Tiểu Noãn Đông

Tiểu Noãn Đông - Quyển 2 Chương 42




Edit: Yunchan



Guồng nước đã được cải tạo, bánh xe đá để nghiền ép vỏ nguyên liệu, và cả màn trúc treo sẵn trên bệ nước để giảm thiểu lực cầm tay, thậm chí ở đó còn cả cái bàn đá sấy giấy đã được hắn thiết kế lại.



Tất cả mọi thứ đều chính xác tới từng tấc theo tiêu chuẩn mà hắn đưa ra, và còn làm từ vật liệu mà hắn muốn, chẳng có lấy một chút sai lệch nào.



“Sao rồi, chàng thích không?” Đông Đông đứng sau lưng hắn, lên tiếng hỏi với giọng hồi hộp.



“Sao nàng… nàng làm được những thứ này?” Hắn ngoái đầu nhìn cô đầy kinh ngạc.



Lúc hắn ngoảnh đầu qua, Đông Đông nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt và cả sự mừng rỡ trong mắt hắn, đến đây tim cô mới rơi xuống.



Hắn thích chúng, cô biết, cô nhìn ra được.



Cô nắm chặt hai tay vào nhau, nhìn hắn mỉm cười: “Hôm đó ta đọc sách của chàng, cảm thấy những cách thức mà chàng nghĩ ra rất hay, nếu không dùng tới thì thật đáng tiếc, nên ta đã cầm nó tới tìm Âu Dương sư phụ, hỏi ông ấy muốn làm những thứ này thì có được không. Ông ấy nhìn thấy thì kinh ngạc, mà khéo sao lúc đó một số thợ cũ của phường giấy cũng ở chỗ ông ấy uống trà, nghe thấy chuyện này thì đều chen vào xem. Mấy sư phụ thảo luận quyển sách của chàng rất nhiệt tình, ta còn chưa kịp nói họ muốn bao nhiêu tiền công thì họ đã bắt đầu chia nhau làm những dụng cụ này rồi. Có sư phụ còn chạy ngay ra ngoài để tìm thợ đá với thợ mộc, tất cả sư phụ trông còn sốt sắng hơn cả ta nữa, khen thiết kế của chàng không dứt lời. Họ còn vội vàng hỏi ta khi nào thì chàng mở lại phường giấy, ta bảo là chúng ta không còn bao nhiêu tiền hết, không chắc là có thể dựng lại phường được. Nhưng ai cũng nói tiền không phải trọng điểm, chuyện chế tạo bàn đá, lò lớn, rãnh nước, cất nhà, làm guồng quay họ đều am hiểu hết, nên việc dựng lại phường này không thu tiền.”



Hắn á khẩu cả buổi trời cũng không đáp được câu nào.



Đông Đông nhìn hắn, dịu giọng hơn nữa: “A Viễn, ta biết chàng thích làm giấy, chàng bỏ nhiều tâm huyết cho công việc này đến thế, ta là thê tử của chàng, bất kể chàng bán đậu hũ với ta hay quay lại làm giấy thì ta đều không để tâm, ta chỉ hy vọng chàng sống thật vui vẻ thôi…”



“Chỉ cần ở bên nàng là ta đã rất vui rồi.” Hắn nói chắc nịch.



Cô cười thẹn thùng, nói: “Ta biết, nhưng chàng nghĩ xem, mặc dù Dịch gia lập lại phường giấy, nhưng quy mô lại nhỏ đi rất nhiều, những người già yếu tuy có tay nghề tốt, nhưng vẫn chẳng được thuê lại. Nếu chàng lập nên phường giấy lần nữa, thì không chỉ bản thân chàng hài lòng, mà còn có thể giúp mọi người có được bát cơm, đây là chuyện vẹn cả đôi đường thì cớ sao không làm chứ? Đúng không?”



Dịch Viễn sụp mắt nhìn cô, cảm thấy cổ họng thắt lại.



“Nàng… không ngại thật ư?”



