Tiêu Nhiên Mộng

Tiêu Nhiên Mộng - Quyển 2 Chương 20: Đại hôn




Mạnh miệng nói thế thôi nhưng thật ra tôi bẽ mặt lắm, vì hôn lễ ngày mai ra sao, tôi hoàn toàn mù tịt, thực là không biết gì cả.



Một tháng chăm sóc người bệnh, tôi gần như không chợp mắt, chịu được đến đâu thì hay đến đó. Bây giờ bắt đầu ngủ, tôi chẳng muốn dừng lại chút nào.



Vậy nên, ngày hôm sau, khi đội mũ phượng nặng chịch phía trên, tôi gần như là một bước đi, một bước chúi nhủi đến trước mặt Vệ Linh Phong.



Hắn đỡ lấy tôi từ Vô Dạ và Tâm Tuệ, tay giữ chặt thắt lưng tôi để phòng ngừa tôi ngã, giọng điệu hơi cười cợt hỏi:"Ngủ một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa đủ sao?"



"Ừ." Tôi ậm ờ, dựa vào bên vai hắn. Có mùi đàn hương thoang thoảng quyện với hương gì đó... rất thơm. Ừm! Lại dễ chịu nữa.



"Vậy thôi." Vệ Linh Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười, bàn tay nơi thắt lưng tôi lại siết chặt thêm:"Dù sao thì nghi thức sắp tới trẫm cũng ở bên cạnh nàng, trước khi bái kiến Thái Hậu thì nàng cứ lười biếng như vậy đi."



Mắt tôi không mở nổi, nhưng tai lại nghe rất rõ nên vui mừng gật đầu. Thực ra, mấy lễ nghi này tôi nghe vào tai trái, rồi lại ra tai phải, bây giờ có Hoàng đế hộ giá thì thật đúng lúc ghê. Cũng chẳng biết là do Vệ Linh Phong không có ý muốn phô trương hay do hôn lễ của hoàng thất Kì quốc vốn không phức tạp, nói chung, nội dung chính của đại lễ này là "Nạp thải, đại chinh, phát sách, phụng nghênh, tất tuân thành thức" thực ra đơn giản gấp trăm lần so với những gì tôi đọc được trong sách trước kia.



Đến nỗi một người ngu ngơ như tôi khi nghe Vệ Linh Phong hướng dẫn cũng có thể gắng gượng được.



"Chúng thần chúc Hoàng Thượng, nương nương.!!"



Tiếng chúc mừng vang dội như sấm đột nhiên đập vào tai. Tôi giật nảy mình hết hẳn cả cơn buồn ngủ.



Ngẩng đầu, tôi vừa vặn đối mặt với nụ cười trêu chọc của Vệ Linh Phong, mà đầu của tôi còn tựa vào vai hắn. Điều này khiến mặt tôi ửng hồg, đứng thẳng dậy. May mà tôi với Vệ Linh Phong đứng trên bậc thềm của cung điện nên mọi người bên dưới không thấy được mấy hành động mờ ám của chúng tôi.



Thái giám bên cạnh cao giọng:"Lễ hoàn thành!"



Tôi vừa định thở nhẹ ra thì nghe giọng nói có ý cười của Vệ Linh Phong vang lên bên tai:"Trẫm không nghĩ là nàng thật sự ngủ đến khi kết thúc đấy."



Tôi cười xấu hổ, nhắm mắt nhắm mũi theo sau hắn rời đại điện.



Mãi đến lúc này, tôi mới phát hiện trong Hoàng cung nơi nơi giăng đèn kết hoa. Các cung chính đều được trang trí đầy đủ với những dây pháo, những ngọn nến to lớn với chữ hỉ được thiếp vàng sơn son. Những chiếc xe ngựa trên đường đều được phủ vải dạ đỏ.



Tôi và Vệ Linh Phong bước vào một cung điện lớn gấp đôi "Lạc Ảnh cung" trong vòng người. Ngẩng đầu lướt mắt nhìn, thấy trên chiếc bảng có ba chữ được viết bằng lối chữ lệ "Phong Ngâm điện" thì nghĩ: đây chắc là tẩm cung của Hoàng đế.



