Một mình trong một căn phòng tối.nước mắt tôi lặng lẽ rơi....
-"Tú Anh.anh đưa em đi mua búp bê nhé"
.......
-"Nhật Thiên anh giỏi lắm. em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa"
......
-"Xin chào.Hàn Nhật Thiên là tên của tôi"
......
-"Hàn Nhật Thiên sẽ kèm Lâm Tú Anh"
.......
-"20 phút nữa nếu em không có mặt ở đây thì em tự biết hậu quả nhé"
.......
-"Hàn Nhật Thiên..TÔI HẬN ANH"
......
-"Tú Anh.anh không đánh trả là vì anh sợ.anh sợ anh sẽ mất em..chỉ cần em được sống thì cho dù anh có đánh đổi cả cái mạng của mình anh cũng chịu..Lâm Tú Anh.anh yêu em"
.......
Quá khứ hiện về càng lúc tôi khóc càng lớn.mọi thử tưởng như đã kết thúc.một kết thúc tốt đẹp.
Xem như chúng tôi có duyên nhưng không phận.định mệnh bắt chúng tôi phải xa nhau.điều đó không thể chối cãi..
*cạch*
Cánh cửa bật mở..do ánh sáng chói từ sau lưng nên tôi không thấy rõ khuôn mặt.vóc dáng cao lớn.hình như là đàn ông..hắn đang từ từ chậm rãi tiến đến chỗ tôi.
Đến gần hơn thì mới thấy.ánh đèn mờ mờ.hắn đeo mặt nạ -.-
Trông có vẻ kinh dị tôi bất giác lùi về phía sau.
Khoan đã..gì đây..cái mùi hương này quen quen..hình như tôi nghe ở đâu đó rồi..sao không tài nào mà nhớ được..
-"Anh.. Muốn gì..không được tiến lại..tôi la lên đấy"
-"....."
Im lặng tiến đến..đầu gối hắn quỳ lên giường..
Trong đầu tôi hiện lên một thứ suy nghĩ..ôi cái này là hϊếρ ɖâʍ à?
(Nài bà ơi.. -.-)
Không được..phải nghĩ cách trốn..số phận đen đủi cụt đường rồi. >