“Tất nhiên là không rồi.” Cô lắc đầu, vuốt ve mặt hắn, dịu dàng nói: “Ta là thê tử của chàng, mặc kệ chàng có phải là thiếu gia hay không, có thể bán đậu hũ với ta hay không, chàng vẫn là trời là đất của ta, là phu quân của Lôi Đông Đông. Chỉ cần chàng không ruồng bỏ, thì ta sẽ làm Đông Đông của chàng mãi mãi.”



Đó là câu hắn từng nói, là lời cầu xin mà hắn từng nói.



Hơi thở hắn nghẹn lại, lệ bỗng đong đầy mắt.



“A Viễn, ta yêu chàng, sống cũng thế mà chết cũng thế.” Cô cầm lấy mặt hắn, nhón chân lên hôn vào môi hắn, mỉm cười hứa hẹn: “Cả đời này ta chỉ muốn ở bên chàng, kề bên nhau tới bạc đầu.”



Cả căn phòng này đều là tâm của cô, ý của cô.



Cô không những muốn ở cạnh hắn, mà còn muốn hắn sống thật vui vẻ.



Còn tưởng là chỉ hắn yêu sâu đậm, ai ngờ đâu cô cũng rất chân thành.



Tình không nén nổi, Dịch Viễn vươn phắt tay ra ôm chầm lấy cô, vùi cô vào ngực mình thật sâu, thật lâu, không tài nào buông tay ra nổi.



Cô có thể cảm giác được nước mắt của hắn đã thấm ướt bờ vai mình, làm lòng cô đau thắt.



Đợi tới khi lấy lại được nhịp thở hắn mới lùi ra, khàn giọng hỏi.



“Sáng sớm họ Thu tới nhà là để báo với nàng chuyện này sao?”



“Phải, y tới truyền lời cho Âu Dương sư phụ.” Cô nhìn hắn chằm chằm, vừa đau lòng vừa buồn cười nói: “Vốn dĩ ta định chờ hai ngày nữa mọi chuyện đi vào quỹ đạo rồi thì mới tạo cho chàng một bất ngờ, lừa chàng tới đây, ai dè đâu chàng lại ăn phải dấm chua của người ta…”



Hắn hơn quẫn, trong mắt ngập đầy vẻ xấu hổ, bèn khàn giọng nhận lỗi lần nữa: “Xin lỗi.”



Cô xoa xoa môi hắn, rồi nắm lấy tay hắn, ngượng ngùng nhưng vẫn dịu giọng nói: “Không sao hết, nhưng ta không thích chàng tự dằn vặt mình như vậy đâu, chàng thấy buồn, còn ta nhìn mà đau lòng.”



Nhẹ nhàng cầm ngược lại tay cô, hắn sụp mắt nhìn cô hứa: “Không có lần sau nữa, sau này ta có chuyện gì cũng nói hết với nàng.”



Đông Đông cong khóe môi, nở na nụ cười ngọt ngào, nói: “Vậy trước hết chàng giải thích với ta những dụng cụ này phải dùng thế nào, có được không?”



“Tất nhiên.”



Hắn cười gật đầu, tình nguyện dắt tay cô đi khắp tòa nhà, nói cho cô biết từng loại dụng cụ có tác dụng gì, thao tác ra sao.



Đông Đông cười nhìn hắn hoa tay múa chân, đích thân làm mẫu thao tác với những dụng cụ kia, giải thích bằng nét mặt hào hứng phấn chấn. Lúc này cô biết mình đã làm đúng.



Hắn yêu công việc này, còn cô thì thích nhìn hắn sống thật với sở thích của mình.



Sau đó, hắn quay lại bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô rồi hôn cô say đắm.



Cô cười đáp lại hắn, biết cả đời này chỉ cần có hắn cô sẽ không đòi hỏi gì thêm.



Đêm đông sâu thẳm, tuyết rơi lặng thầm.



Trong bóng đêm chập choạng, nam nhân nằm trên giường, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của tiểu nữ nhân trong lòng.



Sau hoan ái, cô mệt lả mà ngủ thiếp đi.



Trong trời đông giá rét, cô rúc vào hắn, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực hắn.



Hắn nhìn gương mặt xinh xắn của cô, bất giác vươn bàn tay vén mấy sợi tóc tơ vướng trên mặt cô ra sau, rồi lấy ngón tay vuốt ve gương mặt cô.