Bất chợt, một thái giám nói:"Khai yến Lễ hợp cẩn — !"



Bên ngoài náo nhiệt lên hẳn trong giây lát. Tiếng pháo ồn ào, tựa như nơi này không phải là trong Hoàng cung vậy.



Đang buồn bực thì Vệ Linh Phong đỡ tôi ngồi xuống mép giường. Một cung nữ dâng một bầu rượu và hai chén vàng đến quỳ trước mặt chúng tôi, cười tươi rói:"Mời Hoàng, nương nương uống chén rượu giao bôi."



"Rượu giao bôi? “Tôi thiếu chút nữa là ngã, nhíu mày cầu cứu Vệ Linh Phong: rượu giao bôi thời cổ đại này uống làm sao đây? Vẫn là phải chéo tay với nhau phải không?



Nét cười khó thấy thoáng qua trong mắt Vệ Linh Phong. Hắn dùng khẩu hình nói với tôi: bắt chước ta.



Sau đó, hắn cầm bầu rượu rót một ly, đưa cho tôi. Tôi thấy cung nữ kia lộ ra vẻ kinh ngạc thì lo sợ trong lòng, đừng nói là đúng ra tôi phải bắt đầu trước đấy nhé?



"Nhấp một ngụm rồi đưa cho trẫm." Giọng Vệ Linh Phong rơi vào tai tôi. Còn cung nữ kia không biết là có nghe thấy gì không nhưng cũng không để lộ điều gì bất thường nữa, có lẽ là hiểu rõ được phương thức sinh tồn nơi cung cấm này.



Chưa kịp suy nghĩ nhiều về vấn đề này, môi tôi đã chạm chén. Hương rượu hoa lê dịu nhẹ chỉ vừa lan nơi đầu lưỡi, tôi đã vội đưa Vệ Linh Phong.



Hắn cười dịu dàng, một hơi uống cạn.



Việc kế tiếp đơn giản hơn. Tôi làm theo rót một chén rượu khác đưa cho hắn.



Hắn khẽ nhấp môi, lại đưa trả tôi. Rồi không biết nghĩ đến điều gì, hắn bỗng nở một nụ cười kỳ lạ.



Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là thấy cách uống rượu giao bôi nơi này thật lạ. Nhận chén, tôi uống cạn. Hương hoa lê át cả mùi rượu, như dòng suối ngọt lành, rất dịu mà không sợ say.



"Mời Hoàng Thượng, nương nương nghỉ ngơi một lát. Sau nửa canh giờ, nô tỳ sẽ đến hầu hạ nương nương thay y phục." Dứt lời, cô ấy nâng bầu rượu quá đầu, nửa ngồi xổm xuống lui ra ngoài, phía sau, đám thái giám và các cung nữ khác tự động đi theo.



Vậy nên, giờ đây, cả tẩm cung rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người tôi và Vệ Linh Phong.



Hắn nhích người, tựa vào mép giường một cách nhàn hạ, trong đôi mắt xinh đẹp không thốt nên lời như long lanh sóng nước, nhìn tôi không nói. Hắn không nói gì, tôi cũng không mở miệng khiến bầu không khí trong tẩm cung có hơi nặng nề và. kỳ dị.



Thực ra, hôn lễ này đúng là có điểm lạ lùng. Khoảng thời gian lúc tôi ngủ thì miễn bàn luận, nhưng có hôn lễ nào uống rượu giao bôi xong lại không động phòng mà đi bái kiến Thái Hậu trước không? Mà hóa ra trên Vệ Linh Phong còn có Thái Hậu. Đó là mẹ ruột của hắn hay vẫn là.



"Nàng tên gì?" Đương suy nghĩ miên man, giọng nhuốm chút lười nhát của Vệ Linh Phong vang lên.



Tôi còn chưa kịp suy xét đã bật thốt:"Thủy Băng..." rồi giật nảy, cảnh giác nhìn hắn, "Lam Doanh Nhược còn gì! Không phải ngươi đã biết từ lâu rồi sao?"



