Tiêu Nhiên Mộng

Tiêu Nhiên Mộng - Quyển 1 Chương 29: Thổ lộ




Kì Nhiên im lặng một lúc lâu mới hỏi một cách khó hiểu:"Kì kiểm tra là cái gì? Trình độ thấp là ý thế nào?"



Tôi phát hiện việc giải thích này thật ngớ ngẩn, cười khan hai tiếng thì khóe mắt chợt bắt gặp một vị mỹ nữ đứng ngệch ra bên góc, vội lái sang chuyện khác:" Ấy, vị này là..?"



Kì Nhiên nhàn nhạt đáp:"Nàng ấy là thất công chúa của Duẫn quốc, Duẫn Thiên Tuyết."



"Ờ!" Tôi gục gặt đầu, nói, "Xin chào." Tôi thầm than mình đây tốt số hay là vẫn là bạc mệnh thế này? Cứ tùy tiện tỉnh lại giữa khi đang mê man mà hết gặp vương tử lại đến công chúa.



Nhận ra được việc Kì Nhiên không thích nàng ta, tôi cũng chẳng tỏ vẻ thân thiện tự giới thiệu làm gì để miễn tự làm mình mất mặt. Thật không hiểu nổi Kì Nhiên suy nghĩ cái gì nữa, nàng ta đúng là đại mỹ nữ sắc nước hương trời mà.



Đột nhiên tôi nhớ đến câu nói thật lâu trước đây của hắn:"Gương mặt tuyệt mỹ mới làm ta chán ghét và sợ hãi."



Lòng tôi có hơi lâng lâng, lẽ nào hắn đối tốt với tôi là do tôi xấu? Thật là lý do quá buồn cười.



Bắt gặp sắc mặt tôi không tốt, Kì Nhiên vội vã nắm lấy tay tôi:"Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"



Tôi lắc đầu cười nói:"Không có đâu, chỉ là đói bụng thôi mà."



Không chờ Kì Nhiên đáp, tôi hình như cảm thấy có oán khí nặng vô cùng vây quanh mình, một cái bóng như nặng ngàn cân rơi xuống, từ nhỏ phóng lớn ra, chẳng chờ tôi hoàn hồn thì đã khựng lại.



"Này.." Tôi hơi giật mình nhìn cổ tay ngọc ngà của Duẫn Thiên Tuyết bị Kì Nhiên túm chặt, hỏi một cách khó hiểu, "Đừng nói là vừa rồi Duẫn cô nương muốn đánh tôi ư?"



Duẫn Thiên Tuyết cũng chẳng nhìn tôi, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ nhìn Kì Nhiên dữ tợn, vẻ mặt nhuốm đầy nét uất ức, kiêu ngạo, đau khổ và còn.. nặng tình. Kì Nhiên hơi nhíu mày buông bàn tay đã đỏ ửng của nàng ta ra, khẽ thở dài.



"Công chúa, nơi đây không phải là nơi người nên ở lại. Lấy thân phận của người thì cũng chẳng cần thiết so đo với những kẻ thấp hèn như chúng ta làm gì."



Duẫn Thiên Tuyết giữ cổ tay mới khi nãy vẫn còn nằm trọn trong lòng bàn tay của Kì Nhiên, nước mắt trong suốt từng giọt, từng giọt rơi trên cổ tay trắng nõn. Cho dù là người có ý chí sắt đá đến mức nào chứng kiến một cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi đổi nét mặt, huống chi là một người luôn suy nghĩ cho kẻ khác như Kì Nhiên.



Kì Nhiên có hơi luống cuống tay chân đến gần nàng ta, đại não hoạt động với tần suất cao để nghĩ cho ra cách cự tuyệt mà không làm tổn thương nàng quá sâu, một lúc lâu sau đó mới lên tiếng:"Duẫn cô nương, người là một công chúa. Dựa trên tình cảnh hiện giờ của Duẫn quốc, ta nghĩ là người cũng sẽ hiểu chứ? Người mà công chúa phải gả cho há lại là người mà công chúa có thể tự chọn lựa được sao?"



"Ta có thể làm được mà!" Duẫn Thiên Tuyết vội vàng nâng đôi mắt đẫm lệ lên ngửa bài trước, kiên định đáp, "Không, ta nhất định sẽ làm được!"



Kì Nhiên khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, nụ cười ấy nhuốm đậm sự trào phúng giữa nét bi thương:"Có rất nhiều việc cứ không phải người ra sức thì đều thực được ư? Hơn nữa, trách nhiệm của bậc đế vương, tỉnh ngộ mới không chết, xin người nhất định đừng dùng từ này!"



Dường như Duẫn Thiên Tuyết đã sững cả người nhìn hắn một lúc lâu, sau, trong mắt ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng. Một giọt nước mắt nóng hổi nữa tràn bờ mi, nàng ta mới che mặt chạy ra khỏi phòng.