Sau khi từ đảo về, cô chưa lần nào đề cập với hắn về chuyện xảy ra hôm đó, thậm chí còn không hỏi hắn vì sao lại biết cách phong ấn tai cô.





Hắn biết cô vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn sợ sự biến dị của mình.



Có đôi khi hắn sẽ thấy cô thất thần nhìn chằm chằm vào hai tay mình, thậm chí còn năm lần bảy lượt soi vào vại nước, mượn sắc trời để xoa mi tâm mình, như sợ rằng chỉ cần bất cẩn thì những vảy trắng kia sẽ lại nổi lên.



Mà kể từ hôm đó cô cũng né tránh hồ Động Đình ngoài thành, ngay cả lúc đi giao đậu hũ cho Tống Ứng Thiên cô cũng không dám liếc nhìn mặt hồ lấy một lần.



Có điều, ba ngày trước Tống Ứng Thiên đã trở về.



Hắn đã nghe nói, hắn tin thật ra cô cũng hiểu.



Cô luôn luôn giao đậu hũ lên đảo, một lần cũng không thiếu.



Lúc ra đảo, hắn từng đi tìm Bạch Lộ hỏi chuyện. Tỷ ấy và họ Tô nói với hắn khá nhiều, nhưng quả thật có một số chuyện chỉ có mình Tống Ứng Thiên biết.



Hắn biết cha cô muốn hắn lừa cô cả đời.



Nhưng hắn không muốn về sau cô cứ sống trong thấp thỏm bất an như thế.



Vuốt ve gương mặt và mi tâm của cô, Dịch Viễn ngắm cô chăm chú, biết rõ mình không thể nào lừa cô, không tài nào giấu chuyện này với cô. Cô làm tất cả cho hắn, vì hắn, còn hắn không cách nào làm theo lời cha cô nói, giấu nhẹm tất cả mọi chuyện.



Hắn duỗi tay kéo cô vào lòng, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.



Hắn muốn ở mãi bên cô, nơi nào cũng được, chỗ nào cũng được, chỉ cần ở bên cô thì mọi thứ đều tốt đẹp.



Sớm hôm sau, hắn rời giường làm đậu hũ với cô, nhưng lại dọn hàng sớm hơn mọi ngày. Thấy hắn tháo cờ tiệm xuống, Đông Đông hơi ngẩn ra, bây giờ còn sớm, vẫn chưa tới buổi trưa mà.



Hắn đi thẳng tới trước mặt cô, nhìn cô nói: “Đông Đông, Tống Ứng Thiên về rồi.”




Cô sững sờ, lát sau mới đáp: “Ta biết.”



“Ta với nàng lên đảo giao đậu hũ.”



“Nhà trên đảo bị phá sập rồi, thiếu gia… còn quay về đảo sao?” Cô nở ra nụ cười yếu ớt, hỏi.



“Bạch Lộ nói là tỷ ấy đã bảo người cất lại nhà, thiếu gia vẫn quay về đảo ở.” Hắn bình tĩnh nhìn cô nói. Đông Đông nhìn lại hắn, phân vân lưỡng lự, nhưng hắn đã đưa tay về phía cô.



Cô nhìn nam nhân trước mắt, nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, rốt cuộc vẫn bước lên nắm lấy tay hắn.



“Đừng sợ.” Hắn cam đoan.



Cô chưa từng nhắc tới, nhưng cô thật lòng sợ phải nói tới nó. A Linh bỏ đi rồi, thiếu gia cần phải biết hôm đó xảy ra chuyện gì, cô biết tất cả đều do cô mà ra, cho nên cô phải đích thân nói rõ với thiếu gia.



Bất kể người ngoài nói thiếu gia Tống gia vô tâm thế nào đi nữa, cô vẫn biết thiếu gia có thứ để quan tâm.



Người ngoài không biết lý do tại sao thiếu gia phải ẩn cư trên đảo quỷ.