Cơ thể Vệ Linh Phong hơi nghiêng về trước, túm chặt lấy cổ tay tôi, khuôn mặt kề sát lại cách tôi chỉ cách vài tấc, khóe môi nhếch lên nụ cười ma mị:"Nàng nhất định phải diễn chút mánh khóe nhỏ bé này trước mặt trẫm sao?"



Tên biến thái này cũng đâu cần thông minh như vậy làm gì? Cuối cùng là từ khi nào lại chắc chắn tôi không phải là Lam Doanh Nhược chứ?



Tôi dùng sức muốn giãy khỏi tay hắn, nhưng ngược lại bị hắn kéo càng gần thêm nên thầm rủa trong lòng mà không thể làm gì.



Nếu không lỡ miệng nói hai chữ vừa rồi, tôi còn có thể đặt bừa một cái tên. Mà thôi quên đi, dù sao cũng chỉ là một cái tên. Thủy Băng Y "chết" lâu như vậy rồi, lệnh truy lùng chắc đã hủy bỏ từ sớm.



Hơn nữa, tôi dù sao cũng là Thủy Băng Y chứ không phải Lam Doanh Nhược. Ngày nào cũng bị mọi người gọi như thế, tôi sợ chính bản thân mình cũng sẽ quên mất chuyện này...



"Ngươi buông tay trước đã."



Vệ Linh Phong thoải mái buông tay, ngả người về mép giường như cũ.



Tôi xoa xoa cổ tay đau nhức, bất mãn khai:"Ta tên là Thủy Băng Y."



Hắn cười nhẹ, đôi mắt long lanh sóng nước bừng lên tia sáng lấp lánh. Nụ cười ấy lại dịu dàng. tuyệt mĩ đến lạ thường. Tôi phải đến ngẩn ngơ, chỉ nghe hắn bảo:"Về sau khi nào ở chung, trẫm sẽ gọi nàng là Băng Y."



"Được." Nụ cười nở trên môi, điềm đạm trả lời nhưng lòng đau đến thắt lại.



Rốt cuộc là đã bao lâu rồi chẳng được nghe người ấy gọi tên tôi? Lâu đến nỗi tôi cảm thấy hai chữ ấy thật xa lạ biết chừng nào, lâu đến nỗi tôi gần như đã nghĩ rằng những chuyện tươi đẹp ngày trước chỉ là một giấc mộng. Mà nó cũng thật sự là một giấc mộng còn gì.



Thời gian chậm chạp trôi qua, hai người chúng tôi như tự lẩm nhẩm với bản thân mình, không ai nói với ai, mãi đến khi hắn hỏi:"Lễ nghi bái kiến Thái Hậu nàng đã rõ chưa?"




"Ấy?" Tôi tròn mắt.



"Quả nhiên." Hắn thấy hơi nhức đầu cười, "Ngồi lại gần đây một chút để trẫm nói cho nàng nghe."



Hai mươi phút sau.



"Vệ Linh Phong! Ngươi còn cười nữa!" Tôi tức đến phát điên, nhìn tên Hoàng đế nào đó cười đến mất cả hình tượng, gần như nhảy dựng lên, "Ta nói chuyện đó chỉ là tò mò! Tò mò thôi!"



Nguyên nhân gây ra mọi chuyện thật ra là thế này.



Vệ Linh Phong ít lời nhiều ý giải thích lễ tiết chung, sau đó bảo:"Chờ Thái Hậu ban lễ vật tân hôn là nàng có thể trở về Lạc Ảnh cung."



"Vậy ư?" Tôi thấy hiếu kì, không nghĩ nhiều mà buột miệng, "Không cần động phòng luôn sao?"



Câu nói vừa rời khỏi đầu môi là tôi muốn cho mình một bạt tai thật mạnh, mặt đỏ bừng như thiêu, ấp a ấp úng:"Ta. Ta chỉ là hơi tò mò." Trời ơi! Cái này không phải là giấu đầu lòi đuôi thì còn là gì?



Đầu tiên hết, Vệ Linh Phong ngẩn người, rồi lập tức bật cười bất chấp cả hình tượng.



Tôi càng thêm buồn bực oán thầm, tên này không phải là vui buồn không tỏ ra mặt sao? Đổi tính từ lúc nào thế?



