động, bây giờ nếu có chết anh cũng cam lòng.

[...]

Về đến Thượng Quan gia, Bạch Quán Tông vẫn còn lưu luyến nên đã bước xuống cùng cô, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng vẫn còn ngồi trong xe. Lúc anh bước đến mở cửa xe thì cô ngay lập tức túm lấy cổ áo của anh, bá đạo kéo lại.

Lúc này, đôi môi của hai người liền dính chặt vào nhau, biểu hiện đầu tiên của Bạch Quán Tông là kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì anh đã bắt được nhịp điệu của cô.

Sau một hồi triền miên hôn nhau, Thượng Quan Tịch Mộng cũng thấy đủ rồi, liền đẩy anh ra khiến cho Bạch Quán Tông rơi vào chưng hửng.

- Về cẩn thận.

Nhìn thấy bước chân đi nhanh của cô thì anh cũng bật cười, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên môi mình, điệu bộ của cô chắc là đang xấu hổ, anh thật sự rất muốn nhìn gương mặt của cô hiện tại đang như thế nào.

Nhưng vừa được hôn má lại còn được hôn môi, chỉ như vậy thôi mà anh đã có dũng khí tin vào chuyện tình cảm này của họ, hai người họ chắc chắn sẽ nếm được trái ngọt. Chờ hai năm thôi mà, cho dù là hai mươi năm nữa anh cũng chờ.

Nhìn lên phòng của cô đã bật đèn, anh liền mỉm cười, nói:

- Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé. Tiểu Mộng Mộng.

Lúc này, Thượng Quan Tịch Mộng từ cửa ban công nhìn thấy anh vẫn còn ở dưới nhìn mình, cô liền xua tay bảo anh về đi. Bạch Quán Tông liền đưa tay chấp hành mệnh lệnh, sau đó thì cũng lên xe rồi rời đi.

Nhìn xe của anh lăn bánh khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng cảm thấy vừa rồi thật sự quá xấu hổ, cả cuộc đời của cô chưa bao giờ làm những chuyện sến sẩm như vậy. Đúng là ngại muốn chết!