"Kì Nhiên, muội đôi khi thấy huynh rất lương thiện, đôi khi. lại cảm thấy huynh tàn nhẫn hơn Bộ Sát rất nhiều."



Kì Nhiên lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt sầu bi mà cô tịch.



Tôi day day hai bên thái dương hơi nhức của mình, vừa vặn cơ thể vẫn còn mỏi nhừ, vừa cao giọng hỏi:"Dạ! Có gì ăn không vậy? Muội sắp chết đói rồi đây này!"



Một chút động tĩnh ngoài cửa cũng không có, tôi thầm thấy kỳ lạ, làm sao mà Bộ Sát lại có thể rời khỏi Kì Nhiên ngoài phạm vi một đặm chứ.



Chợt, một đôi tay xoa xoa đầu tôi làm cho mái tóc vốn đã rối nùi càng thêm nát bét.



"Bộ vừa mới rời đi thôi, chắc là đi chuẩn bị đồ ăn cho muội rồi."



Tôi xoay đầu liếc nhìn gương mặt trắng trẻo, đẹp đến trái lẽ trời kia, giọng buồn buồn:"Huynh chưa nghe câu 'đầu khả đoạn, huyết khả lưu, phát hình bất khả hủy' (đầu có thể rơi, máu có thể chảy, tóc không thể phá) sao? Tóc phải đợi huynh chải giúp hay sao?"



Gương mặt Kì Nhiên vốn đang cười đến sốc cả hông bỗng ngừng lại một chút, vẻ mặt bỗng thay nét dịu dàng, vuốt ve vết sẹo rải rác trên mặt tôi, đáy mắt đong đầy sự yêu chiều, luyến tiếc và thương yêu, mềm giọng nói:"Được! Ta sẽ giúp muội chải tóc cả đời."




"Kì Nhiên." Mặt tôi ửng đỏ nhưng vẫn ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn không chớp, giọng mông lung mà xa xôi giống như không phải từ trên người tôi lên tiếng, "Vì sao lại là muội? Lam Yên, Tử Tuyên, Duẫn Thiên Tuyết,.. Mỗi cô gái mà chúng ta gặp so với muội đều xuất sắc, xinh đẹp hơn nhiều. Vì sao lại là muội?"



Đôi mắt xanh lam của Kì Nhiên khi sẫm khi nhạt, lấp lánh như sao; giọng hắn trong veo, đẹp như dung mạo tuyệt thế của hắn làm cho người ta không thể nhịn được mà đắm chìm vào; khóe môi hắn giương lên một nét hạnh phúc rồi lại mỉm cười thật cẩn thận, giọng cũng mềm mại, tinh tế như món kẹo xốp ngọt ngào.



"Thời điểm lần đầu tiên gặp muội, muội cuộn mình nằm trong lòng Bộ, cả cơ thể toàn là máu, còn gương mặt thì máu thịt lẫn lộn cả. Muội so với người bệnh nặng, ta không phải là chưa thấy qua, nhưng ta chưa từng gặp người bị thương nặng vậy mà vẫn có thể ngủ yên bình, lặng lẽ như thế. Lúc ấy, ta lập tức nghĩ, cô gái này thật sự làm cho người ta ngưỡng mộ vô cùng!"



Sao lại là ngưỡng mộ? Tôi nhếch nửa miệng, có cả một bụng câu hỏi mà không tài nào thốt được nên lời.



"Khi chăm sóc muội, chuyện cũ của muội rõ ràng là rất buồn cười, nhưng nghĩ lại có lẽ muội đang thay nhiều cách để làm ta vui. Về sau, muội muốn đi theo chúng ta, mặc dù ta biết rõ đoạn thân thế muội kể là lời nói dối nhưng trong lòng thật sự không muốn bỏ rơi."



Mặt tôi ửng hồng, lúng túng nói:"Huynh sớm biết như thế, sao lại không lật tẩy muội?"



Kì Nhiên thổi nhẹ chóp mũi tôi, cười đáp:"Kỹ xảo nói dối của muội kém cỏi như vậy, là người đều nhìn ra được cả đấy. Chẳng qua lúc ấy chúng ta chỉ là 'bình thủy tương phùng' (tình cờ gặp nhau), muội có điều giấu diếm với ta, ta làm việc đó cũng không phải sao? Chỉ là có chút chật vật nhưng lại không phải lấp liếm, mà là đặt chuyện gạt ta thôi."



Thần sắc tôi hơi đổi đưa tay cầm lấy bàn tay mát lạnh của Kì Nhiên, giọng chân thành:"Thật xin lỗi, lúc trước một lòng muốn dính theo các huynh mới thêu dệt nên cái thân thế đáng thương đó, chỉ là muốn giành được sự đồng tình của các huynh thôi. Thật sự rất xin lỗi."