Mãi đến khi cung nữ hầu hạ mang y phục vào, khóe miệng hắn vẫn còn đậm ý cười. Một tên tuấn tú nhường này như hắn mà còn cười như thế khiến mấy cung nữ mặt đỏ tía tai, không thể không thẹn thùng.



Tẩm cung Hoàng Thái Hậu nằm ở tận cuối phía tây Hoàng cung. Vệ Linh Phong đã qua đó bái kiến trước.



Tôi thay áo gấm mũ phượng cho dành cho tân nương, Tâm Tuệ đỡ bên trái, phía sau là Vô Dạ từ từ đi về hướng tây trong vòng người vây quanh. Khi đã đến ngoài điện thì Vô Dạ và Tâm Tuệ không được phép vào trong. Vì vậy, tôi ngẩng cao đầu, một mình chậm rãi bước tới.



"Trường Xuân cung" — những chữ này cũng được khắc bằng thể lệ, có thể nhìn ra được nó và "Phong ngâm điện" đều cùng một người làm mà ra.



Dường như khi bước vào trong cung Trường Xuân, hơi lạnh thấu xương quyện với hỗn hợp những mùi hương khác xộc thẳng đến. Tôi đưa mắt nhìn.



Òa, nhiều mỹ nhân ghê! — Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.



Rồi lại nhìn thấy vẻ mặt từ oán hận chuyển sang kinh ngạc của mấy cô nàng, tôi thầm thấy buồn cười. Trên mặt bọn họ rõ ràng viết mấy chữ vô cùng rõ ràng khác với phản ứng đầu tiên của tôi — không phải là mỹ nhân sao?!



Trong nháy mắt quay đầu, bắt gặp vẻ chế giễu trên mặt Vệ Linh Phong đang ngồi trên ghế, tôi lại làm như không thấy gì.



Ánh mắt lướt nhanh rồi dừng trên người một phụ nữ đang nhàn nhã dựa nghiêng một bên cạnh hắn. Sau đó —



Trời ạ! Đây là Thái Hậu ư?!



Tôi thốt lên trong lòng, hơi giật khóe miệng nhưng đầu trống rỗng, không ngừng tự hỏi bản thân:



Hôm nay tuyệt thật đấy, có thể được gặp một người phụ nữ đẹp đến nhường này!




Ở thời cổ đại này tôi gặp qua không ít mỹ nữ, xa thì có Lam Yên, Tử Tuyên và công chúa Duẫn quốc, gần thì có Lam Doanh Ngọc và những phi tần trước mắt. Chỉ là tôi chưa bao giờ gặp được một người phụ nữ nào có thể đẹp đến rung động lòng người như thế.



Cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa, những từ này không thể nào dùng để hình dung vẻ đẹp của người đó. Năm tháng chỉ đắp thêm vẻ mặn mà, trưởng thành cho bà mà chẳng hề lấy mất nét quyến rũ. Nhan sắc của bà tuyệt đối sẽ không tàn phai theo thời gian, đây là dạng người có thể sẽ xinh đẹp cả đời.



Gương mặt này có điểm gì đó rất quen thuộc, có lẽ là do quan hệ huyết thống với Vệ Linh Phong. Nhưng không biết vì sao, tôi lại có cảm giác quen thuộc, ngờ ngợ thân thiết.



Tôi đoán là bây giờ, vẻ mặt mình chắc chắn là trông mê gái lắm.



"Khụ ~” Tiếng ho khẽ của Vệ Linh Phong kéo dòng suy nghĩ của tôi về. Tôi quay đầu, bắt gặp vẻ trêu chọc trong mắt hắn thì đỏ bừng mặt, vội vàng quỳ xuống, dập đầu bái kiến:"Thần thiếp tham kiến Thái Hậu."



"Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn một chút xem nào." Giọng của bà rất êm ái, nhưng lại... Tôi thầm than trong lòng, nó phá hủy hình tượng mỹ nữ của bà mất rồi.



Tôi vâng lời ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng lặng lẽ không gợn sóng.



Khi ánh mắt bà đảo qua tôi, tôi thấy rất khó chịu, giống như thứ bà đang nhìn không phải là người mà là một món hàng. Rồi bà hờ hững bảo:"Trông cũng sáng sủa đấy."



