Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 12: Là Bạch gia cần tôi




Có lẽ cả Mã Dao Diêu và Bạch Hoành Sương đều nhận ra thái độ khác lạ của cô, kể từ khi cô bước chân về nhà thì còn chưa gọi họ được một tiếng "Mẹ" hay "Chị ba". Nhưng đối với nhà họ Bạch mà nói thì nó chẳng quan trọng gì cả, vốn dĩ để cưới được một cô con dâu tài sắc vẹn toàn như vậy là cũng đủ để nhà họ hài lòng rồi.

Sau đó thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng để cho người làm trong nhà đưa hai người họ lên phòng, còn giới thiệu rõ ràng cà cặn kẽ là phòng của cô ở đâu, nơi nào không được vào, nơi vào có thể vào. Khi Mã Diêu Dao nhìn thấy con trai và con dâu phân phòng thì liền thấy không vui, hai đứa nó kết hôn sơ sài thì thôi đi, bây giờ còn có cả việc chia phòng, vậy thì tới khi nào mới có thể sinh em bé chứ?

Không thể nhịn được, Mã Dao Diêu định sẽ sang phòng cô để nói thẳng nhưng Bạch Hoành Sương đã kéo mẹ mình lại, dù sao ở đây cũng là Thượng Quan gia, nếu bà ấy làm ầm lên thì đừng nói đến Quán Tông, ngay cả Bạch thị cũng mất trắng. Biết rõ tình hình hiện tại của bản thân rất yếu thế, vì vậy nên Mã Dao Diêu cũng chấp nhận nhịn lại, đợi chút nữa đến nhà hàng ăn tối thì bà ấy sẽ nói chuyện với con dâu.

[...]

Sau một hồi lâu thì cả nhà của họ cũng đến nhà hàng, nhưng Mã Dao Diêu đã cố ý kéo con trai mình ngồi bên cạnh cô, bình thường thì người ngồi cạnh cô sẽ là Quý Tín Hào và Tịch Huyên, nhưng nhìn hành động này của Mã Dao Diêu thì cô cũng chẳng để tâm đến, nhưng Quý Tín Hào thì vô cùng bất mãn, vốn anh ta muốn đổi chỗ với Tịch Huyên, nhưng cuối cùng thì vẫn không đổi.

Khi đã gọi món xong thì Mã Dao Diêu mới nói:

- Tịch Mộng, dù sao thì hai đứa cũng đã kết hôn rồi, sao lại còn chia phòng làm gì chứ?

Thượng Quan Tịch Mộng vốn chỉ muốn ăn xong cho qua chuyện, nhưng có lẽ bữa ăn này không được ngon miệng rồi đây. Cô nhìn "mẹ chồng" của mình, liền nói:

- Vốn dĩ là Bạch gia cần tôi... Còn tôi, thì chẳng cần Bạch gia.

Dừng một chút, cô lại nói:

- Hơn nữa, tôi cũng chẳng muốn thanh danh của mình bị hủy hoại bởi một tên ngốc như Bạch Quán Tông. Cuộc hôn nhân vô nghĩa này... Sớm sẽ kết thúc thôi.

Bạch Hoành Sương nhìn thấy thái độ này của Thượng Quan Tịch Mộng thì vô cùng hâm mộ, nếu như cô ấy có một chút khí phách của cô thì chắc cũng chẳng phải gượng gạo như bây giờ. Đường đường là Phó tổng chấp hành của Tập đoàn Bạch thị, nhưng luôn bị mọi người xung quanh khinh rẻ.

Đặc biệt là cha của mình, Bạch Tông Tuyền vẫn luôn đem cô ấy so sánh với chị hai Hoành Kỳ. Vốn dĩ Hoành Kỳ là người có tính lãnh đạo rất tốt, còn cô ấy thì lại xã giao bên ngoài rất thuận lợi, mỗi người một mảng nhưng cha lại không hài lòng. Suốt ngày vẫn luôn đặt một kì vọng cao hơn của cả hai, khiến cho họ vô cùng áp lực.