"Nhưng mà.. Thân phận của muội, không phải là không muốn nói, mà là nó không thể nào dùng từ ngữ mà giải thích cho rõ ràng được. Vậy nên xin huynh phải tin muội! Bất luận thế nào, huynh và Bộ Sát đều là bằng hữu duy nhất của muội tại thế giới này."



Kì Nhiên nhìn vào mắt tôi thật lâu, cuối cùng thuận thế kéo tay ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng siết vòng tay.



"Càng ở chung với muội, ta lại càng thấy mình không thể không bị muội thu hút. Muội khi thì thông minh cơ trí, có đôi lúc lại làm, nói những việc mà ngay cả ta và Bộ đều thấy không thể tưởng tượng được. Những tư tưởng kì diệu cứ tầng tầng lớp lớp, nhìn muội sống phấn chấn, hào hứng, vẻ mặt tươi cười, lòng ta vậy mà lại hứng khởi theo, ngay cả những đau thương trong lòng đều quên cả."



"Đôi mắt trong veo sáng ngời kia của muội rất hay lấp lánh những tia sáng kì lạ vô cùng. Thực sự nhìn vào ánh mắt một người như vậy thì làm sao lại thấy được muội là người xấu chứ?"



"Nhưng đôi khi muội lại mơ mơ màng màng, ngây ngô như một đứa bé mới chào đời, làm việc chẳng ngại nhìn trước ngó sau, cho nên động một tí là sẽ làm mình bị thương. Với nhiều người lõi đời thì lại dốt đặc cán mai, thậm chí là còn làm bậy, thế nên không giữ muội bên cạnh, thật chẳng biết muội làm sao để bảo vệ bản thân nữa."



"Có một quãng thời gian rất dài ta cho rằng đã thấy được toàn bộ con người muội, nhưng rồi lại lờ mờ cảm thấy không phải. Ta vẫn nhớ muội đã nói với ta 'đời người chính là một giấc mộng dài tiếp nối nhau', ánh mắt muội khi đó trống rỗng, cô đơn, phảng phất như không có thứ gì trong ấy, nhưng lại khiến ta không nén được mà muốn ôm chặt muội vào lòng."



"Ta tự nhận mình dễ dàng thấu hiểu lòng người, đặc biệt là khi về sau càng phải trải qua rất nhiều biến cố. Nhưng lúc đối mặt với muội, ta từ đầu đến cuối vẫn không thể xác định được muội là người thế nào, từ tò mò đến cảm thấy hứng thú rồi lại yêu thích."



"Có lẽ tình cảm trong nửa tháng ngày đêm kề cạnh ấy đã dần dần nảy nở mà chính ta cũng không nhận ra, mãi đến"



Kì Nhiên bỗng ôm chặt tôi, cơ thể lại không thể ngăn được mà run rẩy nhưng giọng vẫn bình tĩnh:"Ngày muội đánh lừa Bộ một mình ở lại. Nhìn muội cả người lại bê bết máu nằm trong lòng Bộ, vẻ mặt vẫn yên bình như trước, nỗi sợ hãi không biết từ đâu lại dâng tràn lên trong lòng ta. Dù cho là thời khắc đại hoàng huynh bỏ đi, dù cho là thời khắc bị tất cả người thân phản bội, chán ghét vứt bỏ, ta cũng không sợ hãi đến vậy. Vì muội lúc ấy yên lặng nhưng lại giống như vĩnh viễn không muốn tỉnh lại nữa."



"Từ lúc đó trở đi, ta đã biết, dù muội là ai, dù thân phận như thế nào cũng chẳng sao cả."



Đôi mắt của Kì Nhiên vẫn xanh trong, dịu dàng như nước, sáng ngời như trăng tròn, vừa định mở miệng thì bỗng ngừng lại, sắc mặt khôi phục như thường ngày, cười khẽ:"Bộ mang cơm trưa đến đây rồi, ăn xong chúng ta nhất định phải rời đi, ở chỗ này đã quá lâu đấy."



Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói vui vẻ:"Được! Ăn cơm trước vậy."



Mặc dù Kì Nhiên vẫn chưa nói hết, cho là tôi đần độn cũng biết ý sâu xa trong đó. Nhưng những lời này, đối với tôi mà nói, không nghe thì vẫn tốt hơn là nghe thấy.



Sắp tròn ba tháng rồi, bệnh của Kì Nhiên cũng không tái phát nữa, ít nhất là không tái phát trước mặt tôi. Nhưng trong lòng thật vẫn còn lo lắng lắm, giống như một quả bom hẹn giờ, chẳng biết được khi nào thì tước đi mạng ba người chúng tôi.



Bộ Sát mang thức ăn đẩy cửa bước vào. Kì Nhiên nhã nhặn cười cười, hỏi:"Chúng ta dùng xong thì đi nhé?"



Mặt Bộ Sát vẫn như trước không đổi, gật nhẹ đầu, liếc mắt nhìn tôi đã thèm ăn đến độ mất cả hình tượng rồi cũng lặng lẽ ngồi xuống.