"Hoàng Thượng, tuy nói bây giờ chưa sắc phong làm Hậu nhưng lễ nghĩa vẫn không thể miễn."



Bà từ từ cử động cơ thể mềm yếu như không xương, miễn cưỡng nói:" Bây giờ thì cứ để chúng phi tử bái lễ đi. Còn về phẩm cấp trên dưới thế nào, ngày mai bái kiến sẽ nói tiếp."



"Vâng." Vệ Linh Phong đáp rồi bước đến cạnh tôi. Đầu tiên, hắn mỉm cười rất tươi, sau đó mới đỡ tôi đứng lên.



Tôi vừa đứng dậy vừa trừng mắt dữ dằn với hắn. Khi quay lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của Thái Hậu thì giật mình trong lòng, vội nghiêm túc lại. Có điều, phản ứng của bà..



Tôi thấy bà hơi ngẩn người, để lộ vẻ mặt sâu xa rồi lập tức lắc đầu cười khẽ:"Hoàng Hậu cũng đến đây ngồi cạnh ai gia để cho bọn họ thi lễ đã. Về sau, chuyện quản lí hậu cung sẽ vất vả cho con rồi."



Quản lí hậu cung? Tôi choáng, suýt chút nữa là ngã quỳ xuống lần nữa, may mà được Vệ Linh Phong đỡ kịp thời.



Tôi thật là khóc không ra nước mắt nổi. Nếu bây giờ bội ước thì có phải bồi thường tiền gì không?



Cái mà gọi là bái kiến đơn giản chính là cả một đoàn người lần lượt đến trước mặt tôi hành lễ, tự bẩm báo phẩm cấp và tên họ.



Những mỹ nữ này nếu từng người xuất hiện, tôi nhất định sẽ rất ấn tượng.



Chỉ là bây giờ bọn họ cả một rừng yến hoàn phì gầy, líu ra líu ríu, cứ như cưỡi ngựa xem hoa qua qua lại lại trước mắt tôi. Các loại son phấn, mùi hương xộc thẳng vào mũi khiến tôi choáng hết cả đầu.



Khó lắm tôi mới có ấn tượng được với một người. Đó là một thiếu nữ tuyệt sắc khoác áo lụa vàng rực rỡ. Khi nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự thù ghét nặng đến mức như muốn thiêu cháy, xuyên thủng người tôi. Còn khi nhìn về phía Vệ Linh Phong lại hóa như thành một dòng sông mùa thu dập dềnh, dịu dàng đến mức hận không thể hòa tan người khác.



Nhưng kém may mắn làm sao, cuối cùng, ngay cả tên một người thôi tôi cũng không nhớ.



Sau áp lực ban ngày, rốt cuộc tôi cũng hoàn thành tất cả đại lễ, nhận quà mừng tân hôn của Thái Hậu, khấu đầu chuẩn bị rời đi thì lại nghe tiếng nói êm ái của Thái Hậu vang lên:"Hoàng Thượng, con ở lại đây, ai gia có chuyện muốn hỏi."



"Vâng." Giọng Vệ Linh Phong không vui không buồn đáp.



Vì vậy, tôi ra ngoài đại điện với nhóm phi tử.




Trên đường ra đại điện, tất cả những phi tử đều nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh, ghen tị, oán hận, thương hại. Ngoại trừ ngưỡng mộ thì vẻ mặt gì cũng có.



Chỉ là, dù sao thì nơi này cũng là phía ngoài Trường Xuân cung, bọn họ cũng chẳng có gan làm liều. Vừa ra khỏi cửa, Vô Dạ và Tâm Tuệ đã đứng đợi. Tôi tách khỏi nhóm phi tử nên bình an trở về Lạc Ảnh cung.



Ngày hôm sau, khi đang say giấc thì Tâm Tuệ đến lôi tôi dậy. Nguyên nhân là những phi tần cấp thấp và những quý phi không được sủng hạnh muốn đến làm lễ bái kiến.



Đỉnh đầu tôi nóng đến muốn bốc khói nhưng đành phải chịu đựng, rửa mặt qua loa, khoác áo xong thì ra đại sảnh tiếp kiến họ.