Nhìn Thượng Quan Tịch Mộng cao ngạo như vậy thật ra lại rất tốt, ít nhất là chẳng ai dám lợi dụng cô... Càng không ai có thể uy hiếp địa vị của cô được. Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng nói rất đúng, một người con gái xinh đẹp, tài giỏi như cô thì làm sao có thể chôn vùi thanh xuân của mình ở bên cạnh một người không được bình thường như Bạch Quán Tông được, cuộc hôn nhân này đúng là rất vô nghĩa. Nhưng, nhưng nó lại có ý nghĩa cực kì lớn lao đối với Bạch gia... Chắc thế...

Mã Dao Diêu cũng không biết nên nói gì nữa đây, vốn dĩ bà ấy còn nghĩ đợi sau khi cô trở thành con dâu nhà họ Bạch thì tính cách sẽ ôn hòa hơn, dễ nói chuyện hơn, không ngờ sau khi kết hôn lại còn cao ngạo hơn trước, đúng là không biết nên giải quyết thế nào nữa.

- À phải rồi, ngày mai tôi và Tín Hào có chuyến công tác. Nên nếu hai người ở lại Thượng Quan gia thì chăm sóc Bạch Quán Tông và Huyên Nhi giúp tôi.

- Con lại đi sao? Không phải con vừa về à?

- Công việc của Thượng Quan không ít, vốn dĩ tôi cũng dư dả thời gian cho Huyên Nhi một chút, nhưng cũng nhờ ơn phước của Bạch thị, nên bây giờ đến cả cái thời gian ít ỏi đó cũng mất rồi.

Nghe đến đây, sắc mặt của hai mẹ con nhà họ Bạch cũng bắt đầu khó coi, ngay từ khi tiếp nhận lượng thông tin không vui vẻ từ Bạch Thị thì suốt ngày trên dưới Bạch thị vẫn nhận được nhiều sự mỉa mai của cô. Nào nói là tổ chức nhân sự và kế hoạch của Bạch Thị tốt thế nào, khi cô mở ra xem thì nó chẳng khác nào một mớ hỗn độn chẳng có trật tự gì cả.

- Tịch Mộng, hôm nào em có thời gian thì đưa Tông Nhi về Bạch gia... Cha cũng nhớ thằng bé lắm.

- Nhớ sao? Tôi còn tưởng chú Bạch chỉ nhớ đến tiền thôi chứ. Vừa nghe con mình có thể sẽ ngơ ngẩn suốt đời thì chú ấy liền ngay lập tức tìm Thượng Quan gia nói về chuyện hôn ước. Đúng là người cha thương con, còn sợ không ai đồng ý gả cho cậu ấy nữa cơ.

- Tịch Mộng... Em đừng nói như vậy, thật ra...

- Được rồi, nói thế nào thì ác cảm của tôi đối với Bạch gia không ít đâu. Người đời có câu "Hoạn nạn mới thấy chân tình", trước kia chú Bạch và cha tôi xưng là anh em chí cốt, chiến hữu nhiều năm, nhưng vừa nhìn thấy cha tôi qua đời, Thượng Quan gia xào xáo thì nhanh chóng phủi bỏ quan hệ. Đúng là bậc trưởng bối, rút lui cũng nhanh lắm.

Thượng Quan Tịch Mộng càng nói thì sắc mặt của hai mẹ con nhà họ Bạch càng khó coi hơn, có lẽ cô không phải dạng người thường xuyên nịnh hót người khác nên những câu nhẹ nhàng hay hoa mỹ không thể thốt ra được từ miệng của cô, nhưng ít nhất từ đầu đến giờ cô chưa từng quá phận ở bậc hậu bối.

Quý Tín Hào biết rõ thời gian trước đối với cô rất khủng hoảng, vốn dĩ Thượng Quan gia là gia tộc hào môn, vì thế nên tranh chấp địa vị và tài sản cực kỳ gay gắt, không có sự ủng hộ của Bạch gia thì thôi đi, đằng này còn chạy mất, đúng là chiến hữu tốt.

- Mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết thì mất ngon.