Những ngày học tiếp theo đó Tô Chỉ Nhược liền nhận được rất nhiều thư tình của các nam sinh, giờ ra chơi thì các nam sinh khác lúc nào cũng lượn lờ trước hành lang để mong một lần được nhìn thấy Tô Chỉ Nhược. Cô thì chẳng thèm bận tâm mấy, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền toái khi đi đâu cũng có người nhìn, thỉnh thoảng lại tỏ tình nên làm cô vô cùng mệt mỏi và khó xử.
Vài tuần sau.
"Dì Phương, dì đi đâu vậy?" Tô Chỉ Nhược ngồi ở phòng khách, thấy dì Phương vội vội vàng vàng cầm tấm tài liệu trên tay mà hỏi.
"À, cậu chủ để quên tập tài liệu này ở nhà nên nhờ dì đem đến công ty, cháu ở nhà có đói bụng thì trong bếp có đồ ăn đấy ăn tạm rồi dì về dì nấu nhé!"
"Thế dì đưa đây, cháu đem đi giúp cho. Dù sao hôm nay là ngày nghỉ, cháu cũng rảnh chẳng có việc gì làm!"
"Vậy thì cảm ơn cháu nhé." Dì Phương mỉm cười rồi đưa lại tài liệu trên tay mình cho Chỉ Nhược.
Vừa xuống tới nơi, khi chiếc taxi vừa chạy đi thì bấy giờ một bóng đen chạy vụt qua vô tình đυ.ng phải Chỉ Nhược làm cô không giữ được thăng bằng mà té xuống, hai tay cà xuống nền đất, đầu gối cũng bị trầy xước.
"Xin lỗi, em không sao chứ?" Một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đưa tay đỡ cô đứng lên.
"Không sao ạ!" Cô lắc lắc đầu, rồi nhìn qua người vừa động phải cô. Thì ra là tên cướp, cũng xui xẻo quá đi mất. Hắn lại đi cướp đồ ngay khu vực này, khu vực ở đây hầu như là các công ty lớn, các ngân hàng và khu toà nhà cao ốc, là trung tâm của thành phố nên sẽ có cảnh sát đứng trên đường túc trực an ninh. Nơi này sẽ có rất nhiều người giàu có đi lại, hắn có lẽ là mới làm nghề nên mới dại dột mà đi cướp ở đây.
Cô phủi bụi tay chân rồi cầm cuốn tài liệu lên sau đó đi vào công ty, vì bị đẩy ngã nên chân cô có chút đau và khó chịu. Bước đi có phần chậm hơn, còn khập khiễng. Vào đến nơi tiếp tân thì các nhân viên nữ ở đó liền chào hỏi cô nồng nhiệt, họ còn cử ra một nhân viên nữ để phụ trách đưa cô lên phòng của Hoắc Tử Sâm.
Vừa vào đến nơi thì trợ lý Mạc Vĩ cũng đi ra, anh nhìn thấy Chỉ Nhược liền mỉm cười nhẹ chào hỏi.
"Tô tiểu thư đến đưa tài liệu sao?"
"Vâng!"
"Chân của Tô tiểu thư bị sao thế?" Mạc Vĩ nhìn dưới đầu gối của Tô Chỉ Nhược bị trầy xước nên lịch sự hỏi thăm.
"Không sao ạ, chú Sâm đâu rồi hả anh Mạc?"
"Hoắc tổng đang họp, tiểu thư vào phòng ngài ấy đợi một chút nhé... Ừm cũng sắp kết thúc cuộc họp rồi đấy!" Mạc Vĩ đáp.
"Không cần đâu, em ngồi đây là được, anh Mạc cứ bận việc đi không cần lo cho em."
Nói rồi cô cũng đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống. Ở trước cửa phòng của Hoắc Tử Sâm thì đi vài bước sẽ có gian phòng nhỏ để cho khách hàng, đối tác, hoặc ai đó ngồi ở đây trong thời gian đợi.
Ngồi chờ tầm năm đến mười phút thì cô cũng thấy Hoắc Tử Sâm bước ra khỏi phòng họp, đi theo cạnh anh là phó giám đốc thiết kế Kiều Oanh cùng một số nhân viên khác đi bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện bàn công việc, tay ai cũng cầm một chiếc máy tính bản hoặc tài liệu trên tay, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Cô ngồi đấy ngắm nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc, hào quan của Hoắc Tử Sâm như đang được thắp sáng lên. Một ông chủ có tài, khí thế ngút ngàn, nghiêm nghị, lạnh lùng và đưa ra quyết định vô cùng chắc nịch.