Vẫn là một đoàn mỹ nữ, dung mạo cũng không hề kém cạnh những người ngày hôm qua. Có lẽ là do không có chỗ dựa, quan hệ vững chắc nên không được sủng ái.



Tôi vẫn như ngày hôm qua, chẳng nhớ gì mà cứ gật đầu đáp lời. Dù sao, Vệ Linh Phong cũng đã giảng qua các lễ nghi cơ bản và cách đối đáp rồi. Nhưng mặc dù thế, tôi cũng phải ngồi đến đau cả thắt lưng.



Tâm Tuệ nói nhỏ vào tai tôi:"Tiểu thư, người cuối cùng rồi."



"Thật sao?" Nghe được câu ấy, tinh thần tôi lập tức phấn chấn trở lại. Tôi thấy một người thiếu nữ mặc lục y quỳ trước mặt mình, cúi đầu:"Dung phi Nhan Tĩnh tham kiến Hoàng Hậu nương nương." Nói xong, nàng ấy từ từ ngẩng đầu nhìn tôi.



Dung phi? Những phi tần được sắc phong không phải là đã bái kiến ngày hôm qua ư? Mà giọng nói này sao lại quen đến thế nhỉ



Tôi hơi ngạc nhiên ngước đầu nhìn lại rồi tròn mắt kinh ngạc nhìn:"Tiểu Vũ?"



Bật người đứng dậy, tôi nhào đến trước mặt Nhan Tĩnh, nắm lấy tay cô, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, giọng gần như nghẹn ngào:"Tiểu Vũ! Em không sao rồi...Thật tốt quá! Sao chị lại không nghĩ ra chứ? Chúng ta cùng rơi xuống núi, nếu chị xuyên"



"Nương. Nương nương." Nhan Tĩnh hơi rụt người lùi về sau, nghi hoặc ngắt lời tôi, " Nương nương đã từng gặp qua Tĩnh nhi sao ạ?"



Tôi ngẩn ra, trái tim như bị giội một chậu nước lạnh buốt nhưng vẫn ôm chút hi vọng nhỏ bé, buông tay cô, nghiêm túc nói:"People laugh and people cry, some give up and some always try..."



Hàng mày liễu của Nhan Tĩnh nhíu lại, khó hiểu hỏi:"Nương nương nói gì vậy ạ, sao Tĩnh nhi nghe chẳng hiểu gì cả?"



Tôi thẫn thờ lắc đầu, cười cười trấn an:"Xin lỗi, ta nhầm người."



"Tâm Tuệ."



Tôi khẽ gọi một tiếng. Tâm Tuệ lập tức hiểu ý đưa quà cho Nhan Tĩnh rồi tiễn cô ấy ra ngoài với vẻ mặt nghi ngờ.



". Some say hi while some say goodbye, some may forge you but never I!" Tôi lẩm nhẩm nửa câu còn lại trong miệng, chỉ thấy trong lòng quặn đau, "Tiểu Vũ, mong em không gặp phải chuyện gì!"



"Chủ tử!" Vô Dạ bước đến gần, dìu tôi đang còn tái nhợt cả mặt, "Có chuyện gì vậy ạ?"



Tôi lắc đầu cười cười, vịn ghế ngồi xuống, hỏi:"Người tên Nhan Tĩnh ấy rõ ràng là Dung phi cao quý, vì sao lại đến bái kiến cuối cùng?"



Vô Dạ lắc đầu:"Có lẽ là do không được sủng ái. Nếu chủ tử muốn biết thì có thể bảo Tâm Tuệ nghe ngóng xem."



"Nghe ngóng?" Tôi bật cười thành tiếng:"Vô Dạ, huynh cho là ta không có việc gì nên sanh tính tò mò sao?"



Ý cười hiện lên trong mắt Vô Dạ nhưng hắn không đáp lời.



Tôi lặng người nhìn chiếc mặt nạ sắt bao lấy gương mặt hắn, bỗng cất tiếng:"Vô Dạ, thật ra, lúc chỉ có mấy người chúng ta, huynh có thể gỡ mặt nạ xuống mà."