Nhưng cô biết, trước khi A Linh tới đây, thật ra thiếu gia không ở trên đảo, ngài ấy cũng ở trong Ứng Thiên Đường, năm xưa cô cũng chỉ tới mỗi Ứng Thiên Đường để giao đậu hũ mà thôi. Nhưng từ khi thiếu gia mang A Linh về đây, ngài ấy bỗng dời lên đảo sống, ngài ấy giam giữ A Linh, nhưng cũng ở lại đó cùng cô ấy.



Thiếu gia đối xử với cô tốt vô cùng, dù A Linh nói phong ấn trên người cô là do thiếu gia làm, nhưng cô biết đó cũng là vì cô.



Thiếu gia không muốn cô làm yêu quái mà để cô làm người.



Nhưng cô vẫn sợ, sợ nghe được sự thật.



Nhưng mà hắn lại cầm tay cô, nắm rất chặt.



“Đừng sợ.” Hắn nhìn cô, lặp lại lần hai.



Đông Đông siết chặt tay lại, gật đầu với hắn: “Ừ, không sợ.”



Hai người thu dọn đồ đạc rồi mang đậu hũ lên xe.



Dọc đường cô vẫn căng thẳng, còn hắn thì vẫn nắm tay cô.



Xe ngựa chậm rãi đi tới bến tàu, Tam thẩm thấy hai người thì nhoẻn miệng cười, rồi chở hai người tới đảo quỷ.



Hồ nước thăm thẳm nhấp nhô, nơi cập bến đã đóng băng lạnh lẽo.



Cô ngồi trong mui thuyền nép sát vào hắn, không dám nhiều lời, nhưng một khi tới nơi rồi thì cô không thể nào không rời khỏi mui thuyền.



Màn sương trắng phủ quanh đảo quỷ bao năm nay, sau hôm ấy thì không còn thấy nữa, Đông Đông và Dịch Viễn có thể thấy rất rõ cả hòn đảo nhỏ kia.



Mùa đông năm nay lạnh một cách lạ lùng, tuyết rơi dầy mấy ngày liên tục làm cây trên đảo đều rụng hết lá, nhánh cây trơ trụi bị lớp tuyết trắng tinh phủ lấp, trông lạnh lẽo hiu quạnh dị thường.



Khi tàu cập vào bến, cô càng căng thẳng hơn, nhưng Dịch Viễn lại nắm tay dắt cô lên bờ.



Đông Đông xách theo giỏ thức ăn để đưa cho thiếu gia mà hoảng sợ trong lòng, cực kỳ thấp thỏm bất an.



Hắn nắm tay cô, Đông Đông giương mắt nhìn thì chợt thấy hắn cúi đầu hôn cô, hôn tới nỗi choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa là thả rơi luôn cả giỏ thức ăn.



Sau đó hắn lui ra, nhìn cô cười dịu dàng.




“Xem đi, sắc mặt khá hơn nhiều rồi.”



Mặt cô ửng đỏ, biết hắn cố tình làm vậy là để cô không căng thẳng nữa.



“Không sao đâu.” Hắn nói rồi nắm lấy tay cô: “Đến đây đi.”



Cô thở sâu, gật đầu rồi cùng hắn rời khỏi bến tàu, bước lên đảo quỷ.



Tuy đã gần một tháng trôi qua, nhưng hơn phân nửa cây rừng trên đảo vẫn còn ngả đổ, cho thấy uy lực phá hoại lúc ấy mạnh mẽ cỡ nào.



Hai người nắm tay nhau giẫm lên tuyết đọng, đi cùng nhau tới trung tâm đảo.



Tống Ứng Thiên không còn lập ra mê hồn trận nên sương trắng cũng không còn, đường đi lên cũng không xa như lúc trước.



Chỉ chốc lát sau, hai người đã nhìn thấy tòa nhà ấy.



Ngôi nhà được xây mới giống y đúc ngôi nhà cũ, chỉ có điều phòng ốc khoác lên vẻ ngoài mới mẻ, khác hẳn với phòng ốc trước đây có dấu vết phong sương của năm tháng.



Dịch Viễn dẫn cô lên thềm, đẩy cửa ra.



Đại sảnh đằng sau cánh cửa không có lấy một bóng người.



