Mùa đông, ban đêm rơi xuống một trận tuyết lớn, khắp mặt đất đều bị vùi trong lớp tuyết mềm mịn dày cộp. Phía chân trời im ắng đột nhiên bị một bóng dáng tròn quay lắc lư lắc lư cắt ngang. Hóa ra là một con chim con.
Nó là một con chim tước nhỏ giống như bình thường. Lúc trước cũng là được cha thương mẹ yêu, anh em thuận hòa. Nhưng vào ba mươi năm trước, khi nó đang chơi đùa cùng các anh em nhà mình thì bị đạp một cái ngã ra khỏi ổ. Nhân duyên thế nào lại bị một giọt tiên lộ từ trên trời rơi xuống trúng đầu, mê man ngủ trên đất hai ngày xong không chỉ không chết mà còn khai mở ý thức. Công lực mà những tiểu yêu tinh khác phải tiêu tốn đến năm trăm năm mới có được, nó cứ vậy mà nháy mắt đã đạt được.
Thế nhưng điều đó lại không được coi là may mắn, cho đến khi nó gặp được vị Nhiếp Chính Vương. Ngài đem nó về chăm sóc quan tâm yêu thương nó. Ăn cùng nó ngủ cùng nó rồi nó không biết từ khi nào lại động tâm với ngài. Nhưng nó làm sao có thể nố cho ngài biết nó là một chua chim tu luyện có thể biến thành người để được ngài sủng hạnh yêu thương thành một đôi uyên ương đây.