Nhìn dáng vẻ này thật sự rất đẹp, rất cuốn hút, đột nhiên trong đầu lại nhớ đến giấc mơ mộng xuân kia rồi tự đỏ mặt.
Cô lại nhìn qua Kiều Oanh rồi thầm tán thưởng, Kiều Oanh đi với Hoắc Tử Sâm quả thật rất xứng đôi. Vừa có tài năng lại vừa có nhan sắc, đúng là khiến người ta ghen tị. Bản thân cô cũng rất muốn được làm người đồng hành cùng Hoắc Tử Sâm như thế, được trợ giúp cho anh, là người khiến cho anh có thể tự hào.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô đặt ra, còn Hoắc Tử Sâm anh bản thân anh muốn có một người phụ nữ bên cạnh ra sao thì cô chẳng hề biết.
Hoắc Tử Sâm đi đến ngày gần hơn, vừa định vào phòng làm việc riêng của mình anh bây giờ mới quay sang nhìn mới thấy Tô Chỉ Nhược đang ngồi đó.
"Chỉ Nhược?"
"Cháu đến đưa tài liệu cho chú ạ!" Cô cầm tài liệu trên tay rồi đi đến gần anh, bước đi có chút khập khiễng.
"Làm sao lại bị thương?" Anh nhìn vết thương trên đầu gối của cô mà cau mày lại, cảm thấy không vui và khó chịu cùng với đó là sự lo lắng.
Hoắc Tử Sâm nhận lấy rồi đưa cho Kiều Oanh giữ, sau đó không nhanh cũng không chậm anh liền bế phốc cô lên, để cô nằm gọn trên tay mình. Chỉ Nhược vì hành động của anh mà có chút bất ngờ, cô hơi xấu hổ vì nhân viên của anh còn đang đứng cạnh đó, thầm nói nhỏ rằng hãy thả cô xuống. Nhưng lực bất tòng tâm, anh nhất quyết không buông. Một nhân viên hiểu ý liền đi lên trước mở phòng hộ Hoắc Tử Sâm, trước khi vào phòng anh cũng nhắc nhở.
Nói rồi anh cũng quay lưng vào phòng, để lại nhân viên ở đấy ngơ ngác. Dự án lần này có giá trị lên đến 20 tỷ, chẳng phải sếp đang rất coi trọng dự án này sao. Bắt buộc phải có nhiều chính sách mới và gấp, vậy mà giờ đây lại hẹn vào tối nay mới họp tiếp. Họ cũng thầm than thở vì phải tiếp tục tăng ca nữa rồi.
Đám nhân viên nhìn nhau cũng thầm hiểu ý, quả nhiên không dự án chục tỷ nào quan trọng bằng sức khoẻ của thiếu phu nhân tương lai cả.
Kiều Oanh cũng không ở lại lâu, cô đem theo tập tài liệu rồi đi về phòng làm việc riêng. Đầu óc cứ thẩn thờ, luôn nhớ tới hình ảnh lúc nãy. Cô chưa bao giờ thấy được vẻ mặt đó của Hoắc Tử Sâm, làm bạn biết bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh tỏ thái độ lo lắng đến như thế.
Dự án này rất gấp, rất khó để dành được hạng mục này về công ty, toàn bộ nhân viên đã rất cố gắng để đẩy nhanh tiến độ để hoàn thành công việc, chân của cô ấy chỉ bị trầy thì có thể để nhân viên ở các phòng khác xử lý giúp, thậm chí Tô Chỉ Nhược cũng có thể tự làm. Vậy mà anh lại không quan tâm gì cả, đích thân giúp đỡ, nếu công việc dời đi thì tối nay và tối mai ắt hẳn phải tăng ca.
Kiều Oanh càng nghĩ lại càng không vui, dựa vào cái gì mà cô phải nhẫn nhịn chịu đựng, chấp nhận lùi về sau để nhường anh cho người khác như vậy cơ chứ. Tất cả mọi thứ cô muốn trước đây đều là do cô nổ lực hết sức mình để có được, bây giờ chỉ còn có tình yêu của anh là cô chưa có mà thôi. Bản thân cô cũng sẽ không bao giờ chịu đầu hàng chịu bỏ cuộc, nhưng vẫn luôn nhắc nhở chính mình rằng hãy tranh giành một cách quang minh chính đại. Không làm ra điều khiến bản thân phải ân hận về sau.