Hắn và cô đi vào sâu hơn, khắp sân vườn đều đọng đầy tuyết trắng xóa, cửa ba gian phòng đều mở rộng, hai người đang định tới phòng của Tống Ứng Thiên thì Dịch Viễn bỗng nghe ở gian phòng đối diện vẳng tới tiếng đàn réo rắt.



Hắn giật mình quay người qua, Đông Đông nhìn hắn ngơ ngác.



Đông Đông ngẩn ra, đột nhiên cho rằng A Linh đã quay lại nên hớt hải chạy tới. Nhưng tới cửa thì không thấy bóng dáng màu đen quen thuộc kia, mà chỉ thấy một nam nhân mặc trường sam trắng tinh, ngồi xếp bằng đưa lưng về phía cô, hướng mắt về phía rừng rậm đằng sau cánh cửa mở toang.



Đó không phải A Linh, mà là thiếu gia.



Tuyết trắng ngoài cửa bay lả tả, y ngẩng đầu nhìn bông tuyết rơi, bàn tay gảy từng nốt lên chiếc đàn cầm đặt trên chân mình.



Y dùng sức gảy đàn nhẹ nhàng như vậy, thế nên chiếc đàn cầm hầu như không có vẻ gì là đang rung động.



Ngực cô thắt lại, buột miệng thốt lên: “Thiếu gia.”



Nam nhân nghe tiếng gọi bèn đặt đàn xuống ngoảnh đầu lại, thấy cô thì nhoẻn miệng cười.



“Đông Đông, đã lâu không gặp.”



Nhìn nụ cười hiền hòa của y, cổ họng cô siết chặt, lòng quặn lên.



Sau đó cô thu hết can đảm xách giỏ trúc bước vào, ngồi quỳ trước người y.



“Muội mang đậu hũ tới.”



“Ừ, ta thấy.”



“A Linh… Đi rồi…”



“Ta biết, Bạch Lộ đã nói với ta.”



“Xin lỗi…” Đông Đông hổ thẹn nói: “Muội không biết, không biết mở phong ấn sẽ có hậu quả như thế…”



“Không phải lỗi của muội, là ta chưa nói rõ. Huống chi cô ấy đã muốn ra ngoài từ lâu rồi, lần này là vì thời cơ tới thôi.” Y nhấc mắt lên, nhìn Dịch Viễn ngồi xuống cạnh cô, nói: “Vất vả cho cậu.”




Dịch Viễn nắm chặt tay Đông Đông, nhìn y đáp: “Không vất vả, là ta cam tâm tình nguyện.”



“Ta thấy.” Tống Ứng Thiên buông mắt nhìn vào đôi bàn tay đan vào nhau của hai người, cười nói: “Cậu là một người thông minh.”



“Hôm nay ta tới đây là muốn ngài nói rõ với Đông Đông.” Dịch Viễn nhìn thẳng y: “Nàng cần phải biết chân tướng.”



Tống Ứng Thiên lại khẽ cong khóe miệng đáp: “Ta cũng nghĩ vậy.”



Đông Đông chẳng biết hắn đang nói gì, bèn ngoảnh đầu nhìn hắn hỏi: “Chàng nói gì thế?”



“Ta bảo là y phải nói cho nàng biết sự thật.” Dịch Viễn nói chậm rãi.



“Sự thật gì?” Cô bất an hỏi.



“Sự thật tại sao y phải phong ấn tai nàng.”



Đông Đông hơi co người lại, nhưng hắn nắm chặt lấy tay cô trấn an: “Nàng đừng sợ, ta sẽ ở bên nàng, sống chết có nhau.”



Tống Ứng Thiên nghe xong chỉ hỏi: “Cậu thật lòng muốn sống chết bên muội ấy ư?”



Dịch Viễn dời tầm mắt từ Đông Đông sang Tống Ứng Thiên đáp: “Ngài biết ta rất muốn mà.”



Đông Đông bối rối nhìn thiếu gia trước mặt và Dịch Viễn bên cạnh, hỏi: “Nói cho ta cái gì?”



Dịch Viễn nhìn cô nói: “Thân thế của nàng.”




Cô giật mình, cả gương mặt bỗng tái lại.