Vô Dạ hơi chấn động, mắt ánh lên vẻ phức tạp, lâu sau mới lạnh nhạt bảo:"Chủ tử thật sự không sợ sao?"



"Cho dù người không sợ, nhưng bọn họ sẽ sợ."



Tôi gật gật đầu:"Bọn họ chắc chắn sẽ sợ, nhưng lâu rồi thì cũng quen thôi."



"Còn về phần ta." Ngước mặt nhìn hắn, tôi cười nhẹ nhàng, "Tuy không thích lắm nhưng ta càng hi vọng có thể nhìn thấy gương mặt huynh khi cười, khi giận, không giống bây giờ, mãi cũng chỉ có thể đối mặt với chiếc mặt nạ lạnh lẽo đó."



Tôi thừa nhận là con người tôi chỉ toàn khuyết điểm. Nhưng cứ hễ là bạn bè hay người thân của mình, tôi đều muốn cho họ những điều tốt đẹp nhất, tìm mọi cách để họ có thể vui vẻ hạnh phúc. Cứ hễ ai xúc phạm đến họ, tôi cũng sẽ không dễ dàng gì bỏ qua.



Đôi mắt trầm tĩnh như mặt nước của Vô Dạ dập dờn dao động, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Rồi sau đó lại trở nên hốt hoảng. Tôi như cảm giác được có một tia sáng le lói chớp lên trong đáy mắt hắn, như nồng nàn lại nhạt nhòa, mờ mờ tỏ tỏ.



Bỗng, hắn nâng tay gỡ mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt tuy xấu xí nhất trần đời nhưng lại ẩn chứa nụ cười biết bao dịu dàng, tĩnh lặng trước mắt tôi.



Tôi hơi thảng thốt rồi lại cười chân thành, đưa tay vén những sợi tóc vướng bên môi.



Chợt, nheo mắt lại, tôi đạp hắn một cái, cười ha ha:"Xấu như vậy thật sao? Thôi quên đi, huynh cứ mang mặt nạ lại như cũ đi!"



Gương mặt khủng khiếp của hắn tỏ ra lúng túng, nhưng tôi thấy, trong mắt hắn, khuôn mặt hắn, lại ẩn chứa ý cười mãn nguyện nhè nhẹ.



"Tiểu thư, nhóm nữ quan của Trường Xuân cung đưa y phục đến rồi ạ." Vừa nói, Tâm Tuệ vừa mang quần áo vào phòng.



Vô Dạ nhanh chóng xoay người mang mặt nạ trở lại. Tôi khẽ thở dài. Xem ra, để Vô Dạ chấp nhận bọn Tâm Tuệ vẫn cần một khoảng thời gian nữa.



"Tặng y phục gì thế?" Tôi đứng dậy bước xuống bậc thềm hỏi.



Tâm Tuệ ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:"Tiểu thư không biết sao? Là y phục thị tẩm đêm nay đó!"



"Cái gì?!" Tôi lảo đảo suýt chút nữa là ngã phịch xuống đất, may mà được Vô Dạ đỡ.



"Người đó!" Tâm Tuệ bày ra khuôn mặt khó tin, "Tiểu thư, chẳng lẽ lúc được giảng lễ nghi hôm ấy, người không nghe gì sao?"



"Ta.. Lúc đó ta buồn ngủ quá! Từ từ đã! Cái này không quan trọng. Vì sao lại muốn ta thị tẩm chứ?" Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Tên Vệ Linh Phong đó muốn bội ước sao?"



"Tiểu thư." Tâm Tuệ cố nén cười, nghiêm nghị đáp, "Đây là nghi thức của Kì quốc. Trong vòng ba ngày sau tân hôn, Hoàng Thượng chỉ có thể triệu tân nương nương thị tẩm. Cho dù đó là Hoàng Thượng thì cũng không thể làm trái được!"



"Té ra khác gì tuần trăng mật đâu chứ?" Tôi buồn bực than thở. Thôi quên đi, ký lai chi tắc an chi. Dù sao cũng không phải ý của Vệ Linh Phong, nên chắc sẽ không có việc gì.



Vị Thái hậu này đóng vai trò rất quan trọng về sau đấy nhé mọi người.