“Không sao đâu, nàng hỏi y, ý sẽ giải thích rõ ràng với nàng.”



Đông Đông mím môi, tim run khẽ. Nhưng hắn kiên định như vậy, bàn tay săn chắc ấm áp của hắn truyền tới sức mạnh, làm cô hít vào một hơi rồi lại hít vào hơi nữa, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí quay đầu nhìn về phía thiếu gia, khàn giọng lên tiếng:



“Thiếu gia… rốt… rốt cuộc thì muội là gì? Muội… là người sao? Hay… hay là yêu quái?”



Tống Ứng Thiên nhìn cô, cười nhạt đáp: “Muội đương nhiên là người.”



“Nhưng… nhưng hôm đó muội…” Cô bất an lên tiếng, rụt rè nói: “Người muội… người muội trở nên rất kỳ dị…”



Hiện tại y đã biết vì sao Dịch Viễn lại yêu cầu mình nói ra sự thật.



Tống Ứng Thiên nhìn nha đầu mà mình theo dõi từ nhỏ tới lớn, nói: “Đông Đông, muội không kỳ dị, muội như thế là vì liên quan tới mẹ muội.”



“Mẹ muội… là yêu quái sao?” Mắt cô tối sầm lại, giọng khản đặc.



“Không, cô ấy không phải yêu quái.” Tống Ứng Thiên nhìn cô cười khẽ, nói: “Cô ấy là Long nữ, là Long nữ Động Đình.”



Đông Đông ngỡ ngàng tới trợn tròn mắt: “Long… Long nữ?”



“Phải, theo ghi chép trong sách của tổ sư gia nhà ta, thì Long quân Động Đình trông coi vạn vật nơi đây, nhưng đến từ một giới khác. Mẹ muội căn bản không thể đến nhân giới, nhưng ngoại công ta có chút giao tình với Long quân, Long quân thì cực yêu thương tiểu tôn nữ là mẹ muội, nên thỉnh thoảng sẽ cho phép mẹ muội lén lên đảo chơi. Có một lần mẹ muội gặp phải một nam nhân bị trọng thương, không nén lòng được nên đã ra tay cứu y. Người nam nhân đó chính là cha muội.”



“Cha muội?” Đông Đông mở to mắt, líu lưỡi.



“Cha muội vốn là người trong giang hồ, bị người ta truy sát hãm hại ngã xuống hồ nên được mẹ muội cứu. Hai người lâu ngày sinh tình rồi sinh ra muội. Nhưng tuổi tác Long quân đã cao, tuổi thọ sắp tận, mà Động Đình này không thể nào một ngày không chủ, thế nên Long quân chết đi thì ngay lập tức phải có người ngồi lên đại vị, dẹp yên bất ổn. Năm muội năm tuổi, Long quân vãng sanh(*), vạn vật Động Đình đều cần chủ nên bèn tìm đến muội. Mẹ muội vì muốn bảo vệ muội nên tới thỉnh cầu ta phong ấn tai muội lại, để muội không nghe thấy lời triệu gọi mà tự nguyện trở về làm chủ nhân.”



(*) Chết.



“Đã là chủ thì tại sao lại bị giới hạn đủ điều thế chứ?” Dịch Viễn hỏi vặn.



“Làm chủ nhân Động Đình này không dễ dàng như vậy.” Tống Ứng Thiên nhìn hắn, đáp: “Ngàn năm trước, Động Đình là một đại trạch có yêu quái lộng hành, bộ tộc Long quân tới đây là vì sự khẩn cầu của con người hòng nhờ họ chế ngự yêu ma, phong ấn chúng bên dưới đầm nước. Đồng thời thề rằng mấy đời Long quân sẽ ở lại đây áp trận, với trao đổi là tộc của họ cũng ở lại đại trạch này định cư.”



Dịch Viễn bàng hoàng, buột miệng hỏi: “Chẳng phải họ cũng sống ở đây giống con người sao?



“Đúng vậy.” Tống Ứng Thiên nhìn hắn, đáp: “Họ đều sống như con người, nhưng người thừa kế Long quân thì cả đời không thể rời khỏi đó, không thể nào tồn tại trong nhân giới.”



Đông Đông hãi hùng không nói nên lời, nhìn tới đây thì sực tỉnh táo lại, hỏi vội: “Vậy là mẹ muội không chết?”



“Phải.” Tống Ứng Thiên nhìn sang cô, nói thẳng: “Cha muội cũng không chết, y không nỡ bỏ rơi mẹ muội nên năm đó cũng muốn đi theo. Nhưng vì muội nên y mới ở lại đây, y chăm sóc muội tới lớn, cho tới khi muội có thể tự bảo vệ mình thì mới bỏ hết tất cả để đi tìm mẹ muội.”



Đông Đông ấn ngực, hỏi lại bằng giọng nghèn nghẹt: “Vậy là, cha không phải… không phải chết đột ngột vì bị rắn cắn sao?”



“Không phải.” Tống Ứng Thiên nhìn cô hiền hòa, nói: “Vì y không thể nói cho muội biết, y sợ muội sẽ xin theo, nhưng nơi đó không phải nhân giới, mà muội thì còn quá trẻ, vẫn còn những tháng ngày đẹp đẽ để trải qua.”



Đông Đông vừa khóc vừa cười, mừng tới trào nước mắt hỏi dồn: “Họ đang ở đâu? Muội có thể gặp họ không?”



“Có thể.” Tống Ứng Thiên nhìn cô, đáp: “Có thể gặp nhưng muội sẽ không về được nữa. Hiện tại muội có thể làm người là vì ta đã phong ấn tai muội để muội không nghe thấy lời triệu gọi. Nhưng nếu muội thật lòng muốn tới gặp họ, thì buộc phải trở thành huyết mạch của Long quân, vì thế không thể nào về lại nhân giới nữa. Cho nên nếu muội muốn gặp thì phải bỏ lại tất cả như cha muội, muội có bằng lòng không?”



Đông Đông nghe vậy thì ngẩn ra.



Bỏ hết tất cả, chẳng phải là không thể nào quay lại đây? Không thể nào gặp lại Dịch Viễn nữa sao?



Cô lạnh toát người, chợt cảm giác tay hắn siết chặt lại.



Đông Đông ngoảnh đầu qua, thấy nam nhân bên cạnh đang nhìn cô thâm tình, nói: “Nếu nàng muốn gặp thì ta sẽ đi với nàng.”



Cô nhìn hắn bằng ánh mắt không thể nào tin nổi, hắn đi cùng cô trong khi hắn đã nghe thiếu gia nói rất rõ.



Nếu gặp thì phải bỏ lại mọi thứ ở đây, cha cô bỏ cô, thà bỏ cô chứ không thể nào rời xa mẹ. Còn hắn lại tình nguyện vì cô mà vứt bỏ nhân gian này, đến một nơi chưa xác định.



Nam nhân này… Nam nhân này…



Đông Đông nhìn hắn, nâng tay lên xoa mặt hắn, nước mắt dâng đầy mi, rồi cô cong môi nở nụ cười.



“Không, ta không gặp, không muốn gặp.” Cô cười mà mắt rưng rưng, sau đó ngoảnh sang thiếu gia, nói: “Muội muốn ở bên Dịch Viễn, ở bên nhau đến già.”



“Muội chắc chứ?” Tống Ứng Thiên hỏi.



“Chắc.” Cô quay lại với Dịch Viễn, nhìn hắn mỉm cười: “Muội chắc chắn, muội chỉ cần biết họ vẫn đang sống tốt, nhiêu đó đã đủ rồi.”



Dịch Viễn nghẹn ngào nhìn cô chăm chú, rồi đưa tay nắm chặt lấy tay cô.



Tống Ứng Thiên thấy thế thì nhoẻn môi cười, nói: “Vậy thì rất tốt, cứ thế đi.”



Dịch Viễn nghe nhưng chỉ lo lau lệ trên mặt cô, nói dịu dàng: “Đông Đông, trời lạnh rồi, nàng đi nấu nồi nước nóng cho thiếu gia nhé?”



Đông Đông mỉm cười gật đầu: “Vâng.”



Nói rồi cô quay lưng đi vào bếp.